Em không tìm ngày nắng ấm, em chỉ mong tìm được ngày yên bình…..
Lạnh nhạt, mọi thứ em chỉ có thể gói gọn trong hai từ đó… Hoang hoải, trống trải, còn lại là cô đơn. Đã có lúc em nghĩ mình mạnh mẽ, em sẽ chịu được sự cô đơn giữa chúng ta….
ảnh minh họa
Mong muốn một lần, nhìn lại mọi thứ đã qua, anh ạ!
Anh à, đã lâu rồi mình không nắm tay nhau thật chặt, giữa chúng ta, bây giờ em không biết còn gọi là gì nữa….
Lạnh nhạt, mọi thứ em chỉ có thể gói gọn trong hai từ đó… Hoang hoải, trống trải, còn lại là cô đơn. Đã có lúc em nghĩ mình mạnh mẽ, em sẽ chịu được sự cô đơn giữa chúng ta….Em gồng mình lên, em tự an ủi bản thân em mà cố gắng, em tự thấy mình có mọi lỗi lầm khiến anh trở nên xa cách, và em cũng chẳng thể nào mang thứ tình cảm thiết tha xưa kia giữa chúng ta quay trở lại…
Cứ như thế, chúng ta cứ đi bên đời nhau, níu giữ nhau bằng một thứ tình cảm yết ớt và mong manh, không ai dám nắm chặt tay ai nhưng cũng không ai dám buông tay ai ra….Ích kỉ và hèn nhát!
Video đang HOT
Chúng ta, không biết sẽ sống như thế đến bao giờ nữa, là trói buộc hay vì lo sợ điều gì, em cũng không dám chắc. Tự động viên vì giờ đây còn nhiều nỗi lo toan để tình cảm trở nên phai nhạt, biết đến bao giờ mới thôi buồn đây anh.
Em mong lắm một lần anh đối xử với em như đã từng, hoặc anh tàn nhẫn buông tay em, mọi nỗi buồn em cứ giữ riêng cho em rồi đau lòng, hoài niệm, em bảo bản thân em tự lo được, em bỗng thấy em cũng không còn sẻ chia với anh được nữa. Em từng đọc đâu đó rằng, “nếu anh ấy không hề bận rộn gì mà anh ấy không gọi điện cho tôi thì cũng chẳng có lý do gì tôi phải gọi cho anh ấy, vì anh ấy cũng không cần đến tôi.”.
Nhưng em vẫn cần anh, trong cuộc đời này, cuộc đời bon chen này ai rồi cũng khác, ai rồi cũng thay đổi, yêu thương đến mấy rồi cũng đến giai đoạn nhạt dần….mà ai chứ riêng em thì chẳng tài nào thắp lại ngọn lửa ngày cũ giữa hai đứa. Có phải em là đứa kém cỏi đến thế không? Khi mà để người yêu trở nên coi thường, chán nản…phải chăng đến lúc em phải nhìn vào hiện thực rồi, hiện thực ta phải xa nhau?
Anh bảo em cứ hay nghĩ nhiều, nhưng anh không nói, cũng chẳng làm gì để em tin tưởng vào nhiệt thành trong tình cảm này thì làm sao có thể bên nhau đây. Đã từng có lần em nghĩ, hay là chia tay đi nhưng em hèn nhát không làm được….Em sợ… Sợ lại một lần nữa em bị bỏ rơi, lại trở nên đau khổ thêm, vật vã vì nhớ anh…Thế nhưng cứ như thế này, em cảm thấy tình yêu như chỉ từ một phía, em cảm thấy mòn mỏi, nghĩ về mối quan hệ này mà đau xót.
Với em, vẫn luôn yêu anh như thế, chỉ có anh dường như đã khác, không chịu mở lòng, cũng không đón nhận em, đẩy em đi xa, mà nếu anh không chịu đón em về trái tim anh nữa, thì dẫu em có đứng cạnh anh mãi cũng chẳng thể nào mà thôi đau lòng…
Như thế, có khi còn đau hơn gấp trăm vạn lần…
Em không tìm ngày nắng ấm, em chỉ mong tìm được ngày yên bình, vì thế anh ơi, xin người một lần ngoái lại nhìn xem bức tranh này có còn nguyên vẹn, nếu không thể tô hồng nó, thì hãy một lần mạnh mẽ bước đi, đau một lần còn hơn đau cả đời….Cuộc đời thà để hai chữ giá như….bỏ ngỏ, còn hơn nghiệt ngã với hiện thực anh ạ…..
