Em là của anh… vậy anh là của ai?
“Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay – đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em.”
Nhưng…
Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn.
Anh à! Con gái đều giống nhau, đều có một mặt yếu. Nhưng… họ có muốn anh nhìn thấy hay không mà thôi.
Trước kia, khi em chưa biết đến dáng vẻ của chữ “yêu”! Anh có biết em là cô gái như nào không?
Em đã từng tự hào về bản thân, là một cô gái thông minh, tự tin, dám nói, dám quyết định. Nhiều lúc em đi ngược lại nguyên tắc của bản thân để đạt được cái mình muốn. Làm chủ kinh tế, một người phụ nữ sống độc lập và không dựa vào người đàn ông – đó là suy nghĩ của em. Có một điều em không thể, không thể quên: “Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay – đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em.”
Mọi thứ thay đổi khi em yêu anh. Em không còn cảm thấy dáng vẻ kiêu hãnh nữa. Thay vào đó, em giống một đứa trẻ. Mà anh biết rồi đấy! Trẻ con đang bắt đầu bi bô tập nói, chập chững tập đi thế nào thì một cô gái 18 như em cũng vậy. Em chập chững yêu! Em cảm nhận được những dao động trong em, những âm thanh rạo rực trong lồng ngực và nắng chiếu sáng tâm hồn em.
Một cô gái từng nghĩ sẽ thật cứng rắn bao nhiêu thì khi “yêu” lại dễ dàng lao nhẹ vào lòng anh. Đúng là không ai có thể nói trước được – phải không anh? Cũng từ đó, em dần quen với cuộc sống có anh mỗi ngày, em cảm nhận được hơi thở của anh, những lời anh nói thì thào vào tai em: “cô gái sau này làm vợ anh nhá.” Em đã nghĩ! Phải chăng thượng đế đã quá ưu đãi khi cho em có anh và điều đó khiến em như có cả một thế giới.
Video đang HOT
Có lẽ, so với anh em là một cô gái ưu tú, điều đó khiến anh tự ti. Chúng ta bắt đầu cãi nhau về những điểm trái ngược. Nhiều lần, cái tôi của em đã dần hạ xuống, hạ xuống. Em gào khóc trong đêm mỗi lần nhớ anh, mỗi lần xa anh khi nói chia tay. Em chợt hiểu ra, không ai, không ai có thể cho em điểm tựa ngoài anh, em đã quá phụ thuộc anh. Em không biết!
Chính vì anh mà em đang khiến bản thân thay đổi. Một điều nữa khiến em đau lòng tột cùng, em luôn nghĩ mình là quan trọng với anh nhất. Nhưng không! Những gì em nghĩ chỉ còn là sự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Từ khi nào anh đã có người mới và em không còn là của riêng anh. Đã nhiều lần em hỏi anh: “Em là của anh! Vậy anh là của ai?”Thứ em nhận được chỉ còn là nụ cười mỉm trên môi anh và khoảng cách xa dần của cả hai.
Em bắt đầu cảm nhận được sự lạnh nhạt mà cả hai mang lại. Nhưng em chỉ giận, giận một điều là em luôn khiến anh hạnh phúc nhất. Em đã từng làm tất cả dành cho anh, làm những điều mà chưa một cô gái nào khiến anh hạnh phúc như vậy. Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn chẳng thể hiểu nhau muốn gì. Và em không còn là cuộc sống của anh.
Rồi cũng đến ngày đấy!
Ngày mà cả em và anh – hai chúng ta im lặng. Lần chia tay này khác với những lần em và anh giận nhau. Chúng ta đã không còn đưa ra lí lẽ để cứu vãn mối tình này. Không ai muốn đưa tay ra để giữ lại. Bởi trước đó, em đã cố gắng rồi. Nhưng chỉ từ một phía em thì có thể làm gì? Em không muốn trở thành người con gái quỵ lụy trước anh. Thứ em cần là “người đàn ông yêu em và cho em một hạnh phúc và giờ anh không xứng để em yêu.”
Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn. Anh đã buông tay khi em cần anh nhất. Em cần tìm lại em của ban đầu!
Lần đầu tiên em yêu và em thất bại. Nhưng cũng cảm ơn anh mà em mạnh mẽ hơn. Em hiểu hơn giá trị của em. Em hiểu yêu bản thân là điều đẹp đẽ nhất. Những gì em làm cho anh sẽ mãi là một kỉ niệm – một khởi đầu của em. Em sẽ vẫn theo đuổi ước mơ và trở thành một người phụ nữ như em đã và đang cố gắng, sẽ khiến cho ai đó yêu em hạnh phúc hơn tình yêu ban đầu của em. Chúc anh – người lạ từng yêu hạnh phúc!
