Em là giấc mơ không trọn vẹn!
Anh nhận ra rằng, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được thực tế, em chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn.
Bất chợt, khi mùa đông quay lại, cái lạnh giá cũng làm lòng ai đó lạnh lẽo. Vậy là tất cả sẽ kết thúc phải không em? Kết thúc một tình yêu để bắt đầu một khái niệm mới “tri kỷ”. Nghe hai từ này thôi cũng đủ để làm lòng anh đau đớn… nó làm vỡ tan tất cả những ngày tháng qua! Bao nhiêu yêu thương và nhớ nhung giờ xin đành gác lại thành ký ức!
Lần này em ra đi, có lẽ là lần ra đi mãi mãi… Em đi mang theo tất cả những yêu thương, hy vọng và cả đợi chờ mà anh đã cất giữ bây lâu! Anh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu giữ một tình yêu, một niềm hạnh phúc cho chúng mình nhưng hình như anh không đủ sức mạnh, không đủ lòng chân thành và tình yêu của anh không đủ lớn hay vì em? Em vẫn luôn bên cạnh anh như một bóng hình, rất gần mà quá đỗi xa xôi!
Giờ đây ở hai phương trời cách biệt, chẳng phải em vẫn nhớ anh đó thôi, chẳng phải em vẫn yêu anh đó thôi! Nhưng… cũng chỉ vì chữ “nhưng” này mà chúng ta phải xa nhau. Tình yêu và nỗi nhớ không còn nguyên vẹn nếu bị ngăn cách đâu em à! Anh không tin khi em nói yêu anh, nhớ anh và rồi lại nhưng… vì một ngàn lý do em có thể nói ra, tất cả đều được em lý giải rất hoàn hảo cho quyết định của mình! Em tưởng làm như thế là vì anh sao, em làm như thế là cao thượng lắm sao? Anh không cần sự cao thượng đó… nó cao đến nỗi anh không thể với tay được đâu em à.
Anh chỉ muốn lặng lẽ bên mặt hồ phẳng lặng, ở nơi đó… anh đã từng có em!
Video đang HOT
Em thì luôn thực tế và cho rằng tình yêu của chúng ta có vô vàn ngăn cách, chúng ta sẽ không thể đến được với nhau vì tình yêu đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi! Anh đồng ý rằng là tình yêu nào mà chẳng có khó khăn, cản trở và anh cũng đâu bắt em phải ở bên anh suốt đời! Anh cũng biết em sẽ chẳng muốn như vậy đâu, em chỉ muốn anh ở một nơi thật xa, xa cuộc sống của em! Anh chỉ có quyền được và cùng em chia sẽ những thứ mà ai cũng có thể nói với nhau trong một thế giới ảo mộng.
Thực ra em mới là người không thực tế đấy! Những tình cảm, những yêu thương chúng ta dành cho nhau có thể gọi là bạn được hay không? Chẳng người bạn nào nói yêu nhau cả, chẳng người bạn nào lại làm… và chẳng người bạn nào dành cho nhau nhiều tình cảm đến thế! Hay những gì em làm cho anh như một sự ban phát mà không cần nhận lại, nếu là thế anh thà vứt hết tất cả còn hơn nhận được sự thương hại! Em còn nhớ anh đã từng nói “ Sẽ không bao giờ là bạn hoặc sẽ không là gì” nếu em đã quên thì anh sẽ nhắc lại nguyên vẹn như thế cho em hiểu.
Em biết không? Sự ra đi lần này của em như một nhát dao cắt đứt tất cả… Từ khi em đi, lòng anh đang dần nguội lạnh, trái tim cũng dần băng giá rồi. Có lẽ chờ đợi là mòn mỏi, ngóng trông chỉ vô nghĩa mà thôi! Anh nhận ra rằng, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được thực tế, em chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn. Hi vọng cuối cùng trong anh mong ngày em trở về cũng đã tan biến, em đã mang theo trên chuyến bay tới nói phương xa mất rồi! Bây giờ em muốn anh là gì đi nữa anh cũng sẽ như vậy, là bạn, là tri kĩ hay là gì mà em tự đặt tên cho nó cũng được!
Em chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn!
