“Em không thể sống mà chỉ để phục vụ cho người khác”
Đường về quê có nhiều ổ gà nên vợ nói đau bụng, tôi nói vợ cố gắng. Vậy mà về tới nơi vợ ôm bụng kêu đau và m.áu c.hảy xuống chân, tôi ngỡ ngàng… gọi xe cấp cứu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi mang chuyện gia đình của mình lên đây Tâm sự. Nhưng quả thật tôi đang bế tắc. Là một trưởng phòng kỹ thuật của một công ty liên doanh nước ngoài quy mô lớn lãnh đạo hơn hàng chục nhân viên, vậy mà giờ đây tôi thấy mình bất lực trong chuyện gia đình.
Quê tôi ở Bình Dương, nhà tôi nghèo, có năm anh chị em, tất cả các chị gái tôi đều lấy chồng và còn tôi là con trai út. Gia đình tôi truyền thồng học giỏi nên các chị tôi ai cũng có chức có quyền trong xã hội và dĩ nhiên có cuộc sống êm ấm. Các chị cũng có gia đình riêng, còn tôi mới lập gia đình được hơn 1 năm. Do thời gian 4 năm tu nghiệp ở Pháp, vì gia đình tôi vốn nghèo khó nên tôi vừa làm và vừa học để kiếm thêm thu nhập gửi về giúp đỡ gia đình và một phần tích lũy cho bản thân mình. 4 năm sau tôi về cùng với tấm bằng đỏ trong tay tôi được nhận vào công ty liên doanh của Pháp. Với kinh nghiệm và khả năng của tôi, sau một khoản thời gian tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng kỹ thuật.
Nói về vợ tôi bây giờ, tôi quen cô ấy năm cuối tốt nghiệp. Vợ tôi nhỏ nhắn dễ thương, sống hòa đồng và rất biết cách chăm sóc tôi. Cô ấy và tôi thương yêu nhau đến tận ngày tôi về. Sau 4 năm, tôi và cô ấy kết hôn. Tôi mua được một căn nhà 2 tầng ở quận 1, cũng gần cơ quan tôi làm, nhà vợ tôi cũng cho một ít. Vợ tôi nghĩ nhà rộng thoáng nên nói tôi đưa ba mẹ tôi ở quê lên sống. Do ba mẹ tôi gốc người Bắc, cô ấy gốc người Nam nên cũng không hiểu nhau cho lắm.
Vợ tôi luôn nghĩ mình sống tốt thì bố mẹ nhìn trước sau gì ba mẹ tôi cũng thấy được điều đó, nên cô ấy sống cũng rất thoải mái. Tôi hiểu tính vợ tôi, nên tôi rất thương vợ. Thế mà cuộc sống cũng chẳng như ý muốn. Vợ tôi làm quản lý chăm sóc khách hàng Mobifone nên công việc cô ấy khá bận rộn, cô ấy đôi lúc về muộn. Những lúc biết mình về muộn không kịp chuẩn bị đồ ăn cho gia đình, cô ấy mua đồ ăn nhà hàng về cho gia đình ăn.
Một tuần khoảng 2 lần như vậy. Bố mẹ tôi hình như không hài lòng lắm thì phải. Bố tôi – người cực khó tính, bố không nói trước mặt vợ tôi nhưng vợ tôi nghe được. “Nó làm tháng mấy đồng lắm, chủ yếu là thằng con mình làm ra, nó cứ ném t.iền con mình vào những bữa ăn sang trọng thế này, không biết con mình nó vất vả thế nào”. Vợ tôi nghe cũng buồn, dù gì thì t.iền cô ấy làm ra cũng khá mà. Do mẹ tôi quen chiều bố tôi từ những ngày tôi còn nhỏ. Mỗi bữa ăn, mẹ đều nấu món bố thích, không thì y rằng bố không ăn, trưa mà vợ tôi không có ở nhà thì bữa cơm phải dọn lên tận phòng bố.
Khi vợ tôi sống cùng, ban đầu vợ tôi cũng để ý mẹ làm như vậy, rồi bữa tối bố không xuống thì vợ tôi nấu cơm xong cũng phải mang lên tầng trên cho bố. Nhưng có bữa cô ấy nấu cơm xong, cô ấy nhờ tôi mang lên vì nghĩ người đang mệt lại mồ hôi sau một ngày làm việc nên cô ấy muốn đi tắm rồi ăn cơm. Tôi nghĩ việc đó cũng bình thường, ấy vậy mà mẹ tôi nhăn mặt. Khỏi phải nói đến thái độ bố tôi thế nào, ông không thèm ăn và bảo tôi bưng xuống. Vợ tôi phần bị áp lực công việc, phần mệt mỏi cô ấy lẩm bẩm nhỏ trong miệng: cũng phận làm con như nhau, chứ có phải ô sin đâu.
