Em lập tức ly hôn khi thấy tôi giàu có
Có thể sau lần này, em sẽ là người phụ nữ đơn độc nhưng tôi không ân hận, vì đó là cái giá em phải trả khi đã phản bội tôi.
Phụ người yêu nghèo lấy trai giàu
Tôi còn nhớ in cái ngày em nói với tôi rằng &’chúng mình chia tay đi anh, em đã có người đàn ông khác’. Chính tôi còn há hốc miệng không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao lại nhanh đến vậy? Mới 2 ngày trước, em và tôi còn đi ăn với nhau, tôi còn mua quà tặng em và nói với em rất nhiều điều, hứa hẹn đủ thứ trên đời. Em còn rơm rớm nước mắt vì người đàn ông nghèo khó này. Tôi cảm nhận được trái tim em thật lòng yêu tôi, vậy mà giờ em nói lời chia tay.
Hay là tại tôi mù quáng yêu em, hay tại em diễn quá đạt, hay vì còn lý do nào khác khiến em bỏ tôi nhanh đến vậy? Tôi hỏi em tại sao, em không trả lời chỉ khóc. Lúc đó, tôi không có cảm xúc với nước mắt của em. Thời đại này có phải như trong phim đâu, nếu như người ta chia tay vì bị ngăn cấm, vì lý do gì đó hay vì chuyện tình yêu của chúng tôi có vấn đề gì thì em sẽ phải nói với tôi, để tôi hiểu. Chứ không thể cứ im ỉm rồi gây hiểu lầm cho nhau.
Tôi tìm mọi cách nói với em, nhưng em không nói. Em bảo, đó là lựa chọn của em, em không thể cưới tôi, yêu thì được nhưng lấy chồng thì nhất định không. Vì em không tin, tôi có thể mang lại cho em tương lai hạnh phúc. Em không muốn gồng mình lên cố gắng nữa, cái sự nghèo đã khiến em mệt mỏi lắm rồi. Em không muốn cái nghèo lại tiếp tục bủa vây em suốt thời gian sau này. Vì em nhìn thấy tôi không có tương lai.
Bây giờ, sự thật rành rành, em bỏ tôi theo người ta. Sau hơn 2 tháng, em cưới chồng.
Ngay sau ngày hôm đó, thấy tôi cứ bám riết lấy con gái của họ, mẹ em đã gặp tôi và nói chuyện. Bà nói bằng giọng rất đanh thép rằng “cháu hãy buông tha cho cái H nhà bác, bác thật sự không thể để nó khổ cả đời được trong khi nó còn rất nhiều sự lựa chọn khác. Cháu đừng có tin vào tình yêu cổ tích, không có đâu. Chỉ khi nào cháu giàu có, có t.iền, cháu lo được cho gia đình thì hãy nghĩ đến chuyện lấy vợ nhé. Bằng không thì không thể… Con H nhà bác đã đến t.uổi lấy chồng, nó cũng đang có mối tốt, để cho nó ra đi, đừng làm khổ nó nữa”.
Tôi đã hiểu. Bác ấy nói không có chuyện như trong phim, &’một mái nhà tranh hai trái tim vàng’, nhưng với tôi, những lời bác ấy nói còn giống phim ảnhhơn. Gặp người yêu của con gái, buông lời xúc phạm, chê họ nghèo và để cho con mình bước chân vào chỗ giàu sang… Thật quá trớ trêu, thật quá tàn nhẫn.
Khi đó, tôi đã khóc, khóc vì người con gái đã phụ tình tôi. Tôi thật không thể ngờ rằng, đó lại là giọt nước mắt cuối cùng dành cho em, vì sau này, tôi với em đã như người xa lạ, vô cảm, như hai người dưng.
