“Em không thể sống mà chỉ là để phục vụ cho người khác”
Đường về quê có nhiều ổ gà nên vợ nói đau bụng, tôi nói vợ cố gắng. Vậy mà về tới nơi vợ ôm bụng kêu đau và máu chảy xuống chân, tôi ngỡ ngàng… gọi xe cấp cứu.
ảnh minh họa
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi mang chuyện gia đình của mình lên đây Tâm sự. Nhưng quả thật tôi đang bế tắc. Là một trưởng phòng kỹ thuật của một công ty liên doanh nước ngoài quy mô lớn lãnh đạo hơn hàng chục nhân viên, vậy mà giờ đây tôi thấy mình bất lực trong chuyện gia đình.
Quê tôi ở Bình Dương, nhà tôi nghèo, có năm anh chị em, tất cả các chị gái tôi đều lấy chồng và còn tôi là con trai út. Gia đình tôi truyền thồng học giỏi nên các chị tôi ai cũng có chức có quyền trong xã hội và dĩ nhiên có cuộc sống êm ấm. Các chị cũng có gia đình riêng, còn tôi mới lập gia đình được hơn 1 năm. Do thời gian 4 năm tu nghiệp ở Pháp, vì gia đình tôi vốn nghèo khó nên tôi vừa làm và vừa học để kiếm thêm thu nhập gửi về giúp đỡ gia đình và một phần tích lũy cho bản thân mình. 4 năm sau tôi về cùng với tấm bằng đỏ trong tay tôi được nhận vào công ty liên doanh của Pháp. Với kinh nghiệm và khả năng của tôi, sau một khoản thời gian tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng kỹ thuật.
Nói về vợ tôi bây giờ, tôi quen cô ấy năm cuối tốt nghiệp. Vợ tôi nhỏ nhắn dễ thương, sống hòa đồng và rất biết cách chăm sóc tôi. Cô ấy và tôi thương yêu nhau đến tận ngày tôi về. Sau 4 năm, tôi và cô ấy kết hôn. Tôi mua được một căn nhà 2 tầng ở quận 1, cũng gần cơ quan tôi làm, nhà vợ tôi cũng cho một ít. Vợ tôi nghĩ nhà rộng thoáng nên nói tôi đưa ba mẹ tôi ở quê lên sống. Do ba mẹ tôi gốc người Bắc, cô ấy gốc người Nam nên cũng không hiểu nhau cho lắm.
Vợ tôi luôn nghĩ mình sống tốt thì bố mẹ nhìn trước sau gì ba mẹ tôi cũng thấy được điều đó, nên cô ấy sống cũng rất thoải mái. Tôi hiểu tính vợ tôi, nên tôi rất thương vợ. Thế mà cuộc sống cũng chẳng như ý muốn. Vợ tôi làm quản lý chăm sóc khách hàng Mobifone nên công việc cô ấy khá bận rộn, cô ấy đôi lúc về muộn. Những lúc biết mình về muộn không kịp chuẩn bị đồ ăn cho gia đình, cô ấy mua đồ ăn nhà hàng về cho gia đình ăn.
Một tuần khoảng 2 lần như vậy. Bố mẹ tôi hình như không hài lòng lắm thì phải. Bố tôi – người cực khó tính, bố không nói trước mặt vợ tôi nhưng vợ tôi nghe được. “Nó làm tháng mấy đồng lắm, chủ yếu là thằng con mình làm ra, nó cứ ném tiền con mình vào những bữa ăn sang trọng thế này, không biết con mình nó vất vả thế nào”. Vợ tôi nghe cũng buồn, dù gì thì tiền cô ấy làm ra cũng khá mà. Do mẹ tôi quen chiều bố tôi từ những ngày tôi còn nhỏ. Mỗi bữa ăn, mẹ đều nấu món bố thích, không thì y rằng bố không ăn, trưa mà vợ tôi không có ở nhà thì bữa cơm phải dọn lên tận phòng bố.