Video đang HOT
Không ngờ mẹ tôi nghe được, bà lên tiếng la vợ tôi: “Làm dâu có mỗi việc ấy mà cô cũng lười, tôi này suốt mấy chục năm qua tôi hầu hạ bố chồng cô có lên tiếng nào đâu”. Tôi lên tiếng bảo vệ vợ: “Mẹ à, cô ấy làm việc cả ngày mệt, công việc không mấy suôn sẻ nên mệt mỏi trong người chứ nào lười đâu”. Vợ tôi khóc, đi vào phòng.
Một lần khác trong bữa ăn. Tôi khoe với bố, hôm nay phòng kỹ thuật của tôi nhận vào một cô nhân viên mới, cũng nhanh nhẹn lắm. Sếp nói giao cho con quản lý và cũng không quên nói là con đã có gia đình. Tôi vừa dứt lời thì bố tôi tiếp: “ Sao ông sếp mày không nói mày chưa có vợ nhỉ?”. Vợ tôi nghe bố tôi nói câu ấy, cô ấy không nhấc nổi đôi đũa gắp thức ăn…
Tôi cũng thương vợ nhưng với bố mẹ tôi cũng rất thương và kính trọng họ, nên đôi khi trong nhà có việc gì tôi đều nói cho bố mẹ tôi nghe trước khi nói với vợ. Đi đâu làm gì tôi cũng xin phép điện thoại cho bố mẹ tôi và nhờ nhắn lại cho vợ tôi, chứ ít khi nào tôi nói với vợ. Tôi cũng không nhận ra điều này, mà có đi nữa thì tôi cũng nghĩ cô ấy thoải mái mà. Hôm dưới quê tôi có việc, gia đình tôi tất cả đều phải về. Vợ tôi nói với tôi rằng cô ấy không khỏe và rất mệt nên xin bố mẹ cho cô ấy ở lại.
Nhưng tôi biết tính bố mẹ tôi, tôi mà xin cho vợ ở lại thế nào bố mẹ tôi cũng la mắng cô ấy, cho nên tôi năn nỉ vợ tôi về cùng. Đường về quê cũng không xa lắm chỉ khoảng 25 km nên chúng tôi đi xe máy. Bố chở mẹ, tôi chở vợ. Đường về quê có nhiều ổ gà nên vợ tôi nói đau bụng, tôi nghĩ vợ bị sốc bụng nên nói vợ cố gắng. Ấy vậy mà về tới nơi vợ tôi ôm bụng kêu đau và m.áu c.hảy xuống chân, tôi ngỡ ngàng… gọi xe cấp cứu.
Tôi chạy vào viện gần đó, sau một khoảng thời gian sơ cứu bác sỹ đã lắc đầu chia buồn, vợ tôi đã bị sảy thai chỉ gần 4 tuần. Tôi có hỏi nguyên nhân thì bác sỹ bảo rằng do thần kinh suy nhược, căng thẳng và lại đi đường xa nên mới vậy. Nhìn vợ mà tôi chảy nước mắt lúc nào không hay. Vợ tôi tỉnh dậy, biết chuyện cô ấy khóc thảm thiết, nhìn tôi với vẻ oán trách ghê gớm, chắc cũng vì nguyên nhân do tôi mà ra. Bố mẹ tôi có đến thăm, cô ấy không buồn hỏi chuyện, hỏi gì cô ấy nói nấy mà thôi.
Sau một thời gian điều trị cô ấy bình phục và trở về Sài Gòn. Cô ấy xin phép được về nhà bố mẹ đẻ ở Tân Bình sống. Tôi có hỏi thì cô ấy nói, “Với em như thế đã đủ rồi, em không thể sống mà chỉ để phục vụ cho người khác”. Cô ấy đòi ly hôn một thời gian. Tôi không đồng ý, cô ấy nói: “Ở trong nhà này người anh thực sự yêu thương và sống hết mình là vì bố mẹ chứ không hề quan tâm đến cảm giác của vợ ra sao”. Tôi thề rằng tôi có thương yêu bố mẹ mình và cũng nể bố mình lắm, nhưng tôi cũng thương vợ, cũng có lần tôi bênh vợ đó thôi. Tôi cần cô ấy sớm hôm bên nhau, sao cô ấy có thể nói vậy được nhỉ? Phải chăng tôi làm gì sai?
