Em không trách khi bị anh từ chối tình cảm
Anh không muốn em đau khổ thêm nữa, em cũng không thích là kẻ thứ ba xen vào gia đình anh, vì thế em chọn cách im lặng.
Tôi là cô gái tuổi Dần trong bài viết “Tôi đã có vợ mong em đừng trách khi bị từ chối tình cảm”. Tôi cũng có lòng tự trọng và biết suy nghĩ đúng sai, nhưng khi bạn đọc rơi vào tâm trạng của tôi mới hiểu được. Tôi viết ra đây không phải để thanh minh cho mình và cũng không cố tình là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của anh ấy, nhưng một cô gái như tôi từng mất niềm tin vào người đàn ông và từng đóng băng tình cảm, khi gặp người đàn ông như anh ấy tôi thấy cuộc sống vui hơn, có niềm tin hơn. Tôi chỉ muốn nói ra tình cảm của mình với anh cho lòng nhẹ nhàng hơn chứ không mong anh đáp lại. Rất mong bạn đọc hiểu và thông cảm cho tôi.
Gửi anh! Hôm nay em vô tình đọc được những dòng tâm sự của anh, tuy tên người viết khác nhưng em tin chắc đó là anh vì những gì anh viết lên đó là câu chuyện giữa chúng ta. Thời gian qua đối với em là những ngày dài, nhiều lúc em định cầm điện thoại gọi và nhắn tin cho anh nhưng cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, lúc đấy tâm trạng em đầy mâu thuẫn. Giờ khi em đã nói ra chuyện này, em cũng cảm thấy thoải mái hơn cho dù sau đó chúng ta không gặp nhau nữa, những gì anh dành cho em từ trước đến nay em luôn trân trọng và sẽ mãi là kỷ niệm.
Sau khi em trải qua những sóng gió của cuộc sống và mối tình không trọn vẹn, em chưa bao giờ mở lòng với ai cho dù từng nhiều lần cố gắng thử. Từ khi gặp anh mọi chuyện và suy nghĩ của em đều thay đổi, không hiểu sao em chia sẻ mọi chuyện, anh đồng cảm và động viên em để quên đi những quá khứ không vui đó. Lúc đầu em nghĩ anh chỉ là người giả tạo, vờ quan tâm để lợi dụng như những người đàn ông khác, em đã thử lòng anh một lần khi chỉ còn hai ta trong phòng, có lẽ anh nhận ra được điều đó nên mời em ra ngoài uống nước, các lần sau anh cũng luôn giữ khoảng cách.
Video đang HOT
Em thấy tôn trọng và quý mến anh nhiều hơn. Rồi những lúc anh chia sẻ và tâm sự về gia đình, em cảm thấy vợ anh thật may mắn có được anh. Anh là một người chồng, người cha tốt, em thèm được có một người quan tâm và chăm lo cho mình như vậy. Thời gian trôi đi, anh cũng quan tâm và lo cho em, tuy không nói ra nhưng em biết anh cũng dành những tình cảm đặc biệt cho mình. Có thể đó là tình cảm khiến em ngộ nhận nhưng đến khi em bị tai nạn xe máy, anh vừa nghe tin đã chạy đến luôn rồi hỏi han và lo cho em như một người thân. Em thấy vui, hạnh phúc và quên đi mọi cảm giác đau đớn trước đó. Thật sự từ trước đến giờ ngoài bố mẹ ra chưa ai lo và quan tâm đến em như anh.
Giờ đây chúng ta không gặp nhau nữa, em cảm thấy buồn và trống trải, nhưng đấy cũng là quyết định của anh và em. Anh không muốn em đau khổ thêm nữa, còn em cũng không muốn là người thứ ba xen vào cuộc sống của anh và làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình anh nên chọn cách im lặng. Em cũng cầu chúc anh và gia đình luôn hạnh phúc, nếu có dịp anh và em gặp lại nhau, lúc đó chúng ta hãy coi nhau như những người bạn tốt anh nhé.
