Em là gì trong cuộc đời anh?
Anh nói rằng em là góc khuất, là một cái gì đó anh sẽ buông sẽ dừng và anh lại là anh – một con người hoàn hảo, vô tình em lại làm mình tổn thương khi không đủ kiên nhẫn để tiếp tục mối quan hệ mơ hồ. Tại sao vậy anh? Tại sao em và anh lại đến với nhau và rồi buông tay nhau ra một cách chóng vánh?
“Anh đã làm nhòe đi dòng kẻ mắt, biết đến bao giờ mới có người lại làm nhòe vết son môi” khi trái tim em dần dần tàn lụi. Có thể nói em yêu ngông cuồng, đã xác định yêu là phải ra ngô ra khoai cho nên từ khi bắt đầu em đã vội hóa thân thành họa sĩ tô vẽ nét liền nét đứt chuẩn bị cho tác phẩm của chúng ta. Thế nhưng nghiệt ngã thay em cất công mài vẽ, anh lại làm ngơ xóa nát.
Kinh nghiệm yêu đương anh khẳng định anh có đủ, đó là minh chứng cho cái việc anh không thể yêu em nhưng vẫn có thể bên em. Điên thật khi biết là giả tạo, là tạm bợ mà cứ lao vào, cứ cảm thông khi nghe lời giải thích kinh điển. Nhiều lúc giận bản thân mình ghê gớm, cuộc đời này đâu phải không có người tốt nhưng sao cứ cố chấp đi theo cái khuôn vô thức đã định.
Hỏi anh bao giờ sẽ dừng, từng câu từng chữ cứa nát tim, mặn chát vậy mà cứ yêu cứ thương vô cớ. Đâu ai lí giải được tại sao mình yêu nhau, đổ thừa cho cảm xúc hay là quẳng cái yêu thương cho số phận. Tình yêu em là thật, đâu phải món đồ hàng mà anh lại có thể cân, đong, đo, đếm rồi ngã giá bằng tiếng thở dài cho cuộc sống mà anh chọn lấy chẳng có em. Là vui chơi qua đường, là buông thêm một chút tình yêu còn thừa, là thèm khát cảm giác vụng trộm hay là gì hả anh?
Vì yêu anh em đã khiến bản thân mình trở nên ngu dại, phó mặc ngày dài cứ vội vàng yêu, đến khi đau vật vã mới nhận ra rằng anh chưa từng yêu. Nghiệt ngã quá. Em xót xa quá. Cũng bởi chữ yêu mà em tha thứ cho anh vô điều kiện, chịu đựng tổn thương để anh có thể hoàn thành vai trò “người đàn ông của gia đình” – chẳng có bóng dáng em.
Video đang HOT
Có lẽ vì em tha thứ vô điều kiện, nên anh nghĩ rằng đó là hiển nhiên rồi chẳng mảy may lo lắng cho cảm xúc của em. Phải rồi anh bận mà, bận lo cho cái danh xưng hoàn hảo trong mái ấm của anh và người anh gọi là “em yêu”.
Em là gì trong cuộc sống của anh đây? Nhân tình một thời hay chỉ là hạt bụi nhỏ mà anh có thể thẳng tay phủi bỏ. Tất cả là đắng cay, em đã khóc vì tình yêu em từng có. Vết sẹo anh để lại biết bao giờ mới có thể hết đau, cho nên đừng nói đến việc làm ngơ trước tổn thương mà em đang gánh chịu. Yêu anh là em chọn, còn anh, anh đã chọn xa em. Nghịch lí cuộc đời, người yêu ta, ta không hề có cảm xúc, người làm ta đau, ta lại yêu cuồng dại.
Em là thế, là lặng thầm yêu anh trong thương nhớ, là ngậm ngùi cho những ngày nắng tháng ba giòn giã. Thả hồn trôi về cơn gió biển, nhắm mắt nhớ lại khúc tình ca của biển và nghẹn ngào nước mắt, tất cả đã xa rồi… xa thật rồi. Quên anh là điều khó khăn nhất mà em chưa thể làm được, qua lâu rồi mà cứ ngỡ mới đây thôi, cứ êm đềm tĩnh lặng rồi chợt nhói một lần, kéo dài và dai dẳng, nỗi đau này thật biết trêu em. Anh là người em thương, là niềm đau của em chưa vứt bỏ, còn em là gì đây? Là gì của nhau, là gì của anh?
Theo Blogtamsu
Giờ tình ta như hai đường thằng song song
Giờ em đã vào biên chế, tôi khó có thể ra Đà Nẵng, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không chịu nhường nhau để chênh đi một tí rồi có ngày gặp được nhau.
Giờ em đã vào biên chế, tôi khó có thể ra với em, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không chịu nhường nhau để chênh đi một tí rồi có ngày gặp được nhau.
Tôi và em học chung một lớp đại học, hai đứa bằng tuổi, đều là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học tập. Chúng tôi đã có một tình yêu theo đúng nghĩa, tình yêu sinh viên luôn đầy ắp tiếng cười dù không giàu vật chất. Gia đình em cơ bản hơn tôi, em là con út, bố mẹ là viên chức nhà nước. Tôi là con thứ hai trong một gia đình bốn anh em, không giàu có, chỉ ở mức đủ sống cơ bản ở quê. Gia đình hai đứa cũng biết chuyện nhưng không phản đối, chỉ khuyên hai đứa nên chú tâm học hành. Tuy nhiên, mẹ tôi cũng có ý gần xa không ưng em vì ngại xa, em ở Quảng Trị, còn tôi ở Đồng Nai, trong khi bố mẹ tôi lại lớn tuổi.