Bố mẹ tôi tuy có nghiêm khắc và khó tính nhưng đâu phải là người xấu tính? Tôi cũng yêu vợ tôi lắm mà, tôi cũng trân trọng cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, chăm tôi từng miếng ăn đến giấc ngủ, lo cho tôi từng bộ đồ, từng cavat, có gì cô ấy đều thủ thỉ tôi nghe. Ấy vậy mà cô ấy nói ra câu ly hôn sao dễ dàng? Phận làm con như tôi phải phục dưỡng bố mẹ, phải kính trọng bố mẹ làm gì cũng thông qua ý kiến bố mẹ, không lẽ như vậy có gì không đúng à? Vợ tôi đã quyết định vậy, bố tôi biết được ông ấy tuyên bố luôn: “Nếu bước ra khỏi cái nhà này thì đừng mong trở lại, cô đi thì con trai tôi cũng không thiếu người khác xin vào ở”. Vợ tôi càng khóc và lời cuối cùng để lại: “Chúc ba mẹ hạnh phúc với con dâu mới và anh hãy luôn làm con ngoan trong mắt bố mẹ mình nhé”.
Tôi thấy sự việc cũng chẳng có gì phức tạp vậy mà ra nông nỗi này. Là người con, là người chồng tôi để vợ mình ra đi, tôi đáng trách lắm phải không? Ở công ty mọi việc khó khăn nhất tôi đều giải quyết được vậy mà ở nhà việc cỏn con vậy tôi cũng chẳng biết làm thế nào để tốt cả hai. Đã có ai gặp hoàn cảnh như tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tết này xin chừa!
Cầm chén rượu chẳng rõ là chén thứ bao nhiêu trên tay, Linh bá vai sếp của chồng, lè nhè: "Theo em thấy thì cái gì sếp cũng có cả rồi, chỉ trừ có đứa con trai là còn thiếu. Ợ... ợ... Giá nhà em với nhà sếp tráo đổi cho nhau thì tốt sếp nhỉ". Công nhìn rõ khuôn mặt vợ sếp cau lại vẻ không hài lòng...
Công nén một tiếng thở dài nghe mọi người chúc tụng, chào tạm biệt nhau trước khi về nghỉ Tết. Mấy đứa đồng nghiệp đ.ập vào vai Công rủ rê: "Tết mang vợ con đến nhà em nhậu nhá!" rồi nháy nhau cười khúc khích. Công xua tay lắc đầu không trả lời, bực bội vì cái dư âm Tết từ năm ngoái vẫn chẳng hề nguôi ngoai trong trí nhớ của lũ thanh niên thù lâu nhớ dai đáng ghét ấy. Chẳng thể nán lại thêm ở cơ quan, Công lững thững dắt xe ra về, lòng nơm nớp lo về cái Tết đã tới gần.
Đường phố giăng đèn kết hoa, trang hoàng lộng lẫy. Trời se lạnh và không khí Tết đã tràn về khắp các ngõ xóm. Công về đến nhà thấy Linh đang loay hoay bên chậu hoa mới mua. Nhìn bộ mặt dài thuỗn của chồng, Linh nhíu mày trêu chọc: "Lại gì nữa đây hả bố trẻ con. Tết nhất mà mặt mày anh như đưa đám ấy, lại giúp em một tay nào".
Công buông chiếc cặp da xuống bàn rồi chậm chạp lại gần giúp vợ, chốc chốc lại đưa mắt liếc trộm vợ, lân ladò hỏi: "Thế kế hoạch tết nhà mình thế nào nhỉ?". Linh không biết đến những lăn tăn của chồng, thản nhiên: "Tết năm nay thì 30 Tết cúng ở nhà mình. Mùng 1 lên chúc Tết ông bà nội buổi sáng, buổi chiều sang ông bà ngoại. Mùng 2 mời các bác sang nhà mình làm một bữa. Mùng 3 thì tùy nghi di tản, chắc sẽ gửi thằng Bông sang ông bà ngoại rồi hai vợ chồng đi Tết sếp, em đã mua rượu bánh sẵn sàng đây rồi. Mùng 4 bạn bè hay đồng nghiệp, đứa nào mời thì mình đến". Công giãy nảy:"Cơ... mà... em không định uống rượu đấy chứ?!". Linh huých khuỷu tay vào tay chồng, tinh quái:"Người ta mời nhiệt tình, phải uống chứ, em không thể để trụ cột gia đình gục ngã vào tay cái thằng mang tên "rượu" được..., thà rằng em hi sinh" rồi cười tủm tỉm, đứng dậy đi vào bếp.
Công ngồi lại trơ trọi một mình vỗ tay lên trán, càu nhàu "Trời ạ, cái miệng xinh thế kia mà dám uống rượu như uống nước, giúp đỡ gì, có mà dọa nạt chồng thì có, chỉ tổ làm mình xấu mặt".
Chưa bao giờ Công phải đắn đo trước những lời mời mọc rượu chè Tết nhất như bây giờ. Kể từ sau cái Tết năm ngoái, bỗng dưng Công thấy ớn... rượu, một cảm giác lo sợ sự mất mát và sự mất kiểm soát khiến Công thấy đồng cảm hơn với những trăn trở của vợ...