Khi vợ tôi sống cùng, ban đầu vợ tôi cũng để ý mẹ làm như vậy, rồi bữa tối bố không xuống thì vợ tôi nấu cơm xong cũng phải mang lên tầng trên cho bố. Nhưng có bữa cô ấy nấu cơm xong, cô ấy nhờ tôi mang lên vì nghĩ người đang mệt lại mồ hôi sau một ngày làm việc nên cô ấy muốn đi tắm rồi ăn cơm. Tôi nghĩ việc đó cũng bình thường, ấy vậy mà mẹ tôi nhăn mặt. Khỏi phải nói đến thái độ bố tôi thế nào, ông không thèm ăn và bảo tôi bưng xuống. Vợ tôi phần bị áp lực công việc, phần mệt mỏi cô ấy lẩm bẩm nhỏ trong miệng: cũng phận làm con như nhau, chứ có phải ô sin đâu.
Video đang HOT
Không ngờ mẹ tôi nghe được, bà lên tiếng la vợ tôi: “Làm dâu có mỗi việc ấy mà cô cũng lười, tôi này suốt mấy chục năm qua tôi hầu hạ bố chồng cô có lên tiếng nào đâu”. Tôi lên tiếng bảo vệ vợ: “Mẹ à, cô ấy làm việc cả ngày mệt, công việc không mấy suôn sẻ nên mệt mỏi trong người chứ nào lười đâu”. Vợ tôi khóc, đi vào phòng.
Một lần khác trong bữa ăn. Tôi khoe với bố, hôm nay phòng kỹ thuật của tôi nhận vào một cô nhân viên mới, cũng nhanh nhẹn lắm. Sếp nói giao cho con quản lý và cũng không quên nói là con đã có gia đình. Tôi vừa dứt lời thì bố tôi tiếp: “ Sao ông sếp mày không nói mày chưa có vợ nhỉ?”. Vợ tôi nghe bố tôi nói câu ấy, cô ấy không nhấc nổi đôi đũa gắp thức ăn…
Tôi cũng thương vợ nhưng với bố mẹ tôi cũng rất thương và kính trọng họ, nên đôi khi trong nhà có việc gì tôi đều nói cho bố mẹ tôi nghe trước khi nói với vợ. Đi đâu làm gì tôi cũng xin phép điện thoại cho bố mẹ tôi và nhờ nhắn lại cho vợ tôi, chứ ít khi nào tôi nói với vợ. Tôi cũng không nhận ra điều này, mà có đi nữa thì tôi cũng nghĩ cô ấy thoải mái mà. Hôm dưới quê tôi có việc, gia đình tôi tất cả đều phải về. Vợ tôi nói với tôi rằng cô ấy không khỏe và rất mệt nên xin bố mẹ cho cô ấy ở lại.
Nhưng tôi biết tính bố mẹ tôi, tôi mà xin cho vợ ở lại thế nào bố mẹ tôi cũng la mắng cô ấy, cho nên tôi năn nỉ vợ tôi về cùng. Đường về quê cũng không xa lắm chỉ khoảng 25 km nên chúng tôi đi xe máy. Bố chở mẹ, tôi chở vợ. Đường về quê có nhiều ổ gà nên vợ tôi nói đau bụng, tôi nghĩ vợ bị sốc bụng nên nói vợ cố gắng. Ấy vậy mà về tới nơi vợ tôi ôm bụng kêu đau và máu chảy xuống chân, tôi ngỡ ngàng… gọi xe cấp cứu.
Tôi chạy vào viện gần đó, sau một khoảng thời gian sơ cứu bác sỹ đã lắc đầu chia buồn, vợ tôi đã bị sảy thai chỉ gần 4 tuần. Tôi có hỏi nguyên nhân thì bác sỹ bảo rằng do thần kinh suy nhược, căng thẳng và lại đi đường xa nên mới vậy. Nhìn vợ mà tôi chảy nước mắt lúc nào không hay. Vợ tôi tỉnh dậy, biết chuyện cô ấy khóc thảm thiết, nhìn tôi với vẻ oán trách ghê gớm, chắc cũng vì nguyên nhân do tôi mà ra. Bố mẹ tôi có đến thăm, cô ấy không buồn hỏi chuyện, hỏi gì cô ấy nói nấy mà thôi.
Sau một thời gian điều trị cô ấy bình phục và trở về Sài Gòn. Cô ấy xin phép được về nhà bố mẹ đẻ ở Tân Bình sống. Tôi có hỏi thì cô ấy nói, “Với em như thế đã đủ rồi, em không thể sống mà chỉ để phục vụ cho người khác”. Cô ấy đòi ly hôn một thời gian. Tôi không đồng ý, cô ấy nói: “Ở trong nhà này người anh thực sự yêu thương và sống hết mình là vì bố mẹ chứ không hề quan tâm đến cảm giác của vợ ra sao”. Tôi thề rằng tôi có thương yêu bố mẹ mình và cũng nể bố mình lắm, nhưng tôi cũng thương vợ, cũng có lần tôi bênh vợ đó thôi. Tôi cần cô ấy sớm hôm bên nhau, sao cô ấy có thể nói vậy được nhỉ? Phải chăng tôi làm gì sai?
