Em là quá khứ của anh thôi, đừng làm phiền anh nữa
Ngày em ra đi, tình yêu của hai ta cũng đã ra đi từ đó. Giờ cô ấy mới là người trong tim anh.
Nhung đứng bên ngoài cánh cửa, cô ngập ngừng muốn gõ cửa nhưng rồi lại thôi. Cô muốn gọi tên anh, gục đầu vào vai anh để nói lời xin lỗi nhưng có gì đó cứ chặn cứng nơi cổ họng. Bất ngờ, cánh cửa ấy mở ra. Một người con gái xinh xắn nhìn cô đầy ngạc nhiên:
- “Chào chị! Chị hỏi ai vậy?”
Nhung giật mình nhưng rồi linh tính mách bảo khiến cô hiểu được người con gái đó là ai. Nhưng ngập ngừng:
- “Anh Chiến có nhà không?”
Cô gái trẻ vẫn hồn nhiên:
- “Anh ấy đi làm chị ạ. Mời chị vào nhà, chắc anh ấy cũng sắp về rồi đấy ạ”.
Từ trong tâm khảm, Nhung cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nếu như ngày hôm nay cô đến nhà anh, chỉ có anh ở nhà, ngay lập tức cô sẽ ôm lấy anh mà khóc nức nở. Nhưng sự hiện diện của một cô gái trong lúc anh vắng nhà như thế này đã xóa tan đi kế hoạch dự kiến của Nhung. Ngẫm nghĩ một hồi, Nhung không cho phép mình bỏ cuộc. Cô phải đấu tranh tới cùng để giành lấy tình yêu về mình. Nhung ngẩng cao đầu, tạo một vẻ mặt đầy kiêu hãnh để bước vào căn phòng.
Một mâm cơm với vài ngon được bày trên bàn. Nó tuy đơn giản nhưng cũng bộc lộ tài nấu ăn và tâm huyết của người nấu. Bất giác Nhung cảm thấy ân hận. Bao năm qua cô đã quá vô tâm, dường như cô chưa bao giờ nấu cho Chiến một bữa ăn tử tế. Cô lúc nào cũng bắt anh phục vụ những sở thích của mình mà chưa một lần nghĩ cho người mình yêu. Cô ích kỉ tới mức tàn nhẫn.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
- “Em là em họ của anh Chiến à? Sao chị chưa gặp em bao giờ nhỉ?”.
Cô gái trẻ có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi đường đột ấy. Kể từ khi Nhung bước vào căn phòng. Cô không ngồi xuống ghế như một người khách mà đi dạo một vòng quanh căn nhà. Cô cố chứng tỏ cho đối phương biết mình không hề xa lạ với căn nhà cũng như chủ nhân của nó. Cô gái nhìn Nhung rồi run rẩy trả lời:
- “Em là Phương, bạn của anh Chiến”.
Nhung dừng bước chân lại bên mâm cơm rồi thủng thắng nói:
- “Anh Chiến không thích ăn mấy món này đâu. Có lẽ em mới quen Chiến nên không hiểu về anh ấy thì phải. Chiến không thích ăn những món rán”.
Không chỉ có vậy, Nhung tiến lại gần cô gái trẻ đó, nhìn thẳng vào mắt mà nói rằng:
- “Nếu chị đoán không nhầm thì em thích Chiến đúng không? Anh ấy có nói với em về chị không? Về người đã ở trong tim anh ấy suốt 5 năm qua? Có lẽ em cũng không biết, mọi thứ trong căn phòng này đều có kỉ niệm về chị. Nếu em muốn nghe, chị có thể kể rành rọt cho em từng chuyện một”.
Cô gái tên Phương bối rối. Đôi mắt bắt đầu lăn dài dòng lệ:
- “Em không biết chuyện chị và anh ấy. Em… xin lỗi…”.
Nhung thấy trong lòng hả hê khi khiến cho tình địch nhận ra rằng cô quan trọng với Chiến đến nhường nào. Nhung cười đắc thắc, vỗ vai đối phương động viên:
- “Đừng buồn em ạ. Anh ấy yêu chị và sẽ không bao giờ bỏ được chị. Những người yêu anh ấy như em đâu phải chỉ có một. Nhưng em nên biết thân phận của mình. Em chỉ là người lấp chỗ trống khi chị xa anh ấy mà thôi. Chị quay về, anh ấy sẽ không còn muốn bên em nữa đâu. Một mối tình 5 năm phải có ý nghĩa hơn nhiều so với em chứ?”.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt Phương. Cô gái còn quá trẻ, non nớt và chưa có đủ bản lĩnh để đối lại với một người sành sỏi như Nhung. Phương chỉ biết yêu bằng một trái tim thơ ngây nên ngày hôm nay trước những lời nói của Nhung Phương chỉ biết đứng lặng yên và khóc.
