Em không thể là người vô hình bên anh
Hấp thương yêu của em! Đã có quá nhiều điều xảy ra ngày hôm qua, chỉ 3 tiếng buổi tối với em đọng lại như cả thế kỷ vậy. Nỗi đau, tình yêu, cay đắng và oán hận làm em không thể quên đi, để sống, để yêu và hận.
Giờ này, một sáng chủ nhật có lẽ anh đang chuẩn bị lên thành phố lào cai để thăm một người con gái, người có thể mang cho anh điều anh muốn. Không như em dù mong cho anh thế nào đi nữa em cũng không thể giúp anh trong cuộc sống, trong sự nghiệp của mình. Đêm qua với em tưởng chừng dài vô tận, khi em mạnh mẽ và cố tỏ ra vui vẻ khi nói với cô ấy rằng anh là người tốt, rằng anh không yêu em, và khi anh đến với cô ấy anh sẽ thủy chung với con đường anh đã chọn. Hạnh phúc đôi khi thật đau đớn anh ah! khi ta mạnh mẽ gán người mình yêu cho người khác, trái tim em tưởng chừng như vỡ vụn ra khi nhớ lời anh nói với em cách đây một ngày “Anh yêu và nhớ em, có những lúc mang thư em viết ra đọc, đưa lên mặt để cảm nhận mùi thư, cảm nhận tấm lòng em, cảm nhận tình yêu nồng nàn của chúng mình. Em không hiểu cảm giác đó của anh đâu”.
Anh ơi! Sao em không hiểu chứ? Anh cũng đâu biết hằng đêm, hằng đêm mang ảnh chúng mình ra, đọc những dòng tình yêu anh viết cho em em đều khóc, khóc cho anh, cho em, cho tình yêu chúng mình đã không trọn vẹn khi anh rời xa em chọn con đường khác, con đường mà anh từng nói, có tiền tài, có danh vọng nhưng không có em. Cũng tối qua thôi, 1h đêm, em vẫn nói với cô ấy “Em là người hạnh phúc vì được anh ấy chọn” đúng, cô ấy hạnh phúc hơn em nhiều, dù cô ấy không có tình yêu của anh, nhưng được bên anh, được yêu thương và lo lắng cho anh bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, được hạnh phúc sánh bước cùng anh trong cuộc đời. Còn em, em có tình yêu của anh, nhưng luôn yêu anh như người vô hình, chỉ dõi theo anh, quan tâm đến anh trong trái tim mình mà thôi.
Nụ cười của anh, ánh mắt của anh không dành cho em nữa, dù em biết trong trái tim anh luôn có em trong đó. Anh ơi! em mạnh mẽ không anh? mạnh mẽ khi tuơi cười cùng anh, vui vẻ cầu chúc cho anh đạt được điều anh muốn, mạnh mẽ để dối gạt cô ấy rằng anh không yêu em nữa. Em nhớ! Nhớ đến quay quắt những giây phút ta bên nhau và tình yêu đong đầy trong đôi mắt. Nhớ đến cháy lòng một cái ôm, một cái nắm tay nói lên tất cả. nhớ những buổi bên nhau mà với cả hai là cả thế giới của nhau. Em sẽ viết, viết thật nhiều nữa để nguôi ngoai đi cảm giác và suy nghĩ muộn phiền khi cùng thời gian em viết những dòng này anh đang vui bên người khác, đang dành cho người khác tất cả sự quan tâm để đạt đc điều a muốn có. Viết để đầu em không có thời gian suy nghĩ, mắt em căng ra để thôi không khóc, để tay bận đánh máy thay vì sẽ cầm điện thoại gọi cho anh. Em sẽ không làm phiền anh lúc này đâu mà sẽ cố giúp anh đạt điều anh muốn. Khi em hỏi anh hạnh phúc là gì, anh bảo hạnh phúc với anh là đạt được những thứ mà anh muốn cho bản thân mình. Buồn thật! Có lẽ câu trả lời của anh chính là đáp án cho sự khác biệt giữa chúng mình, và vì sao ta không bên nhau. Với em hạnh phúc là bên ngườimình yêu thương, làm cho người yêu mình được hạnh phúc, vui cười. Với em anh là cả thế giới, là trung tâm của vũ trụ để em xoay theo.