Theo Nguoiduatin
Chồng không có nhu cầu ân ái với tôi
Chồng đi làm xa, cuối tuần mới về, nhưng anh chẳng có nhu cầu ân ái với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi.
Chồng đi làm xa, cuối tuần mới về, nhưng anh chẳng có nhu cầu ân ái với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi(Ảnh minh họa)
Chồng 40 tuổi, tôi mới có ngoài 30. Chúng tôi lấy nhau sau khi cả hai đã có 2 năm yêu đương và tìm hiểu, nhưng kể cả từ hồi yêu cho đến tận bây giờ đã thành vợ chồng, có với nhau hai mặt con, tôi luôn là người chủ động trong chuyện tình cảm.
Tôi có cảm giác anh không yêu mình, nhớ lần yêu anh cũng rất dửng dưng, chẳng mấy khi điện thoại cho tôi, chẳng mấy khi muốn hẹn hò gặp gỡ mà toàn tôi phải chủ động hẹn hò, chủ động nhắn tin cho anh rồi anh mới nhắn lại.
Anh không yêu tôi như tôi yêu anh, tôi có cảm giác vậy, nhưng anh vẫn cưới tôi vì có thể lấy tôi anh không phải lo lắng về mọi thứ. Tôi có công việc ổn định, gia đình có điều kiện, cưới xong, bố mẹ cho tôi và anh một căn nhà để ở riêng. Con cái thì có bà ngoại chăm sóc.
Bố mẹ chồng ở xa, chồng cũng thường xuyên đi công tác nên mọi việc nhà cửa, con cái một tay tôi quán xuyến hết. Cuối tuần chồng mới về, nhưng chẳng lúc nào về với vợ con là tôi thấy anh vui vẻ, anh hết mắng vợ để nhà cửa bữa bãi lại quay sang mắng hai đứa trẻ con quấy khóc nhiều, ầm ĩ không có phút nào được yên tĩnh.
Anh cũng không thích cùng tôi và các con đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè hay đưa các con đi chơi ở đâu đó, cuối tuần về với vợ, anh chỉ ở nhà, nằm trong phòng, đến bữa ra ăn cơm và lại quay về phòng, ít khi anh chủ động nói chuyện với tôi và cũng ít khi chủ động chơi với con.
Chuyện vợ chồng cũng như vậy, cả tuần mới về một lần nhưng anh không có nhu cầu gì với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi thì anh mới đáp ứng. Nhiều lần tôi tự ái, cũng chẳng đòi hỏi thì anh cũng chẳng làm gì cả, chuyện cứ như vậy kéo dài cả vài tháng trời, tôi cảm thấy buồn bã và hoang mang.
Chẳng biết tại sao chồng mình lại như vậy, kể với một vài người bạn, họ nghi ngờ chồng tôi có bồ nên không cần vợ, tôi lại càng cảm thấy hoang mang, lo lắng.
Công việc của anh đặc thù, cuối tuần mới về được với vợ con, còn tôi thì bận rộn với công việc cơ quan và hai đứa con nhỏ, không có thời gian để tìm hiểu về các mối quan hệ của chồng. Tôi chẳng biết tại sao chồng lại lạnh nhạt với mình như vậy? Lẽ nào anh có người đàn bà khác nên vài tháng cũng chẳng cần đến tôi.
Theo Tintuc
Đêm cuối trước ngày chia tay, những lời vợ nói khiến chồng quyết định xé bỏ đơn ly hôn Nhìn lại tất cả, anh bỗng thấy hổ thẹn với những việc mình làm vô cùng. Cô đã yêu anh hơn chính bản thân mình, mà anh lại định phủi sạch tất cả, ly hôn với cô để chạy theo tình mới? "Nếu như tối nay, cô ném vào mặt anh những rủa xả, oán hờn thì có lẽ anh sẽ kiên định...