- “Ai nói với em rằng Phương chỉ là người lấp chỗ trống?”
Cánh cửa mở toang ra và Chiến bước vào. Anh đứng bên ngoài và đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Chiến lại gần Phương, ôm lấy cô gái bé bỏng ấy vào lòng. Phương đẩy anh ra, định vùng dậy ra về nhưng Chiến giữ chặt lấy tay cô:
- “Chị Nhung nói đúng. Anh đã từng rất yêu chị ấy nhưng giờ chị ấy chỉ còn là quá khứ. Những thói quen, những ý nghĩa mà anh đã từng làm cho chị ấy cũng là hoài niệm. Anh của hiện tại không còn là người đàn ông yêu Nhung mà là một người yêu em”.
Chiến nắm chặt lấy tay Phương, bước về phía Nhung, nhìn cô và nói:
- “Ngày em ra đi, tình yêu của hai ta cũng đã ra đi từ đó. Giờ cô ấy mới là người trong tim anh. Những gì trong căn phòng này giờ chỉ còn mang bóng hình của Phương mà thôi. Mong em đừng làm phiền cuộc sống của anh thêm nữa”.
Nhung nhìn vào ánh mắt của Chiến. Cô chỉ còn thấy trong đó sự tức tối và hận thù. Yêu thương đã không còn nữa. Cô lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa, nơi không còn vị trí của cô nữa…
Theo Iblog
Vợ gọi liên tục làm phiền, chồng chặn luôn số vợ và sốc nặng khi vừa mở cửa ra khỏi nhà...
Cảnh tượng trước mắt, Thắng không dám nhìn và không dám tin nó là sự thật. Hoa, đang nằm gục trước cửa nhà Luyến, máu đỏ hòa theo nước mưa, đọng thành một vũng lớn.
Cảnh tượng trước mắt, Thắng không dám nhìn và không dám tin nó là sự thật. (Ảnh minh họa)
Thắng lấy Hoa không phải vì tình yêu, nó là một cuộc hôn nhân gượng ép, vì mục đích kinh tế cho đôi bên. Cuộc hôn nhân này sẽ mang lại không ít lợi ích cho nhiều người nên nó buộc phải được tổ chức. Cả Thắng và Hoa đều không có quyền lựa chọn nên chỉ còn biết làm theo sự sắp đặt đã có sẵn mà thôi. Đêm tân hôn, thay vì có những giây phút ngọt ngào như những cặp vợ chồng khác thì Hoa và Thắng lại ngồi nhìn nhau, trầm lặng, chẳng ai nói với ai bất cứ câu nào. Có lẽ cả hai đều hiểu, mình cần thêm thời gian để có được thứ gọi là tình cảm.
Mặc dù không đến với nhau vì tình yêu nhưng Hoa luôn cố gắng hoàn thành tốt vai trò của một người vợ trong gia đình. Hoa chăm sóc Thắng vô cùng chu đáo. Phải công nhận Hoa mát tay thế nào mà mới lấy vợ được có hơn 1 tháng, nhìn Thắng khác hẳn. Ngày càng phong độ, đẹp trai hơn, ra đường, nhiều cô vẫn còn ngẩn ngơ đi theo để rồi ngậm ngùi tiếc nuối khi thấy ngón tay đeo nhẫn của Thắng. Sự dịu dàng, hiền thục, duyên dáng của Hoa càng lúc càng khiến Thắng say lòng. Và Thắng cũng hiểu, hôn nhân đôi khi tình yêu không phải là thứ quyết định tất cả. Còn Hoa, Hoa cũng hiểu rằng, Thắng là người đàn ông xứng đáng để mình gửi gắm cả đời. Và đêm tân hôn của họ đã chính thức diễn ra sau 2 tháng chung sống.
Có lẽ cả Hoa và Thắng đều sẽ nghĩ đó là cái kết đẹp nhất cho cuộc hôn nhân không tình yêu này rồi. Nhưng sự đời là thế, có mấy ai học hết được chữ ngờ đâu. Ngay cả khi hôn nhân bắt đầu bằng một tình yêu sống chết phải đến được với nhau thì nó vẫn rạn nứt như thường bởi một kẻ mang tên người thứ ba đó thôi, huống hồ là cuộc hôn nhân của Hoa và Thắng.