Còn với anh uh? Với anh, anh lại là trung tâm của vũ trụ! Em trêu bảo anh khôn, anh lý trí. Đúng thật! Khi con người ta xem cá nhân là trên hết thì sẽ làm tất cả để bản thân mình có điều mình muốn, còn với em, em sống theo tình cảm của mình nên luôn xoay vòng bên anh, đặt những điều làm anh hạnh phúc lên tất cả, fải vậy mà em xa anh…. Anh bảo không thể nào hết yêu em, không thể quên giây phút mình hạnh phúc bên nhau, vì vậy em đồng ý làm người tình của anh nhé! “Người tình” một câu anh thốt ra làm tim em tê tái. Là con gái ai chẳng mong bên người mình yêu thương. Anh chọn đúng điểm yếu của em để nói, nhưng anh ah! Em có thể yêu anh đến rồ dại, mê muội, có thể vì anh mà làm tất cả thậm chí bán rẻ danh dự của mình, và trà đạp lên người khác. nhưng anh ơi, làm sao em có thể sẻ chia anh với một người con gái khác, làm sao em có thể đi bên anh như người vô hình, làm sao em có thể được quan tâm đến anh những khi anh muốn, nắm tay anh khi em cần??? Không! Em thà rời xa anh, đau đớn với tình yêu của chính mình còn hơn làm người lặng lẽ bên anh. Anh bảo thành công của người đàn ông luôn có sự hy sinh của người phụ nữ và với anh người đó là em. Em chấp nhận, chấp nhận im lặng rời xa anh, từ bỏ tình yêu chúng mình để anh mưu cầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhưng em không chấp nhận, không c hấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh, lặng lẽ không danh phận như anh nói. Vì em cần không phải giàu có, không phải bà lớn…cái em cần chỉ đơn giản cái nắm tay của anh khi em khóc, nụ cười của anh khi em vui, tình yêu, tâm hồn hay thể xác…tất cả chỉ duy nhất cho em mà thôi! Anh có hiểu không? Hay anh chỉ quan niệm cuộc sống chỉ vui khi có đầy đủ vật chất, tiền tài. Khi anh nắm chặt tay nói một ngày kia chức đồn trưởng phải là của anh, em biết mình mất anh từ đó.
Lại thêm một ngày em sống trong nỗi đau của chính mình, yêu và được yêu nhưng không thể bên người mình yêu thương. Anh bảo đợi anh tết về, để làm gì hở anh? Để em có anh trong phút chốc rồi anh lại xa em bên một người con gái khác hay sao? Để em mãi quẩn quanh với nỗi đau và tình yêu của chúng mình sao/ Để cuộc sống của em thành địa ngục khi xa anh sao? Không. Em thà lãng quên đi tất cả, chỉ nhớ anh trong tim mình còn hơn là con dã tràng xe cát biển đông, xe mãi tình yêu của chính mình rồi cũng bị bọt sóng cuộc đời cuốn trôi đi. Vui nhiều anh nhé. em tin, tin anh sẽ vui vì những gì anh mong muốn đang dần dần đạt được. Em cũng tin, tin một lúc nào đó trong cuộc đời em sẽ bình yên, sẽ lại là em với nụ cười trên môi, lại yêu, lại sống với những gì mình cho là hạnh phúc. Em yêu anh ếch con ahj và điều này không thể nào thay đổi. Hướng về anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc là chiếc chăn hẹp
Mỗi ngày qua đi là một ngày em phải đấu tranh với chính bản thân mình, đấu tranh với con người yếu đuối trong em, đấu tranh để mạnh mẽ hơn để có đủ lòng tin vượt qua tất cả. Có những lúc em rất muốn gọi anh, muốn có anh ở bên nhưng em không thể không thể làm thể làm thế.
Anh biết không, hàng ngày em vẫn viết những tin nhắn cho anh, nhưng sẽ chẳng bao giờ em gửi chúng hết, em để những tin nhắn đó cho riêng bản thân mình thôi, có lẽ đấy cũng là một cách giúp em thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Mỗi sáng thức dậy thấy trời lạnh hay mưa em lại định nhắn tin nhắc anh nhớ mặc áo ấm và mang theo áo mưa nhưng rồi em lại nhớ ra rằng mọi chuyện đã không còn như trước nữa, những ngày như vậy đã xa rồi anh ạ... Em không được phép làm anh yếu đuối, tuyệt đối không được bởi em hiểu anh cũng đang rất mong em nhắn tin hay gọi điện. Mỗi khi đứng trước anh em thường tỏ ra rất mạnh mẽ và dứt khoát, dù em có đau có buồn đến đâu em cũng cố gắng để anh không thấy, để sau đấy khi anh đi rồi còn lại em với sự yếu đuối, nỗi đau xót, tủi hờn. Anh nhớ em đã từng nói với anh tình yêu cũng như một thói quen nhưng là một thói quen khó bỏ. Và từ giờ em sẽ tập cho mình một thói quen mới, thói quen không có anh ở bên. Hàng này em chỉ được sống thật với chính mình vào mỗi đêm, mọi người đã ngủ hết, em có thể yếu đuối, có thể khóc mà không ai biết, để sáng ra thức dậy em lại có thể cười với mọi người.
