Em là ai trong trái tim anh?
Em tự hỏi rốt cục anh yêu ai? Em, cô ấy hay còn người con gái nào khác nữa mà em không hề hay biết?
Nếu như ngày hôm đó, không tận mắt em nhìn thấy, tai em nghe thấy thì anh còn định dối em đến bao giờ? Anh còn định biến em thành con bé ngốc nghếch, yêu và tin anh không điều kiện đến khi nào nữa đây? Đúng là em quá ngốc, em ngốc tới độ nếu hôm ấy không phải chính em nghe thấy lời yêu thương anh dành cho cô gái khác thì em vẫn cứ tin rằng em là tình yêu duy nhất của anh.
Những lời yêu thương anh từng nói với em, những câu thề non hẹn biển ngày xưa anh trao tặng giờ đây anh cũng nói với người con gái ấy như vậy. Em đã không tin nổi điều đó bởi vì tình yêu của hai ta vẫn đang tốt đẹp. Mỗi lần bên em, anh vẫn khiến em hạnh phúc nghẹn ngào vì tình yêu mà anh trao tặng. Vậy mà hóa ra, em chỉ là một trong những “tình yêu duy nhất” của anh.
Đối với em, anh là hạnh phúc, là tình yêu, là cuộc sống và niềm tin nhưng với anh em là ai? Em là ai trong tim anh, trong đời anh? Em tự hỏi rốt cục anh yêu ai? Em, cô ấy hay còn người con gái nào khác nữa mà em không hề hay biết? Ai mới là người làm cho anh cảm thấy rung động thực sự. Hay những cuộc tình với anh chỉ là trò tiêu khiển, những cô gái đi qua đời anh chỉ như một thú vui và em cũng nằm trong số những thứ chán chê rồi anh bỏ lại.
Có lẽ em sẽ không đau khổ nhiều đến vậy nếu em yêu anh bằng một tình yêu nhẹ nhàng như bao cô gái khác. Nếu khi yêu an hem vẫn giữ cho mình một con đường khác để bước đi khi anh phản bội thì ngày hôm nay em không bế tắc. Nhưng bởi vì em đặt anh ở một vị trí quá cao nên ngày hôm nay em mới đau đớn khi biết anh phản bội. Bởi vì em đóng chặt những cánh cửa khác chỉ để hướng về anh nên giờ em mới bơ vơ. Em hận vì không phải vì anh đã hết yêu em mà là vì anh lừa dối khi đã hết yêu em. Điều đó khác nhau nhiều lắm.
Video đang HOT
Em muốn được đớn đau thật nhiều vì như thế em sẽ quên anh nhanh hơn (Ảnh minh họa)
Trong tình yêu, không phải cứ nói lời yêu là sẽ đi đến cùng nhưng điều tàn nhẫn chính là khi đã hết yêu anh vẫn cố ở bên em, vẫn rót vào tai em những lời đường mật. Anh biến em thành con bé ngốc và ngây dại. Nếu trong tim anh đã không còn cảm giác, vậy tại sao anh không nói với em điều đó? Em sẽ chấp nhận buông tay anh, quay bước ra đi mà thấy lòng thanh thản vì em chấp nhận điều đó như một lẽ tự nhiên ở đời: Yêu cũng có thể xa.
Em đã từng mơ ước nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương. Em cũng chỉ mơ ước rằng được yên bình bên anh, bước những chặng đường phía trước. Em đã sai điều gì để phải đón nhận những điều này? Có phải em đã sai khi yêu anh quá nhiều, khi dâng anh trọn con tim không ngờ vực? Phải chăng vì thế mà anh cảm thấy giá trị của em trong cuộc đời anh bỗng nhiên nhẹ bẫng?
Em đã không giấu nổi cảm xúc đớn đau của mình khi thấy anh bên người khác. Em vốn không phải là người giỏi che giấu những gì đang diễn ra trong mình. Anh cũng biết điều đó mà, đúng không anh? Khi yêu anh, em đã không giữ lại chút gì của riêng mình. Em luôn để anh biết rằng anh là duy nhất với em. Có lẽ vì thế mà em mất anh theo cách này.
Em sẽ khóc thật to bởi vì kìm nén cảm giác này là điều quá khó với em. Em không muốn phải tỏ ra mạnh mẽ bởi vì em biết cuối cùng, lời anh nói sẽ là câu chia tay. Em muốn được đớn đau thật nhiều vì như thế em sẽ quên anh nhanh hơn. Quên đi một người không xứng đáng…
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...