Em là gái già 30 tuổi, thì sao?
Nếu 20 tuổi đã không vội vàng lấy chồng, thì tuổi 30 cũng chẳng cần vội vã.
Nếu tuổi 20 em đã chẳng vội vã lấy chồng, thì 30 tuổi, hà cớ gì em phải sợ một sự ế chỏng chơ… Em vẫn sống, vẫn cười và kiêu hãnh với những anh chàng theo đuổi mình… Em là gái 30 đấy, thì sao?
Ừ thì đôi mắt em có vài vết chân chim. Ừ thì làn da chẳng thề mịn màng như mấy cô tuổi 18. Ừ thì bờ môi không căng mọng gợi lên một nụ hôn thèm khát nơi cánh mày râu. Nhưng em chẳng vội vàng. Em vẫn thấy mình đẹp. Một vẻ đẹp nếu anh chỉ nhìn bằng mắt thì tất lẽ dĩ ngẫu anh chẳng thấy được đâu.
Người ta giục em: “Này cô gái, lấy chồng đi thôi, 30 tuổi rồi, kẻo ế” nhưng em vẫn cười rạng rỡ. Càng 30 tuổi càng cần phải từ từ hãy lấy. Em đâu có gấp gáp chọn lấy một tấm chồng, để ở tuổi đó rồi người ta nói: “Già rồi mà vẫn dại” hoặc “Già kén kẹn hom”. Nếu 20 tuổi đã không vội vàng, thì tuổi 30 cũng chẳng cần vội vã.
Tuổi đôi mươi có thể cho em một nhan sắc đáng để đáng mày râu quỳ rạp chỉ sau một vài giây thoáng gặp. Nhưng tuổi 30 lại cho em một vết chạm thật sâu trong tim người đối diện để rồi họ phải nhớ về mình sau này. Nếu tuổi hai mươi em chỉ tạo ra một sự hấp dẫn bởi ánh mắt, bởi vóc dáng, bởi sự nũng nịu của một cô gái vừa chợt lớn thì tuổi 30 em khiến ai đó phải đặt ra nhiều câu hỏi. Một cô nàng tuổi 30, giống như dắt người ta đi vào một con đường tối om, mỗi ngóc ngách lại là một sự thú vị riêng mà phải có can đảm đi tới cùng mới biết. Điều đó đâu có kém cạnh gì việc chỉ ngắm bằng mắt một cô nàng non tơ tuổi đôi mươi?
Tuổi 30 đã đi qua những đắng cay trong đời, em đâu cần vội vã để yêu ai (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nếu có một khoảng thời gian cần phải vội vã để có một tấm chồng thì với em, đó là khi còn chưa quen được với sóng gió cuộc đời. Là khi tuổi đôi mươi còn non nớt, trái tim chưa quen với nỗi đau. Khi ấy em cần lắm một bờ vai để nương tựa, một người đàn ông gọi bằng chồng để che chở cho em. Còn khi đã đi qua những nhọc nhằn trong đời, đã từng khóc và tự lau đi nước mắt cho mình, đã từng ngã và tự mình đứng dậy thì ngày hôm nay ở tuổi 30 sao cứ phải vội vàng?
30 tuổi, chỉ có nghĩa là nhiều hơn cô nàng mới lớn 10 đơn vị thôi chứ mấy. Nhưng đó là cả một khoảng cách dài về sự hiểu biết, chín chắn và cách ứng xử với cuộc đời. Này nhé, tuổi 30 cho em hiểu về chính mình và hiểu về đàn ông. Anh sẽ chẳng phải ngẩn người ra khó hiểu cho một sự “cong môi hờn dỗi” nào đó giống như khi anh yêu một cô nàng tuổi 18, đôi mươi. Ở bên một cô nàng 30 tuổi, anh sẽ có cảm giác như đọc một cuốn sách đầy thú vị.
18 tuổi có thể vội vàng vì sau đó còn cả một chặng đường dài để quay đầu lại. Nó giống như việc người ta tung tăng trên một đại lộ, nhầm đường thì thắng gấp phanh và quay xe lại. Còn tuổi 30 giống như đi trong một con ngõ nhỏ. Em chỉ có thể thận trọng bước đi về phía trước chứ không được phép sai lầm để rồi loay hoay xoay người lại. Rất có thể sự chật chội của tuổi tác đó sẽ làm em bị tổn thương nhiều hơn.
Em có thể tự chuẩn bị tất cả mọi điều và chỉ chờ… một người đàn ông thuộc về mình ghé đến. Vì đã tuổi 30 nên em chẳng thể vội vàng. (Ảnh minh họa)
Tuổi 30 đã cho em đi qua đủ những vội vàng vì thế em chẳng dại mà vội vàng yêu, vội vàng cưới một anh chàng nào đó. Trái tim em không đỏng đảnh khước từ tình yêu mà nó có những thước đo riêng, sâu hơn về hai tiếng ái tình. Nó sẽ không rung động chỉ vì chàng hot boy chiều nay trộm nhìn mình, chỉ vì chiếc bánh ngọt ban chiều anh chàng nào mua tặng hay vì một bông hồng giấu vội trong ngăn bàn. Nó sẽ chỉ loạn nhịp khi tìm thấy một trái tim đồng điệu.
30 tuổi, ừ thì 30 đấy đã sao. Em cứ sống hồn nhiên chờ một ngày tình yêu đích thực. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình, có thể làm việc, kiếm tiền, tạo niệm vui… Em có thể tự chuẩn bị tất cả mọi điều và chỉ chờ… một người đàn ông thuộc về mình ghé đến. Vì em đã tuổi 30 nên em chẳng thể vội vàng.