Mùng 3 Tết năm ngoái, hai vợ chồng đến chơi nhà sếp. Sau màn chúc tụng, mấy anh em quay ra "chén chú chén anh". Linh sốt xình xịch nhìn mấy chai rượu ngoại có, nội có, toàn những quà biếu xén của ông sếp chồng được mang ra bầy la liệt trên bàn tiệc, ruột gan muốn bốc hỏa.
Mặt Công đã bắt đầu đỏ gay như một con gà chọi. Công vừa trực dốc chén rượu vào miệng thì Linh đã nhanh nhảu giật ngay lại: "Chén này anh để em uống. Em cũng muốn chúc thủ trưởng một chén". Cứ thế, vợ tranh uống hết phần của Công. Công mắt tròn mắt dẹt nhìn vợ bằng con mắt kính nể, còn mọi người trên bàn tiệc cũng vô cùng thích thú vì chưa bao giờ thấy Linh phô tài uống rượu, càng ra sức chuốc thêm làm Linh bắt đầu chao đảo.
Cầm chén rượu chẳng rõ là chén thứ bao nhiêu trên tay, Linh bá vai sếp của chồng, lè nhè: "Theo em thấy thì cái gì sếp cũng có cả rồi, chỉ trừ có đứa con trai là còn thiếu. Ợ... ợ... Giá nhà em với nhà sếp tráo đổi cho nhau thì tốt sếp nhỉ". Công nhìn rõ khuôn mặt vợ sếp cau lại vẻ không hài lòng, hết bấm vào tay vợ lại nháy mắt ra hiệu. Linh giật tay ra khỏi chồng, vùng vằng: "Anh này lạ thật, cứ cấu em. Mà mắt anh bị đau sao mà cứ giật giật thế" đoạn lại quay sang vợ sếp, thật thà: "Chị ơi, em bảo này. Chị là vợ sếp to như thế, chồng chị lương cao lại được biếu xén nhiều, thiếu gì t.iền mà chị ăn mặt xuềnh xoàng quá. Hôm nay mà chồng em không nháy là em tưởng lầm chị là ô sin rồi... Váy, chị phải mua nhiều váy vào..., mặc đẹp mới mong giữ chồng,...". Vợ sếp chưa kịp nổi cơn tam bành thì Linh đã bước đi lảo đảo rồi ngã lăn quay ra sàn nhà, hơi thở gấp gáp rồi bỗng dưng ngừng bặt khiến mọi người được một phen hoảng loạn. Một chiếc xe cấp cứu được gọi đến chở Linh đi viện. Ngồi bên vợ trên chiếc ô tô hú còi inh ỏi, Công choáng váng , nghe trái tim mình loạn nhịp. Kết quả chẩn đoán ngộ độc rượu và những diễn biến của bệnh nếu không được xử lý kịp thời khiến Công giật thột sợ hãi. Suốt mấy ngày Tết, Công túc trực bên giường vợ, không rời nửa bước. Đến khi gương mặt vợ thoáng chút hồng hào và trái tim đ.ập những nhịp ổn định Công mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hai mẹ con Linh tíu tít nấu cơm trong bếp, Công chợt thấy lòng mình ấm áp. Nếu mái ấm này không có Linh, thì hai bố con sẽ sống như thế nào, chỉ nghĩ đến đó thôi Công đã thấy sống mũi mình cay cay.
Quày quả đứng lên, Công rảo bước ra phố. Lúc trở về, trên tay Công nặng trĩu những hộp to toàn là nước ngọt. Công đặt phịch xuống trước mặt vợ, dõng dạc: "Năm nay Tết nhà mình sẽ không có rượu. Vợ chồng mình sẽ mời mọi người đến nhà mình nhậu bằng nước ngọt thay vì phải đi đâu đó nhậu nhẹt, vợ nhé!". Linh cười tươi mừng rỡ ôm chầm lấy chồng, đầu khe khẽ gật gù hài lòng nghe tiếng chồng thủ thỉ bên tai: "Rút kinh nghiệm, từ nay anh xin chừa rượu!".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Taxi giành đường, xe cấp cứu chở bệnh nhi gặp nạn Chiều 7/8, xe cứu thương Bệnh viện đa khoa Bình Dương chở bệnh nhi 5 t.uổi khi chạy tới ngã tư Pasteur - Lê Duẩn (quận 1, TP HCM) thì bị hai xe taxi giành đường đ.âm vào. Xe cứu thương bị móp phần hông trái, vỡ phần đầu. Hai taxi cũng bị hư hỏng. Rất may vụ tai nạn không gây thương...