Sự im lặng thách thức Thắng, đánh vào lương tâm của một người làm chồng là Thắng. (Ảnh minh họa)
Thắng bị cảm nắng, không đúng hơn là trúng tiếng sét ái tình của Luyến. Vừa gặp Luyến, Thắng đã bị thu hút hoàn toàn. Luyến không xinh đẹp như Hoa nhưng ánh mắt mang lửa tình đốt cháy mọi thứ nó nhìn qua ấy đã thieu rụi hoàn toàn con tim Thắng. Thắng như người trúng bùa mê, mộng mị thương nhớ Luyến, quên luôn cả chuyện Thắng đã có Hoa, hứa sẽ yêu thương Hoa trọn đời. Tất nhiên, chuyện Thắng ngoại tình, không thể nào giấu được Hoa. Hoa biết chuyện nhưng không làm ầm ĩ lên. Hoa chọn cho mình sự in lặng. Sự im lặng thách thức Thắng, đánh vào lương tâm của một người làm chồng là Thắng. Nhưng ván cược này, Hoa đã thua.
Điện thoại liên tục kêu khiến cho cuộc truy hoan của Thắng và Luyến bị gián đoạn.
- Một là anh tắt nguồn đi, hai là anh rời khỏi đây ngay. Mất hứng quá! - Luyến tỏ thái độ khó chịu ra mặt, đẩy Thắng ra khỏi người mình
Thắng làm sao có thể làm cho Luyến giận dỗi được cơ chứ nên rời khỏi đây là điều không thể. Nhưng còn tắt máy, Thắng vẫn còn vài việc quan trọng, sợ làm nhỡ việc khi một lúc nữa người ta gọi không liên lạc được. Thắng nghĩ ngay ra cách nhanh nhất: Chặn luôn số của Hoa. Giờ thì Thắng có thể yên tâm vui vẻ, tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào ở bên Luyến rồi. Ngoài trời đã mưa như trút nước từ khi nào. Cơn dục vọng cháy bỏng qua đi, giờ là lúc Thắng quay về với công việc của mình. Ngậm ngùi tạm biệt Luyến, Thắng bước ra cửa. Cánh cửa ấy vừa mở ra, Thắng đã muốn ngã gục ngay tại chỗ. Cảnh tượng trước mắt, Thắng không dám nhìn và không dám tin nó là sự thật. Hoa, đang nằm gục trước cửa nhà Luyến, máu đỏ hòa theo nước mưa, đọng thành một vũng lớn.
Thắng không biết chuyện gì đã xảy ra với Hoa, lúc này trong đầu Thắng chỉ có sự hoảng sợ tột độ. Run rẩy gọi xe cứu thương, Thắng nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Hoa. Rùng mình, Thắng chợt nhận ra mình đã chặn số của Hoa. Tiếng còi xe cứu thương inh ỏi xé nát màn mưa bập bùng, gào rít.
Bác sĩ thông báo Hoa bị xảy thai và có thể mất đi khả năng làm mẹ vĩnh viễn khiến Thắng ngã gục. Hoa vẫn chưa thể tỉnh lại. Có lẽ Hoa đã đi tìm Thắng để báo tin vui này, mong Thắng hãy vì con mà quay trở về, từ bỏ Luyến. Nhưng hành động chặn số Hoa của Thắng cộng với những âm thanh vui vẻ sau cánh cửa nhà Luyến đã khiến Hoa đau đớn, thất vọng, sụp đổ đến lúc bước đi, bị ngã đến mức xảy thai ở ngay bậc cửa nhà Luyến. Giờ thì Thắng có hối hận, có ăn năn, có giày vò bản thân thì có ích gì nữa không. Trong phòng cấp cứu, khóe mắt nhắm nghiền của Hoa, giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài.
Theo blogtamsu
Sợ bị làm phiền, tôi tắt máy ngủ với bồ nào ngờ... Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi về nhà sớm để đưa con gái đi học. Bước vào nhà tôi hết hồn khi thấy vợ nằm bất động giữa sàn. Tôi và Hân lấy nhau đã 7 năm, chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái xinh xắn, tôi muốn Hân sinh cho tôi một đứa con trai nữa nhưng sức khỏe...