Em không thể chọn ai
Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc tình yêu đôi mình sẽ không đẹp như xưa.
Chúng mình đã có một tình yêu rất đẹp, rất trong sáng anh nhỉ? Mối tình đầu, mối tình thời sinh viên ngây ngô. Cùng là dân tỉnh lẻ lên thành phố học, những ngày tháng bên giảng đường, chúng mình đã cùng chia nhau từng đồng mỗi khi cuối tháng đến, khi nhà chưa kịp gửi tiền lên. Có những hôm san sẻ với nhau cả gói mì tôm, khổ thật đấy nhưng chúng mình vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Nhà trọ của anh cách em có một bức tường nên chúng ta có rất nhiều thời gian và kỉ niệm bên nhau.
Đến khi ra trường, em và anh lại được gia đình hai bên ủng hộ, còn niềm vui nào hơn. Gia đình anh rất thương em và gia đình em cũng vậy. Bác trai tìm việc cho em ở gần nhà anh để tính chuyện sau này cưới xong đi làm tiện hơn. Em phải ở trọ, bác gái nấu ăn cho em từng ngày. Bác trai sốt sắng chạy tìm mua thuốc mua, nấu cháo cho em mỗi khi em bị ốm không có anh bên cạnh. Mọi việc đều diễn ra êm trôi, duy chỉ có một điều, anh cũng ra trường nhưng chưa xin việc ngay mà lại học tiếp lên cao. Người đi học, kẻ đi làm, em và anh bắt đầu xảy ra những mâu thuẫn, và rồi chúng mình cứ thường xuyên giận hờn nhau.
Thời điểm này, em bắt đầu có người theo đuổi. Anh ấy cũng chăm sóc cho em từng li từng tí một, chiều chuộng em hết lòng. Thế là em đã vội vã quên đi mối tình nghèo đơn sơ, quên đi mất một người luôn mong ngóng gặp em mỗi khi được nghỉ phép về nhà. Em đã phản bội anh, em đem món quà đính ước đến nhà anh trả vào một ngày mưa gió. Bác trai bảo em hãy suy nghĩ kĩ, cho em suy nghĩ một tuần nhưng em dứt khoát trả lại mà không cần đắn do thêm, bởi bên ngoài kia, có một người đang đợi em.
Video đang HOT
Em sẽ rời khỏi đây và mãi mãi không bao giờ trở lại nữa… (Ảnh minh họa)
Anh khóc lóc vật vã níu kéo tình cảm của em, nhưng em lạnh lùng đóng cửa, mặc anh quỳ dưới mưa. Rồi bao lần anh chứng kiến cảnh em tay trong tay với người khác. Em biết trái tim anh đau lắm. Có lẽ anh không bao giờ nghĩ em sẽ vuột mất khỏi tay anh. Phải chăng vòng tay anh không đủ chặt để nắm giữ lấy em, bờ vai anh không đủ mạnh để cho em tựa vào…
Nhưng anh ơi, bỗng đến ngày hôm nay em mới chợt nhận ra, em không thể nào quên được anh, có lẽ vì em còn yêu anh. Giờ đây em thấy mình thật có lỗi, em không chỉ bội bạc với anh mà còn làm khổ thêm nữa một người cũng yêu em say đắm. Người ta cũng không thể sống thiếu em, cũng thương em nhiều như là anh thương em vậy.
Giờ em phải làm sao? Em muốn đây chỉ là một giấc mơ mà khi tỉnh lại, em vẫn còn có anh bên cạnh. Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc tình yêu đôi mình sẽ không đẹp như xưa, vì giờ đây, gia đình anh đã không còn tin tưởng em, hai bác đã cấm cản em và anh đến với nhau. Em biết, lỗi là hoàn toàn do em và em không thể trách ai được. Em viết lên đây mong anh hiểu và tha thứ cho em, em sẽ rời khỏi đây – quê hương của anh để về nhà và mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Mong hai người yêu thương em luôn hạnh phúc, giờ đây em không thể chọn ai trong hai người. Em chỉ muốn gửi lời xin lỗi đến anh gia đình anh, và cả người ấy: Xin hãy tha thứ cho em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang trả giá vì sống thử thời sinh viên?