Bố mẹ tôi tuy có nghiêm khắc và khó tính nhưng đâu phải là người xấu tính? Tôi cũng yêu vợ tôi lắm mà, tôi cũng trân trọng cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, chăm tôi từng miếng ăn đến giấc ngủ, lo cho tôi từng bộ đồ, từng cavat, có gì cô ấy đều thủ thỉ tôi nghe. Ấy vậy mà cô ấy nói ra câu ly hôn sao dễ dàng? Phận làm con như tôi phải phục dưỡng bố mẹ, phải kính trọng bố mẹ làm gì cũng thông qua ý kiến bố mẹ, không lẽ như vậy có gì không đúng à? Vợ tôi đã quyết định vậy, bố tôi biết được ông ấy tuyên bố luôn: “Nếu bước ra khỏi cái nhà này thì đừng mong trở lại, cô đi thì con trai tôi cũng không thiếu người khác xin vào ở”. Vợ tôi càng khóc và lời cuối cùng để lại: “Chúc ba mẹ hạnh phúc với con dâu mới và anh hãy luôn làm con ngoan trong mắt bố mẹ mình nhé”.
Tôi thấy sự việc cũng chẳng có gì phức tạp vậy mà ra nông nỗi này. Là người con, là người chồng tôi để vợ mình ra đi, tôi đáng trách lắm phải không? Ở công ty mọi việc khó khăn nhất tôi đều giải quyết được vậy mà ở nhà việc cỏn con vậy tôi cũng chẳng biết làm thế nào để tốt cả hai. Đã có ai gặp hoàn cảnh như tôi không?
Theo VNE
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má...
"Thằng Sáu mày nói thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?". Tháng trước má tôi gọi điện nói vậy.
Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi ỡm ờ: "Dạ, thèm thì có thèm nhưng mà công việc nhiều quá má ơi". Má tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo nên mắng yêu: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc; không về bây giờ, mai mốt má chết, ai làm cho mày ăn?". Nghe má nói vậy, tôi cười ha hả: "Má còn khỏe lắm má ơi, thầy tướng nói rồi, má sống tới 105 tuổi lận. Nói vậy chớ để con coi thu xếp, bữa nào con về".
Đúng là má tôi còn rất khỏe. Gần 90 tuổi mà vẫn còn cứng cáp, đi lại làm lụng thoăn thoắt đến nỗi cô em dâu tôi phải theo mệt nghỉ. Những lần nhà có đám tiệc, má tôi bắc cái ghế bố ngồi ở nhà sau chỉ huy. Con cháu mấy chục đứa cứ răm rắp làm theo. Má tôi không phải thợ nấu nhưng trong làng, ai có đám tiệc cũng rước má tôi tới nấu nướng.
Hồi đó tôi hay ước ao sau này cưới được vợ nấu ăn ngon như má. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Bà xã tôi là con cưng, chẳng biết nữ công gia chánh, tôi huấn luyện mãi mới làm được mấy món đơn giản. Chính vì vậy, có nhiều thứ mà mỗi lần thèm ăn, tôi chỉ còn biết thốt lên: "Ước gì có má ở đây...". Tháng trước gọi điện cho thằng út, tôi cũng nói vu vơ là thèm bánh xèo của má; chắc là nó nói lại nên má mới điện thoại kêu tôi về. Vậy mà tôi cứ nấn ná, chờ cho xong việc...
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. Giọng thằng út khàn khàn: "Anh về đi, má mất rồi". Buông điện thoại, tôi ngồi chết lặng. Không có lời lẽ nào để nói hết nỗi ân hận, day dứt trong tôi.
Má tôi ra đi đột ngột nhưng thanh thản, y như thể má đang ngủ một giấc ngủ dài. Khi tôi về đến nhà, cơ thể má đã lạnh nhưng bàn tay vẫn mềm dịu, tôi nắm chặt tay má mà cứ ngỡ má đang nắm tay dắt tôi đi qua cây cầu gòn trơn trợt để đến trường những ngày mưa gió năm xưa.