Giờ tình yêu chúng ta như hai đường thẳng song song
Em hay nói chuyện về chuyện tương lai của hai đứa nhưng tôi cũng ậm ờ cho qua vì lúc đó chỉ là một đứa sinh viên nên chưa dám chắc cho em một cuộc sống tốt đẹp. Tôi hứa ra trường ba năm sẽ xin hai bên gia đình cưới em. Rồi chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học Luật. Tôi may mắn, mới ra trường đã có công việc ổn định (tôi đang làm việc cho một tập toàn ô tô lớn tại Việt Nam). Em có năng lực nhưng tính cách thật thà nên dễ bị người ta hiếp đáp, sau khi làm việc cho vài công ty em cũng xin vào làm việc tại một văn phòng công chứng lớn với thu nhập ổn định. Tổng thu nhập hai đứa khoảng 15 triệu đồng/tháng vào năm 2013.
Sau đó, chúng tôi đăng ký học thêm, tôi học luật sư, còn em theo học lớp công chứng viên, hai đứa hy vọng về tương lai ổn định. Trong công việc, có nhiều áp lực và bị chèn ép, em hay tâm sự với tôi và mẹ. Mẹ thương em, gia đình em có ý gần xa muốn em về gần nhà. Tôi luôn trăn trở và cố gắng để có thể thực hiện lời hứa cưới em như từng nói. Tính tôi chuyện gì chưa chắc thì không nói, đã nói ra là tôi phải làm cho bằng được, có lẽ vì thế mà tôi sẽ phải hối hận.
Một ngày cuối năm ngoái, khi tôi đang công tác tại Nha Trang, em gọi điện "Em đang ở sân bay, bố mẹ nói em về nhận quyết định làm công an ở Đà Nẵng". Tôi như chết lặng vì quá bất ngờ, bố mẹ em nói bay về Đà Nẵng ngay hôm nay. Trong giờ phút đó, tôi không nghĩ được gì, biết em rất yêu gia đình, không thể nào mất gia đình, không thể đặt gia đình và tình cảm lên để so sánh. Tôi nói "Như vậy thì tùy em", em đã ra đến sân bay là đã quyết định rồi, có lẽ như thế sẽ ổn định cho em, còn tôi không dám chắc sẽ lo lắng cho em một cuộc sống đủ đầy, nói chính xác hơn tôi sợ em khổ. Em buồn, tôi cũng buồn, nhưng là một người đàn ông, tôi không thể để cảm xúc tuột khỏi lý trí được.
Em nhận quyết định xong nhưng vẫn bay vào Sài Gòn ngay hôm đó để gặp tôi. Em hỏi tôi có hận em không? Em nói: Anh cố gắng học xong rồi ra Đà Nẵng với em, em đợi. Tôi không hận em, chỉ nghĩ tình yêu chưa đủ lớn để vượt qua điều này, nhưng làm sao tôi có thể ra được, tôi còn gia đình, còn bố mẹ tuổi cao, và đang mắc nhiều bệnh (tôi có anh trai đã có vợ và không khá giả). Hơn nữa, nghề luật sư của tôi cần một nơi năng động như Sài Gòn này để rèn giũa và phát triển, tôi biết Đà Nẵng là một thành phố đáng sống, nhưng cũng nhìn nhận đó không phải là môi trường phù hợp với tôi.
Sài Gòn ngày đó mưa buồn lắm, tối hôm cuối cùng em ở lại Sài Gòn, một lần nữa em nói "Em ở lại với anh nhé". Tôi muốn em ở lại lắm nhưng vẫn nói tôn trọng quyết định của em vì sợ em phải khổ. Em yêu tôi nhưng tôi nhìn được trong mắt em một niềm vui, một chút lóe sáng của hy vọng, chắc rằng làm công an là niềm thích thú từ xưa của em, và vì hiện tại công việc quá áp lực mà em quyết định ra đi.
Đến nay, hai đứa vẫn giữ liên lạc nhưng không còn như trước, tôi có ra Đà Nẵng để xem em sống như thế nào, để xem Đà Nẵng có đủ sức lôi tôi ra cùng em hay không. Một lần nữa tôi thấy Đà Nẵng không phù hợp với mình. Thời gian qua tôi thấy trống trải và cô đơn đến tột cùng, cái cảm giác sống cùng với những kỷ niệm thật kinh khủng. Tôi ước nếu như hôm nay là hôm đó của năm trước, tôi chắc chắn mình sẽ không để em đi. Giờ đây khi nhìn nhận lại mọi thứ tôi mới biết mình yêu em nhiều thế nào, tôi đủ lớn và chín chắn để nói với em "Nếu tin và yêu anh, hãy ở lại". Tôi tin chắc khi đó em sẽ ở lại vì em không phải là người mê vật chất nhưng em cần một bờ vai vững chắc để vượt qua tất cả những khó khăn.
Giờ em đã vào biên chế, tôi khó có thể ra Đà Nẵng, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không chịu nhường nhau để chênh đi một tí rồi có ngày gặp được nhau.
Theo Blogtamsu
Hối hận vì trót trao đời con gái cho gã người yêu đào hoa Tôi quyết định chia tay dù vẫn rất yêu anh và anh vẫn một mực hứa chỉ cưới mình tôi. Bởi vì tôi biết với cái tính đào hoa ấy rất có thể anh còn cặp kè với nhiều cô gái khác chứ không riêng gì Lan. Tôi và anh yêu nhau 4 năm thì có đến 3 năm yêu xa vì anh...