Em là cõi bình yên trong anh
Gần 50 tuổi anh mới gặp em, người đàn bà vừa qua tuổi 30 và đã một lần gãy đổ. Hình như tuổi tác, những từng trải đau đớn và sự vất vả một mình nuôi con khiến vẻ đẹp của em càng thêm cuốn hút, mặn mà.
Anh đã quên gia đình nhỏ từ lâu lạnh lẽo vì thiếu sự đồng cảm, chia sẻ của mình, để lao vào yêu em. Anh đã bắt được những tín hiệu yêu thương của em. Ánh mắt em bừng sáng khi gặp anh. Bàn tay em để yên khi anh nhẹ nhè đụng chạm trong quán cà phê xinh xắn bên bờ sông. Một, hai, rồi ba cuộc hẹn họ với cái cớ nho nhỏ: nhờ em chút việc, gửi em món quà cám ơn… Anh đã biết là em cũng yêu anh. Anh biết chắc thế.
Cuộc sống như ngừng trôi, nghẹt thở với anh. Trong trái tim anh tràn ngập hình ảnh của em, dịu dàng, nhỏ nhẹ cùng những câu chuyện về cậu con trai bé bỏng, khúc khích thơ ngây, hay những niềm vui công việc, nghiêm trang xúc động những hình ảnh về cuộc sống vui buồn sướng khổ của người xung quanh. Em làm cho từng giây phút sống của anh trở nên sinh động, lấp lánh đến diệu kỳ.
Anh lao vào yêu em, dù chưa từng thật sự được nắm tay em, được ôm em, được hôn em… như là anh mong muốn. Những đêm dài, sâu thẳm, trong căn phòng làm việc một mình, anh trở dậy để làm thơ tặng em, như thời sinh viên anh đã từng làm thơ tặng người con gái anh yêu, giờ đã là vợ anh. Những bài thơ anh gửi cho em, không lời đề tặng, nhưng anh tin là em hiểu. Những bài thơ làm trái tim anh ấm lại, hồi sinh.
Anh đã tưởng mình gặp may mắn của cuộc đời. Anh đã tưởng Trời cho anh một cơ hội mới, được sống với con người thật của mình, được nghe trái tim hát ca, được nhìn ngắm từng ánh nắng, từng nụ hoa với tất cả cảm xúc của một trái tim rộn rang, non trẻ. Thế nhưng… em bất ngờ biến mất. Những ngày đó, anh biết từng bước chân của anh bị theo dõi. Vợ anh muốn tìm cho ra người anh làm thơ, nhớ nhung là ai. Những chiều anh về nhà, đau đớn, rã rời, nghe cô ấy chống nạnh hằn học: “Rút vào bí mật à. Đừng có hòng khôn ngoan với tôi, tôi sẽ tìm ra, tôi sẽ xé xác nó ra…”.
Hai năm trôi qua… mọi điều rồi cũng rơi vào lãng quên. Sau cú sốc lớn, vợ anh đã không còn đi vũ trường, quán bar. Cô ấy chịu khó ở nhà chăm sóc anh và con cái nhiều hơn. Cuộc sống gia đình đã bình lặng trở lại.
Video đang HOT
Anh đã bình yên khi biết em sẽ mãi mãi ở trong trái tim anh, một góc nhỏ khiêm tốn, kín đáo mà không ai, không gì có thể xâm phạm, hủy diệt, xé nát, giẫm đạp được. Anh vẫn dõi theo cuộc sống em thăng trầm, vui buồn, và chỉ biết thương em. Có những ngày thật buồn, thật tẻ nhạt, thật đắng cay… anh lại nghĩ về em. Cho đến một lần, anh chợt nhận ra rằng, em là điều mầu nhiệm tuyệt vời nhất của cuộc sống anh. Em là cõi bình yên rạng rỡ khi anh mệt mỏi hay đau khổ, em là câu chuyện cổ tích thơ ngây khi anh thất vọng chán chường. Và anh biết, chính cách em dừng mọi chuyện lại kịp lúc đã khiến cho tình yêu của anh không bao giờ dừng lại, bây giờ và mãi mãi về sau.
Theo VNE
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt"
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt". Tôi nghĩ là các bạn ở đây hiểu vì sao cô ấy gọi tôi như thế. Bây giờ thì các anh chị em đằng vợ đều gọi bông đùa tôi là "ớt".
Đọc tâm sự "Chết lặng vì món quà sinh nhật độc của chồng" tôi thấy thương và rất thông cảm. Không chỉ có sự nghiệp mà "chuyện ấy" cũng liên quan rất lớn đến bộ mặt và danh dự của đàn ông.
Chỉ trách bạn M.V và cả vợ tôi đều là những người cư xử kém. Vợ tôi còn tệ hơn, thay vì lên đây mà tâm sự để thiên hạ không biết mình là ai, vợ tôi vác loa đi thông báo và giễu cợt chồng với mọi người.
Tôi không hoàn toàn bất lực, chỉ hơi yếu sinh lý. Điều này không phải tôi muốn mà là trời sinh thể trạng như vậy. Lúc lấy vợ tôi đã cố tình chọn người nhỏ, nhẹ để phù hợp với mình. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vợ tôi không những khỏe còn vô duyên mang chuyện vợ chồng làm trò cười.