Vì tiết kiệm chi phí, chúng tôi sống thử. Nhưng khi tôi không thể chấp nhận nổi tính cách của cô ấy thì chúng tôi có con...
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có bốn anh em, tôi là con cả. Dù nhà nghèo anh em tôi vẫn cố gắng học lần lượt vào học trong các trường đại học. Sau khi tốt nghiệp Đại học quốc gia Hà Nội, tôi đã kiếm được một công việc ổn định ở thành phố nhưng tôi vẫn không thoát khỏi được nỗi ám ảnh về cuộc sống từ thời quá sinh viên của mình.
Tôi quen D vào một ngày mưa gió, lúc đó cô đó đi bộ nên tôi cho đi nhờ, từ đó chúng tôi trao đổi số điện thoại và thường xuyên trò chuyện với nhau rồi chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay. Để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, chúng tôi bắt đầu cuộc sống góp gạo thổi cơm chung, lúc này mọi cái xấu bắt đầu bộc lộ. Tôi không thể nào chấp nhận được chuyện cô ấy yêu tôi mà vẫn hò hẹn cùng người khác.
Ảnh minh họa
Sự khác biệt trong lối sống cũng khiến tôi chán nản. Tôi quyết định chia tay nhưng rồi cô ấy lại xin quay lại, tôi nhu nhược trước tình cảm của cô ấy. Không ít lần chúng tôi cãi nhau, chia tay nhau rồi cô ấy năn nỉ, cầu xin tôi tha thứ. Tôi không ngờ cô ấy đã có chủ ý có với tôi một đứa con để giữ chân tôi ở lại. Rồi cô ấy muốn tôi cưới, còn tôi lưỡng lự vì khi đó cả hai vẫn còn đi học. Tôi lao đầu đi dạy thêm nhiều hơn, mỗi khi đi về muộn cô ấy lại ghen tuông vô cớ. Nhiều khi giận tôi cô ấy đạp đầu vào tường, đấm bùm bụp vào bụng, tra tấn tinh thần tôi khiến cuộc sống của tôi trở nên bế tắc.
Nhưng rồi mọi thứ cũng qua, cô ấy sinh con và nói tôi nuôi đứa con đó, cô ấy sẽ đi lấy chồng. Năm lần bảy lượt cô ấy nói như vậy, cô ấy nói được nhưng không làm được. Tôi bị khủng hoảng rồi về quê nghỉ một thời gian. Cô ấy không khéo làm tôi mất mặt với bạn bè, giờ cô ấy gọi điện về và chửi cả gia đình tôi, xúc phạm bố mẹ tôi và các em tôi. Vì quá tức giận bố mẹ tôi không chấp nhận cô ấy làm con dâu.
Thực sự mà nói cưới cô ấy thì tôi cũng không thể sống được với tính cách của cô ấy. Nếu chỉ sống vì đứa con thì cuộc sống của chúng tôi trở thành tù ngục. Tôi hứa sẽ có trách nhiệm với đứa con nhưng không thể sống với cô ấy được. Tôi đã thay đổi số điện thoại vì không thể suốt ngày nghe cô ấy chửi. Nhiều lúc tôi muốn cưới ai cho xong để cô ấy không phiền tôi nữa.
Khi đi làm tôi đã quen T, nhưng sự trùng hợp là T lại là người cùng ở quê với D. D phát hiện và nhanh chóng tìm đủ mọi cách cản trở tình cảm của chúng tôi. Tôi cảm thấy đau đầu vì hậu quả thời nông nổi của tôi. Sai lầm của tôi là đã để con tôi có một người mẹ như vậy. Giờ tôi phải làm sao đây? Rất mong các bạn chỉ cách giúp tôi với? Tôi rất biết ơn. Xin cảm ơn anh/chị rất nhiều!
Theo Game Thủ
Làm sao khi anh cứ im lặng? Chúng em yêu nhau thời sinh viên nhưng đến khi ra trường, anh ấy không còn quan tâm đến em nữa. Em phải làm sao đây? Hơn lúc nào hết em thật sự cần sự sẻ chia và giúp đỡ từ những người bạn, em có thể nghĩ chị như một người bạn của em được không? Em năm nay 23 tuổi, em...