Chồng của em nghe nói là người con nhà khá giả. Thật ra chẳng giàu có gì cho cam, cũng chỉ là khá giả mà thôi nhưng bố mẹ họ có cơ cấu, có thể lo cho em một công việc tốt. Thế là, em bỏ tôi theo tiếng gọi mà em gọi là tình yêu, còn sự chân thành có không, tôi cũng không hiểu. Người ấy cũng theo đuổi em rất lâu, ngay từ ngày tôi còn ở bên em. Tôi biết gã đàn ông ấy nhưng trước vai diễn của em, tôi luôn tin, em chân thành với mình và chắc chắn không có chuyện sẽ bỏ tôi vì người đó. Ai ngờ…
Video đang HOT
Bây giờ, sự thật rành rành, em bỏ tôi theo người ta. Sau hơn 2 tháng, em cưới chồng. Thật nhanh, tôi uống cạn chai rượu, khóc như một đ.ứa t.rẻ vì hận đời, hận bản thân chứ không phải là giọt nước mắt tình yêu dành cho em nữa. Lòng tôi đã chai sạn rồi. Tôi thật sự rất hận và đã nghĩ tới một con đường mới, tôi phải quyết tâm, phải cố gắng chứng tỏ bản thân mình cho em thấy, em đã sai lầm thế nào…
Thấy tôi giàu, em bỏ chồng và lả lơi muốn quay lại
5 năm sau, tôi đã trở thành một người đàn ông khác, có t.iền, có xe, có nhà. Thật sự chính tôi cũng không tin nổi vào bản thân mình. Tôi cố gắng nỗ lực như thế nào, chỉ bản thân tôi hiểu. Quãng thời gian đó quá khó khăn với tôi, mệt mỏi đến chảy cả m.áu cam khi đêm về mà tôi vẫn phải gồng mình lên vì chữ &’hận’. Tôi cố gắng k.iếm t.iền, tận dụng khả năng của mình và các mối quan hệ để có cơ hội tốt. Tôi đầu tư học ngoại ngữ cả 1 năm trời để có thể có công việc tốt và mức thu nhập ổn. Chính bản thân tôi cũng không tin rằng, sau 5 năm, mình có thể có được cơ hội tốt như thế. Cũng may là nhờ sự giúp đỡ của người khác, nếu không, tôi chẳng dễ dàng chứng minh được bản thân mình.
Khi đã có điều kiện, tôi bắt đầu liên lạc với người yêu. Thật ra, tôi không hề có ý muốn cặp bồ gì cả, chỉ là muốn hỏi thăm xem em giờ ra sao, sống thế nào. Tôi đã vất vả vô cùng để tìm gặp được em. Sau đó, em cho tôi một cuộc hẹn.
Em vẫn như xưa, vẫn cái vẻ mặt dịu dàng ấy, và còn rơm rớm nước mắt khi gặp lại tôi. Có thể, em cũng vẫn còn chút gọi là tình yêu với tôi nhưng đó chỉ là sự hời hợt. Tôi mang tới cho em những món quà bất ngờ và đắt t.iền. Ban đầu em không nhận nhưng tôi cứ nói khéo và em phải bằng lòng.
Từ lần đó, em chủ động gặp tôi. Em biết tôi bây giờ đã giàu có, khác xưa nhiều. Em có vẻ hối hận, nói lời xin lỗi tôi. Tôi không mồi chài em, chỉ nói chuyện với em rất bình thường, muốn giữ mối quan hệ. Nhưng mà chỉ lần đó thôi, sau đó, tôi chỉ gọi điện hỏi thăm mà không hề gặp gỡ riêng tư gì. Nhưng chính em đã chủ động đề nghị gặp. Em còn mời tôi đi cà phê, đi ăn này kia, rồi than khóc về gia đình mình.
Em nói chồng em không tốt, không yêu thương em, em vẫn yêu tôi bao nhiêu năm qua này nọ. Tôi bảo, thế sao em không tìm tôi thì em nói không còn mặt mũi nào khi đã bỏ tôi ra đi. Tôi cười nhưng lòng nghĩ đúng như vậy. Người con gái vì tham giàu phụ tình tôi bây giờ lại quay lại ỉ ôi than chồng không tốt, tôi không đ.ánh giá cao. Giá như em không nói gì thì tôi còn tôn trọng em, đằng này, em hết lời nói xấu chồng và còn đổ lỗi cho mẹ đẻ em ngày đó ép em cưới người ta. Sao khi đó em không nói sự thật này với tôi, không nói rằng chính mẹ em ép em, hay em cũng muốn bỏ tôi chạy theo t.iền bạc.