Cô ấy rất thiếu nghiêm túc trong chuyện ấy. Ngay từ đêm tân hôn, khi cả hai còn chưa nhập cuộc, cô ấy đã không hề ngại ngùng kéo chồng lên giường. Việc cô ấy cười khi trông thấy cái ấy của tôi là một sự sỉ nhục lớn. Rồi lúc vợ chồng bên nhau, vợ tôi còn liên tục nhăn nhó vì không được thỏa mãn. Tôi biết khuyết điểm của mình nên cố nhịn.
Tôi ước gì vợ tôi có thể thông cảm và nói một câu an ủi chồng (Ảnh minh họa)
Tôi ước gì vợ tôi có thể thông cảm và nói một câu an ủi chồng. Cô ấy chưa bao giờ nói đưa tôi đi khám hay lên chế độ bồi bổ chochồng mà chỉ đem chuyện ấy ra châm chọc. Ngay cả khi tôi tự mua thuốc về uống, cô ấy cũng không động viên mà còn xỉa xói nói về sự đầu tư này. Tôi thấy rất bức xúc.
Thật lòng mà nói, tôi rất tự ti về nhược điểm này nên cố tình giữ im lặng mỗi khi vợ khiêu khích cho yên chuyện. Cô ấy ra lệnh tôi phải bù đắp cho cô ấy về thiệt thòi này.
Tôi biết khả năng của mình, sợ mất vợ nên đã cố gắng gấp 2 gấp 3 những người chồng khác để làm hài lòng vợ mình. Tôi đưa vợ 100% lương, chỉ chi tiêu dè xẻn phần "lậu", vợ chỉ đâu làm đó, cần gì tôi đều cố gắng chu cấp cung phụng.
Tôi cho đi nhiều như thế nhưng chỉ nhận lại toàn trái đắng. Vợ tôi không biết giữ thể diện cho chồng nên đem chuyện đó ra buôn dưa lê dưa chuột từ anh em họ hàng đến đồng nghiệp. Tôi rất buồn. Trong khi tôi nỗ lực làm một người chồng tốt, cố xóa đi nhược điểm của mình thì mọi người lại giễu cợt sau lưng tôi.
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt". Tôi nghĩ là các bạn ở đây hiểu vì sao cô ấy gọi tôi như thế. Bây giờ thì các anh chị em đằng vợ đều gọi bông đùa tôi là "ớt". Tôi tím mặt vì nhục và tủi thân mỗi khi bị gọi thế. Khi tôi nổi điên lên thì mọi người lại chống chế bảo chỉ là nói đùa.
Cô ấy thường trêu đùa quá trớn với bạn bè mà lúc nào tôi cũng là tâm điểm của những câu chuyện vô duyên đó. Mùa đông vừa rồi, tôi nghe cô ấy tám chuyện quan điện thoại câu mất câu còn rằng "Đừng kể mà tao thèm. Bình thường đã không có gì ăn nay lại càng đói kém". Kèm theo đó là một tràng cười hô hố lố bịch. Tôi biết vợ đang nói về mình nên giận đến nỗi ném bể cả điện thoại của cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ hiểu cho nỗi mặc cảm và tâm trạng của tôi. Tôi thấy mình bị sỉ nhục trắng trợn.
Có lần tôi chở vợ đi liên hoan họp lớp đại học. Lúc hết chuyện, mọi người mang chuyện "hoang" ra nói. Ngay lập tức không khí sôi động lên, tôi vì mặc cảm nên không góp vui.
Mấy cô bạn tôi trêu vợ tôi sướng phải biết vì tôi trông rất cao to. Thay vì cười hay nói gì đấy tế nhị hơn, vợ tôi nói toạc. Câu nói của cô ấy mang lại tràng cười giòn giã. Chỉ có tôi là không cười, tôi thấy bị xúc phạm. Có nhất thiết cô ấy phải hạ nhục chồng trước mặt người khác?
Tôi rất mong có một người phụ nữ hiểu và bỏ qua khuyết điểm này của tôi. Tôi biết tình dục là quan trọng nhưng có quan trọng đến mức phải phũ vào mặt chồng? (Ảnh minh họa)
Đã nhiều lần tôi tâm sự chân thành, thẳng thắn với vợ và mong cô ấy hãy thông cảm cho chồng. Nhưng lần nào tôi cũng bị dội nước lạnh, cô ấy quá thiếu thiện chí. Cô ấy cười nhếch mép "Em nói có gì sai, anh là súng điếc, là pháo lép thì còn trách ai".
Tôi rất mong có một người phụ nữ hiểu và bỏ qua khuyết điểm này của tôi. Tôi biết tình dục là quan trọng nhưng có quan trọng đến mức phải phũ vào mặt chồng? Nói ra lại sợ mọi người chê tôi hèn hạ, mặc dù rất giận vợ nhưng tôi lại sợ cô ấy bỏ mình. Tôi sợ ngoài cô ấy, sẽ không còn ai muốn gắn bó với tôi. Vì thế tôi luôn cố nhẫn nhịn.
Tôi cũng lo là một ngày nào đó vợ tôi sẽ ngoại tình. Tôi không thể chấp nhận vợ mình làm chuyện đó với người nào khác. Nhưng trời sinh tôi như thế, đã thử nhiều cách nhưng vẫn không cải thiện được. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Bị gia đình bạn trai cấm cản khi yêu Khi yêu, được cha mẹ 2 bên ủng hộ để đi đến đích là một điều quá tốt đẹp va thuân buôm xuôi gio. Nhưng nêu găp phai sư phản đối của gia đình ngươi ây, ban trai cung thiêu quyêt tâm trươc thư thach, nhưng phu nư se ưng xư thê nao? Khi đưng trươc sư phai đôi quyêt liêt nay tư...