Mỗi sáng thức dậy em phải định thần một lúc để nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình, để nhắc nhở mình nên làm gì và không nên làm gì. Em cũng đã tự nhủ với mình dù có yếu đuối đến đâu em cũng sẽ không khóc trước mặt người khác nhất là anh. Thế nên lần trước khi mình gặp nhau lần cuối cùng em đã làm được điều đấy, em đã để anh thấy em là người mạnh mẽ như thế nào, em đã tỏ ra rất lạnh lùng và dửng dưng và em cũng biết là anh đã rất buồn, anh đã khóc nhiều rất nhiều trước mặt em, nhưng em vẫn không hề biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì hết. Bây giờ nghĩ lại em cũng khồn biết tại sao mình có thể làm được như vậy...Em đã từng nói với anh, cuộc sống sẽ không mệt mỏi nếu mình biết cân bằng mọi thứ nhưng không phải ai cũng làm được điều đấy và em cũng vậy, em đang cố ép mình phải sống bằng lý trí hành động theo lý trí trong khi bản chất em là người rất giàu tình cảm và sống nội tâm. luôn luôn có sự đấu tranh trong con người em trong từng hành động trong từng khoảnh khắc. Em biết anh cũng khổ tâm không kém nên nhiều lúc thực sự em rất mệt mỏi và đột nhiên em muốn bỏ mặc tất cả những gì mình đang cố gắng hi sinh vì người khác, bỏ qua mọi đắn đo, cân nhắc với bản thân chỉ để được yêu anh và sống thật với chính mình. Nhưng ngay lập tức rất nhiều ý nghĩ, hậu quả được em tưởng tượng ra để níu kép mình lại để giữ cho mình đứng vững bằng lý trí và gạt bỏ tình cảm sang một bên cho đến khi em cảm giác như trong mình đang trống rỗng, vô cảm, lúc đó dường như em đã thành công hay ít nhất là em đã làm được một điều gì đấy mà em cho là có ý nghĩa. Có ý nghĩa bởi nó sẽ giúp được anh tránh xa em, giúp gia đình anh được hài lòng vui vẻ.
Em từng nói với anh một câu, đấy cũng là câu nói em rất tâm đắc, mỗi khi em buồn em thường hay an ủi chính bản thân anh nhớ không "Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp". Cuộc sống là thế, ai cũng cố gắng để dành được những thứ tôt đẹp nhất, ấm áp nhất và hạnh phúc nhất đúng không anh. Nếu mình cố kéo chiếc chăn đó về phía mình thì chắc hẳn sẽ có một người nào đó bị lanh, vậy nên khi mình bị lạnh có nghĩa là sẽ có một ai đấy được ấm. Với ý nghĩ như vậy, mỗi khi em đơn độc, em buồn hay em sẽ không cảm thấy quá tồi tệ vì em biết sự chịu đựng của mình không phải là vô nghĩa. Hạnh phúc cũng có thể là mang lại niềm vui cho người khác mà... Có thể sẽ có người nghĩ sẽ không có người tốt đến mức dở hơi như thế nhưng chỉ đơn giản nếu mình không thể giữ được chiếc chăn đó thì hãy nhường nó cho một người khác vì nếu cả 2 người cùng cố gắng kéo biết đâu sẽ chẳng có ai được gì...Mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống, hãy sống để đến khi không được sống mình không còn cảm thấy hối tiếc, không cảm thấy có lỗi với bất kì ai...hãy cứ cho đi dù có thể mình không được nhận lại được gì...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Uớc gì chúng mình được gần nhau Anh à! Em yêu anh nhiều lắm! Yêu hơn cả cuộc sống của em. Anh có biết em muốn được ở gần bên anh nhiều đến thế nào không hả anh ? Em biết anh cũng muốn vậy. Em biết anh cũng yêu em rất nhiều, anh luôn bỏ qua những giận hờn vô lí và trẻ con của em để chúng mình...