Em còn than không có cái này cái kia để tôi mua quà tặng em. Quả thật, món quà nào tôi tặng em cũng nhận rất vui vẻ, còn giả bộ rất ngượng ngùng. Yêu em mấy năm, tôi thừa hiểu tính cách của em, có gì mà không biết, em đang định ngoại tình với tôi. Tuy vậy, tôi không ngỏ lời với em.
Một ngày, em gọi cho tôi và khóc lóc, nói rằng em rất yêu tôi, sau khi gặp lại thì đúng là cảnh tình cũ không rủ cũng tới. Em muốn làm lại từ đầu nếu như tôi đón nhận em. Tôi cười nói không nên vì em là gái đã có chồng.
Tôi mặc kệ cho em ly hôn với người ta nhưng nhất định, đón nhận em thì không bao giờ.
Thế mà đùng một cái em bảo đã bỏ chồng, ly hôn vì không cảm thấy hạnh phúc. Tôi mới là hạnh phúc thực sự của đời em. Con người không biết trơ trẽn, liêm sỉ, hạnh phúc của đời lại dễ dàng để tuột vậy sao? Giờ thấy tôi có t.iền nên em mới muốn bám lấy tôi và bỏ chồng của mình.
Tôi mặc kệ cho em ly hôn với người ta nhưng nhất định, đón nhận em thì không bao giờ. Tôi quá hiểu lòng dạ con người này, có t.iền thì em cần, còn nếu tôi vẫn là gã nghèo kiết xác thì em cần gì tôi mà nói hai ba tiếng yêu đương chứ? Có khi em còn buông lời xúc phạm vì tôi đã quấy rầy hạnh phúc của em.
Đúng là gieo nhân nào gặp quả ấy. Có thể sau lần này, em sẽ là người phụ nữ đơn độc nhưng tôi không ân hận, vì đó là cái giá em phải trả khi đã phản bội tôi. Những ai tham t.iền sẽ có kết cục như vậy. Em tham t.iền, em phải chịu trách nhiệm mà thôi…
Theo Khám Phá
Không cam lòng ký vào lá đơn ly hôn đầy nước mắt của vợ!
Trong đơn ly hôn, vợ tôi có viết cô ấy mệt mỏi, stress không thể chịu nổi áp lực từ gia đình chồng... Tôi đã lặng đi. Tôi không ký vội mà xin cô ấy một tuần suy nghĩ.
Tôi năm nay 34 t.uổi, tôi và vợ cưới nhau được 6 năm nay. Cuộc sống vợ chồng trước khi có con rất hạnh phúc, ít cãi vã. Vợ tôi thuộc tuýp người tâm lý, thương yêu chồng và hiếu lễ với gia đình chồng hết mực. Mọi chuyện chẳng được bao lâu khi con trai của chúng tôi chào đời. Con trai tôi bị bại não nên tới thời điểm này đã 5 t.uổi vẫn chưa đi đứng được.
Từ ngày biết con bị bệnh, vợ tôi trở nên khó tính, hay cáu bẳn. Nói gì không vừa ý là cô ấy cáu gắt với chồng và hay ôm con khóc một mình. Tôi cũng nóng, đôi khi không kiềm chế được cũng có đôi co với vợ. Dù biết mình sai, nhưng đôi khi tôi không làm chủ được hành động của mình. Tôi nhớ có lần vợ còn khóc "Anh chẳng hiểu cho nỗi lòng người mẹ như tôi sao?".
Hạnh phúc bỗng dưng chông chênh khi mẹ tôi lên sống cùng hai vợ chồng. Không có gì giấu giếm mọi người, mẹ tôi là bà mẹ chồng khó tính, nghiêm khắc và hay xét nét con dâu. Mới đầu, khi mẹ chồng góp ý vợ tôi còn vâng dạ, nghe lời. Nhưng càng về sau, mẹ tôi càng trở nên khó chịu . Phần vì bà trông cháu mệt, phần vì bà buồn.
Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ chồng - nàng dâu đôi co mà stress vô cùng
Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ chồng - nàng dâu đôi co mà stress vô cùng. Đôi khi tôi thấy vợ mình thật ngốc, việc gì phải cãi nhau với bà. Các bà già rồi, có cái lý của riêng mình, dù các bà có sai, con dâu cãi lại cũng chẳng ra gì cả.