Theo VNE
Thua bạn kém bè vì lấy phải chồng nghèo
Tôi mới lấy chồng được hơn một năm và giờ cảm thấy vô cùng ân hận vì đã lấy chồng nghèo...
Năm nay tôi 25 tuổi, tôi mới lấy chồng được một năm, đang mang thai. Ngày con gái, tôi khá xinh đẹp, dáng người cao dáo, da trắng, tốt nghiệp đại học lớn nên không ít người để ý. Nhưng do nghĩ về hôn nhân quá đơn giản, chỉ cần có tình yêu, có niềm tin là có thể vượt qua tất cả, nên tôi đã bỏ qua những người đàn ông giàu có, lấy một người đàn ông "tay trắng" làm chồng.
Chồng tôi xuất thân từ quê, ra thành phố học và lập nghiệp tại đó. Tôi cũng có cùng hoàn cảnh giống chồng, nên khi gặp chồng tôi, chúng tôi sớm tìm thấy sự đồng cảm rồi yêu nhau, và làm đám cưới khi cả 2 mới 24 tuổi đầu.
Công việc chưa ổn định, nhà vẫn đi thuê, bố mẹ hai bên thì không thể giúp đỡ được. Cưới xong, tôi lại bụng mang dạ chửa, thu nhập mỗi tháng chỉ hơn 5 triệu đồng, đủ lo cho bản thân, chồng tôi thu nhập khá hơn, được khoảng 7 triệu đồng, nhưng hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ đủ xoay sở thuê nhà trọ, xăng xe, điện nước giá cao, đi lại, ăn uống và thi thoảng về quê thăm nội ngoại.
(Ảnh minh họa)
Làm được đâu tiêu hết đến đấy, không có tích lũy, trong khi chỉ còn vài tháng nữa là tôi sinh con, nên tâm trạng tôi lúc nào cũng lo lắng, bất an về cuộc sống, về hôn nhân
Bụng mang dạ chửa, nhưng vì không có tiền nên tôi luôn phải chi tiêu tiết kiệm, kể cả việc ăn uống hàng ngày. Nhiều khi ghén, thèm ăn quả ổi, quả táo nhưng cũng phải nhịn miệng vì sợ tốn kém. Đi làm cả tuần có ngày cuối tuần thi thoảng cùng chồng tôi đi đến các siêu thị, trung tâm thương mại để chơi, nhưng hai vợ chồng chỉ dám đứng ngắm đồ từ xa chứ không dám bỏ tiền mua thứ gì, kể cả những thứ thiết yếu cho cuộc sống cũng phải hạn chế tối đa.
Hoàn cảnh của mình thì thế, trong khi bạn bè tôi, nhiều đứa ngày xưa kém tôi về đủ thứ, nhưng do khôn ngoan, chỉ lấy những người chồng có điều kiện kinh tế, nhà cửa đoàng hoàng, nên giờ chẳng thiếu thứ gì. Ngày sinh nhật, có khi chồng mua cho hẳn cái xe SH để đi, còn tôi vẫn trung thành với chiếc xe số cọc cạnh không biết đến bao giờ mới thay được.
So với bạn bè, tôi cảm thấy buồn, thấy tủi cho bản thân mình, có phải tôi đã sai lầm khi chọn chồng?.
Theo Đất Việt
Chồng bị tai nạn, vợ ôm con chạy mất hút Nhà chồng Liên sau khi biết toàn bộ câu chuyện diễn ra hôm Phan bị tai nạn thì ra sức chửi rủa Liên. Lúc đó mẹ chồng cô chạy vào bệnh viện, thấy con trai nằm một mình trong phòng cấp cứu, máu me be bét thì khóc bù lu bù loa. 10 năm nay, Liên sống trong sự ghẻ lạnh của gia...