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. (ảnh minh họa)
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má, những chiếc bánh xèo mà má đổ không chỉ bằng những thứ nguyên liệu bình thường. Bánh của má có một thứ gia vị mà hình như tất cả những người mẹ yêu con đều nêm nếm khi nấu ăn cho con mình. Và những đứa con sẽ cảm nhận điều đó bằng những cung bậc tình yêu của mình đối với mẹ cha.
Tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà Vị Thủy. Tháng mười một âm lịch là mùa tép rong đẻ trứng. Con tép nào cũng mang cái bụng lặc lè. Anh hai xúc tép về, má đổ bánh xèo nhưn tép rong, củ sắn. Chỉ vậy thôi mà anh em tôi sì sụp gói, chấm, nhai nhồm nhoàm như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị. Bao giờ cũng vậy, khi má đổ sắp xong còn lại vài vá bột, tôi đòi má làm bánh xèo da. Đó là những cái bánh xèo không có nhưn, chỉ có bột bánh. Má để lửa than cho bánh từ từ chín rồi khô giòn, miếng bánh cắn tới đâu, biết đã tới đó vì nó vừa giòn, vừa ngọt, vừa béo, vừa thơm.
Có lần tôi qua nhà bác Tư hàng xóm cũng được đãi ăn bánh xèo. Tôi ăn xong về thỏ thẻ nói với má: "Bánh của bác Tư dở ẹc". Má tôi la: "Người ta cho ăn mà còn chê nữa hả?". Nhưng rồi má cũng hỏi: "Sao mà dở?". Tôi lắc đầu: "Con đâu có biết, chỉ thấy nó tươm mỡ béo ngậy, nhưn bánh thì lung tung xèng đủ thứ. Nhưng chắc là tại bột bánh không ngon, nó lạt nhách hà...".
Tôi nhớ khi đó má xoa đầu tôi: "Bây giờ biết ngon, dở, khen chê rồi hả? Để má nói cho mà nghe...". Nhà tôi không có con gái nên anh em tôi đứa nào cũng được má chỉ dạy nấu nướng. Má bảo bột bánh xèo muốn ngon thì phải pha thêm một phần gạo mới cho bánh mềm mà không dính. Người ta pha nghệ cho bột có màu vàng còn má tôi thì chỉ pha nước lá dành dành và lòng đỏ trứng vì tôi không thích mùi nghệ. Trong bột bánh xèo má còn cho thêm đậu xanh đãi vỏ nấu chín, chút nước cốt dừa cho bột hơi béo mà không ngậy. Đặc biệt, má cho rất nhiều hành hương nên khi chín, bánh thơm lừng, đứng tận ngoài ngõ cũng nghe mùi thơm.
Cõ lẽ thêm một điều khiến bánh xèo của má tôi đặc biệt là cái chảo để đổ bánh xèo không phải là chảo gang hay chảo nhôm thường thấy mà là một cái chảo đất. Khi mua chảo về, má cho mỡ heo vào thắng, sau đó má cứ để mỡ trong chảo 2-3 bữa cho mỡ thấm vào chảo. Má nói: "Như vầy chảo sẽ không bị dính, khi đổ bánh cũng không phải thoa nhiều mỡ mà bánh vẫn tróc".
Bây giờ thì tất cả những thứ ấy đã theo má tôi vào cõi vĩnh hằng. Cúng má, em dâu tôi làm bánh xèo. Cũng gạo, cũng trứng, cũng đậu xanh, cũng cái chảo đất ấy mà giờ đây không có bàn tay mẹ, miếng bánh bỗng nhạt thếch trong miệng. Em dâu tôi lấy làm lạ khi tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi buông đũa: "Em làm không giống má hả anh Sáu?". Tôi gật đầu: "Ừ...".
Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Bởi tôi nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của má. Tôi thèm nghe cái giọng hụt hửi của má mỗi khi gọi điện vì có khi má cầm cái điện thoại ngược đầu hoặc để xa quá. Giờ đây, sẽ chẳng bao giờ tôi được nghe má mắng: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc...".
Bất giác tôi bỗng ước thời gian quay ngược lại để tôi được nghe má nói: "Thằng Sáu mày thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?".
Theo VNE
Bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững Khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không. Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như "có duyên mà không có phận" nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa,...