Theo VNE
Cưới tôi rồi anh lại lăng nhăng vợ cũ
Anh ta tìm về bên vợ cũ sau khi cưới tôi được gần 1 năm. Giờ tôi phải làm sao?
Ngày trước, khi tôi yêu anh, cả gia đình không ai đồng ý. Ai cũng khuyên tôi "tránh voi chẳng xấu mặt nào". Bố mẹ tôi đau khổ khi sinh ra đứa con chẳng đến nỗi nào, công việc có, ngoại hình ưa nhìn vậy mà tôi lại đi "đâm đầu" lấy một người từng có vợ, có con. Nhưng lúc ấy với tôi, tình yêu cao hơn cả cái chết nên nào nghĩ được gì. Tôi kiên quyết bảo vệ tình của mình tới cùng dù cho đó là một tình yêu mù quáng.
Anh hơn tôi 5 tuổi, đã có một đời vợ và 2 đứa con nhỏ. Khi chúng tôi quen nhau, anh và vợ đang ly thân. Anh tâm sự, kể cho tôi rất nhiều điều về gia đình không hạnh phúc của anh. Lúc nào anh cũng than vãn khổ sở vì vợ lười biếng, kém cỏi. Từ sự thương cảm ban đầu, dần dần tôi yêu anh lúc nào không biết. Tôi thấy mình cần ở bên anh, giúp anh vơi đi gánh nặng gia đình đó. Và chúng tôi yêu nhau.
Thời điểm chúng tôi đến với nhau khi anh chưa ly dị vợ tôi đã phải chịu khá nhiều điều đàm tiếu. Mọi người nói rằng vì tôi mà vợ chồng họ mới như vậy. Nhưng quả thực rõ ràng là họ có trục trặc từ trước chứ không phải nguyên nhân vì tôi. Tôi là người mạnh mẽ nên mặc mọi người muốn nói gì thì nói tôi cũng không quan tâm. Miễn là tôi không thấy hổ thẹn với lòng mình là được.
Vì yêu anh ta, tôi chấp nhận là người đến sau, vậy mà cuối cùng anh ta vẫn phụ bạc tôi (ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm anh vẫn chưa ly hôn với vợ.Tôi cũng nhiều lần hỏi anh nhưng anh nói chưa phải là thời điểm thích hợp. Tôi hỏi anh có yêu tôi không, có xác định lấy tôi không thì anh trả lời có nhưng giờ các con anh còn nhỏ ly hôn sẽ tội cho hai cháu. Vì vậy tôi lại tiếp tục tin và chờ đợi anh. Cho tới khi tôi có bầu, một sự đã rồi khiến tôi không thể im lặng thêm được nữa.
Tôi có bầu và tôi kiên quyết bắt anh phải ly hôn để cưới tôi. Dù sao chuyện vợ chồng anh cũng không thể cứu vãn được nữa, còn tôi cũng cần phải có một tấm chồng vì con, vì tôi. Cực chẳng đã anh ly hôn với vợ dù tôi biết trong lòng anh chưa thực sự mong muốn. Có lẽ anh còn nặng lòng thương hai con. Tôi nói với anh rằng tôi sẵn sàng đưa tiền lương của mình cho anh, để hàng tháng anh đóng góp với chị ta, cho chị ta nuôi con. Chỉ cần anh sống tốt, tử tế với tôi thì tôi không ngại chuyện phải chịu thiệt thòi khi anh có con riêng.
Lấy nhau được 8 tháng, sau khi tôi sinh con chỉ được hơn 1 tháng, tôi bắt đầu thấy chồng có nhiều biểu hiện lạ. Chồng tôi hay về muộn, hỏi đi đâu thì chỉ ậm ừ. Một vài lần tôi có đủ chứng cứ để khẳng định anh qua nhà vợ cũ thì anh lại gân cổ lên nói rằng anh qua thăm hai con, chẳng lẽ điều đó tôi cũng cấm? Tôi không biết nói gì, ngoài chuyện gật đầu xin lỗi bởi vì ngay từ đâu khi xác định lấy anh tôi đã phải học cách chấp nhận chuyện san sẻ đó.
ợ cũ của chồng tôi nói rằng chồng tôi vẫn ngủ với chị ta, qua lại thường xuyên và tỏ vẻ hối hận khi năm xưa đã bỏ chị ta để lấy tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cứ sống với sự hậm hực lòng ghen đó cho tới một ngày chị ta gọi điện cho tôi. Vợ cũ của chồng tôi nói rằng chồng tôi vẫn ngủ với chị ta, qua lại thường xuyên và tỏ vẻ hối hận khi năm xưa đã bỏ chị ta để lấy tôi. Anh ta nói rằng ngày đó hai vợ chồng mới chỉ ly thân, giận nhau nhưng vì tôi xen vào, lại chủ động và rồi để có bầu nên anh ta không còn cách nào khác đành phải cưới. Tôi nghe mà đau hết ruột gan. Con của tôi mới được vài tháng tuổi, hạnh phúc cũng mới chỉ bắt đầu mà sao đã lắm chông gai thế này?
Tôi vẫn chưa nói cho anh ta biết câu chuyện giữa tôi và vợ cũ của anh ta. Tôi không biết liệu đó có phải là chính anh ta muốn nhờ vợ bắt tin khiến tôi chán mà bỏ đi không hay vì chị ta ghen tuông mà nói như vậy? Và nếu như điều đó đúng là sự thật thì tôi có nên níu kéo cuộc hôn nhân này?
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....