Hôm nay Hà Nội thật buồn! Mùa đông cũng kịp trở về để làm nỗi nhớ, nỗi đau trong anh thêm buốt giá! Anh thấy cuộc sống này quả là khắc nghiệt, có biết bao nhiêu điều anh muốn nói với em, có bao nhiêu khó khăn anh muốn chia sẻ cùng em… nhưng tất cả đều bị ngăn lại nghẹn ngào bởi sâu thẳm trong lòng mình, anh chỉ muốn lặng lẽ bên mặt hồ phẳng lặng, ở nơi đó… anh đã từng có em! Anh chỉ muốn một mình bên quán quen lần đầu tiên và cứ ngỡ em đang bên cạnh… nhưng rồi khi anh bước đi, chẳng còn ai nhìn anh nữa, anh mới nhận ra em đi thật rồi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để quên anh?
Anh hãy cho em biết làm sao để em quên được anh? Đã bao lần em tự nhủ với bản thân mình rằng hãy quên anh đi, có khi em tự tát vào má mình tại sao lại yếu đuối đến thế, rồi em chỉ biết ngồi khóc một mình, càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ nhiều, rất nhiều...
Những kỷ niệm và vòng tay ấm áp của anh cứ bủa vây lấy em, càng làm em cô đơn và lẻ loi biết bao nhiêu, em như cô bé lạc giữa dòng đời hối hả loay hoay không biết tìm lối nào cho mình đi khi không có anh bên cạnh. Những dòng tin nhắn yêu thương của anh giờ không còn dành cho em nữa, anh sẽ dành nó cho người khác.
Nói là em không trách anh cũng không đúng, em trách anh không giữ lời hứa, trách anh sao quá yếu đuối và nhu nhược. Anh nói anh yêu em rất nhiều nhưng lại bao lần nói chia tay, yêu anh nhưng sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, không thể hết lần này đến lần khác anh dằn vặt em như thế được. Mỗi khi anh như thế em đau khổ nhiều lắm anh có biết không? Nhưng anh không hiểu điều đó, nếu hiểu anh sẽ không làm như thế với em.
Em biết anh đứng giữa gia đình và tình yêu rất khó khăn, nhưng mình có thể thuyết phục bố mẹ được mà, cái lý do em nhỏ con mà bố mẹ anh không đồng ý đã làm anh lung lay. Em đã cố gắng tin ở anh một điều gì đó nhưng dần dần niềm tin đó cũng bị anh phá vỡ. Em chọn cách giải thoát cho anh, cho em và cho cả hai chúng ta nhưng sao em vẫn không thoát được cái tình yêu bấy lâu em gìn giữ vun đắp để rồi tan biến như bong bóng mưa. Anh giờ đã có người khác bên cạnh. Còn em, sao em không thể quên anh? Không thể tiếp nhận tình cảm của bất cứ người nào khác ngoài anh, em thấy chính mình không hiểu nổi mình.
Càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ nhiều, rất nhiều...
Em không thể quên câu nói của anh "Với anh gia đình là một nửa, sự nghiệp là một góc, còn em chiếm một góc", em không tham lam tất cả trái tim anh là em, em bằng lòng và hạnh phúc với một góc trái tim trong anh, vậy mà giờ đây em phải rời xa góc trái tim anh và người khác vào ngự trị. Thế nhưng anh biết không trong trái tim em anh là tất cả, không có anh em thấy trống rỗng vô cùng.
Nếu một ngày nào đó gặp lại em anh có còn chào hỏi vô tư như xưa không? Còn em thật lòng em rất muốn gặp anh nhưng em cũng rất sợ gặp anh, em sợ mình không đủ vững vàng đứng trước anh, em sợ mình không ngăn được dòng nước mắt khi gặp anh, em sợ mình yếu đuối trước mặt anh. Em thật ngốc phải không anh? Em luôn là người ích kỷ và em sẽ không đủ vị tha để nói với anh rằng em chúc anh hạnh phúc đâu vì em không đủ can đảm để nghĩ đến những lúc anh ở bên người khác và nói ra lời chúc dành cho anh. Em chỉ mong anh khỏe mạnh và học thật tốt nha anh!
Em luôn nhớ anh và yêu anh rất nhiều Chuột ạ, dù biết đó là điều không nên!
Mèo còi của anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tuổi thơ tôi... ai đánh cắp mất rồi? Tuổi thơ của tôi là những nỗi đau kéo dài đằng đẵng... 12 tuổi, tôi bị một ông khách của gia đình đến chơi hãm hiếp. Tưởng như đấy là nỗi đớn đau nhất của một con bé như tôi phải hứng chịu... Nhưng nào đâu ngờ, năm tôi 13 tuổi, tôi lại trở thành nô lệ tình dục cho chính anh trai...