Theo blogtamsu
Nếu đã đi rồi, xin đừng quay về!
Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm. Nếu quay lưng đi trước vì cảm xúc đã vơi đã cạn, vậy thì hãy quyết tâm để đừng bao giờ muốn trở về.
Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? (Ảnh minh họa)
Tình yêu, vốn dĩ là chuyện của cảm xúc. Chúng ta đến với nhau vì rung động, cũng có thể chia ly vì một trong hai đã không còn vấn vương đối phương nữa. Em không trách cứ anh thay đổi, càng không đổ lỗi cho tình yêu của chúng ta trước đây là giả dối. Em sẽ níu giữ anh bằng tất cả nỗ lực trong tình yêu của em, nhưng nếu anh vẫn muốn buông tay, thì em chẳng còn cách nào khác.
Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm. Nếu buông tay vì hết yêu thương, nếu quay lưng đi trước vì cảm xúc đã vơi đã cạn, vậy thì hãy quyết tâm để đừng bao giờ muốn trở về.
Em đã phải trải qua một quãng thời gian dài tập chịu đựng đau thương, học cách giữ chặt trái tim đầy vết nứt để không trơ lỳ chạy tới bám chặt lấy tay anh níu kéo, cũng cố gắng để nửa đêm không đột nhiên thức giấc thấy nước mắt thấm đẫm gối, hoang hoải ngày qua ngày chấp nhận rằng, em phải để anh bước ra khỏi cuộc sống của em, vĩnh viễn.
Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm. (Ảnh minh họa)
Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? Chuyện tình tưởng như đã chôn vùi vĩnh viễn dưới gót giày anh giẫm lên ngày nào, cương quyết cắt bỏ hy vọng cuối cùng của em khi đó, giờ lại được anh mang trở lại để xin thứ tha. Anh nói xem, em có thể coi như chưa có đổ vỡ chia ly như anh nói, hay không?
Người ta từng nói, những gì đã từng nhẫn tâm cắt đứt, sẽ không còn cơ hội nối liền. Huống chi em đã đốt sạch hy vọng lẫn cảm xúc nơi anh, chứ chẳng còn nuôi dưỡng mảnh tình cũ với những kỷ niệm khi xưa một chút nào. Anh nghĩ, anh có thể quay về như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Thậm chí em vẫn còn nhớ mồn một cảm giác suy sụp hoàn toàn khi trông bóng anh lạnh lẽo bước đi, nỗi đau khắc sâu vào da thịt, vào trái tim khi ấy, so với những giọt nước mắt hối hận giả dối bây giờ của anh, khổ sở hơn gấp trăm nghìn lần.
Anh, dựa vào cái gì để xin em tha thứ? Dựa vào cái gì mà nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh, cùng nhau bắt đầu lại?
Anh, giờ phút này đây trở nên nực cười biết nhường nào!
Nếu đã đi rồi, xin đừng quay về!
Em không phải là người thay thế để anh tìm về những lúc thất bại hay đổ vỡ, càng không phải là người dễ dãi đến nỗi có thể sau bao tổn thương anh gây cho, vẫn một lòng yêu thương anh không thay đổi.
Làm gì có ai mãi đứng đợi sau lưng anh? Làm gì có ai vẫn giữ vẹn nguyên được mối tình khi đã bị đối phương buông tay rồi nhẫn tâm vứt bỏ?
Đã quay lưng rồi, thì đừng hối hận. Ngày đó anh đi, giữa chúng ta đã chấm hết. Và cũng từ ngày đó trở đi, em bắt đầu cảm thấy may mắn, vì một người không xứng đáng, đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em, như thế!
Theo blogtamsu
"Lần này cô không đẻ được con trai thì mẹ con cô dắt nhau về nhà mẹ đẻ cô mà ở" Người ta thường nói "đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm" chẳng lẽ hạnh phúc gia đình rạn vỡ cũng là do...người vợ hay sao? Chồng tôi là con trưởng trong gia đình có bốn anh chị em, ba mẹ chồng tôi lại là người rất cổ hủ, coi trọng lễ nghĩa. Việc tôi sinh con thứ hai lại là một...