Ức chế nhất có hôm tôi vừa về đến ngõ, thấy ngoài có hàng chục người đứng nghe. Bên trong mẹ tôi, vợ tôi cãi nhau inh ỏi. Họ nói nhau xấu đủ điều, rồi khi tôi bước vào hiên nhà, bà nói thẳng luôn vào mặt vợ tôi "Cái đồ con dâu hư hỏng, cô xem cô sống sao mà giờ con cô mới thế hả...". Vợ tôi gào lên, la khóc, còn mẹ tôi thì cứ nói.
Khi thấy tôi, mẹ bỏ lên phòng còn tôi và vợ, tôi cho cô ấy 2 cái tát như trời giáng "Em có làm sao không mà cãi nhau với mẹ, em xem đẹp mặt chưa, ra xem người ta đang đứng đầy cổng kia kìa". Cô ấy ôm đầu, bứt tóc vật vã. Tôi hiểu nỗi đau của vợ mình, tôi hiểu sự quá đáng của mẹ tôi. Nhưng tôi biết làm sao được.
Tôi hiểu nỗi đau của vợ mình, tôi hiểu sự quá đáng của mẹ tôi
Có lẽ, bất kỳ người con nào, người chồng nào trong hoàn cảnh như tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì lúc này. Tôi thật sự đã rất cố gắng, đã muốn làm tốt hơn vai trò của mình. Nhưng số mệnh của tôi, gia đình tôi là vậy. Tôi không biết mình có thể cố gắng được bao lâu nữa. Tôi ước giá như đứa con tôi sinh ra sẽ phát triển toàn diện thì sẽ không có cảnh gia đình hỗn loạn như thế.
Tối hôm đó, tôi đã ôm vợ vào lòng thủ thỉ đủ điều, tôi nói với cô ấy, tôi hiểu nỗi đau làm mẹ, nỗi khổ tâm của cô ấy. Tôi cũng khuyên cô ấy nên cố gắng sống hòa thuận với mẹ chồng nhưng cô ấy khóc nấc lên "Mẹ anh quá đáng lắm. Mẹ anh đúng là người nhẫn tâm". Hôm sau, cô ấy đã xin cơ quan nghỉ về quê có việc vài ngày, sau đó đưa tôi lá đơn xin ly hôn.
Trong đơn ly hôn, vợ tôi có viết cô ấy mệt mỏi, stress không thể chịu nổi áp lực từ gia đình chồng,... Tôi đã lặng đi. Tôi không ký vội mà xin cô ấy một tuần suy nghĩ. Hiện tại, tôi cũng không biết mình nên làm thế nào nữa, thực sự tôi rất yêu thương vợ mình, tôi chỉ mong sao chúng tôi luôn hòa thuận hạnh phúc, mẹ tôi cũng đã về quê vì sự việc hôm đó.
Bà cũng có gọi ra cho tôi để nói lời xin lỗi. Một phần mẹ tôi cũng áp lực, bị người ta soi mói, dị nghị, mặt khác quan điểm sống của bà và vợ tôi quá khác xa nhau. Bà cũng đã khuyên tôi nên cứu vãn cuộc hôn nhân này. Bà khóc khi nói không thể ra trông cháu được, và có hứa sẽ tìm cho chúng tôi một người giúp việc chu đáo, biết lo toan. T.iền hàng tháng bà sẽ chi trả cho chúng tôi.
Tôi cũng nói chuyện này với vợ tôi, cô ấy chỉ im lặng. Giờ tôi cảm thấy bối rối vô cùng mọi người ạ! Tôi phải làm sao đây ạ?
Theo ĐSPL
Với tôi, bố đã c.hết từ khi ông đặt tay lên đùi phụ nữ khác Chồng mình ngoại tình có thể không tha thứ, còn bố ngoại tình thì tha thứ được không? Đây là câu chuyện của gia đình tôi, rất mong mọi người lắng nghe và cho lời khuyên. Bố ngoại tình nên tôi khuyên em trai đừng hận đừng ghét bố. Song thật ra, hình ảnh bố trong lòng tôi đã c.hết từ năm tôi...