‘Em không thể chờ được anh những 10 năm’
Đó là câu nói của vợ sau cuộc điện thoại cuối cùng và kể từ đó, vợ cắt đứt liên lạc với tôi.
Ngày cưới mới biết nhà vợ
Ngày đó, vì hoàn cảnh còn khó khăn, công việc chưa có gì thuận lợi, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Gia đình cũng phải mất một khoản tiền lớn mới có xuất đi nước ngoài, thế nên, tôi cũng cố gắng kiếm được một khoản kha khá, một là hoàn lại cho bố mẹ khoản tiền vay mượn, hai là muốn có chút vốn liếng để về nước làm ăn. Công việc xuất khẩu lao động thật vất vả nhưng thân là con trai trong nhà, tôi phải cố gắng thật nhiều, cố gắng để có thể làm bố mẹ yên lòng.
Đi lao động được tầm 1 năm thì tôi gặp em. Đó là người con gái rất dịu dàng. Em cũng cùng hoàn cảnh với tôi, cũng đi xuất khẩu lao động dù công việc không giống nhau. Với hai người xa quê, sống nơi đất khách quê người, không có người thân thì việc chơi với nhau, có cảm tình với nhau, rồi nương tựa vào nhau là điều dễ hiểu. Tôi đã rất quý mến em, yêu em từ khi nào cũng không hay.
Tình cảm rất dễ này sinh nếu nơi đó chỉ có vài người đồng hương với nhau, đang thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng hứa hẹn, hơn 1 năm nữa, tôi sẽ quay về nước và sẽ cưới em. Ngày đó, chúng tôi yêu nhau lắm, quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Ở nơi xứ người lạnh lẽo, tôi có cảm giác thật hạnh phúc vì em đã luôn bên cạnh tôi, thật ấm áp khi có người yêu.’
Đi lao động được tầm 1 năm thì tôi gặp em. Đó là người con gái rất dịu dàng. Em cũng cùng hoàn cảnh với tôi, cũng đi xuất khẩu lao động dù công việc không giống nhau. (ảnh minh họa)
Em về nước sớm hơn tôi, sau đó tôi cũng về và quyết định cưới em. Nghĩ cũng buồn cười, vì hai quê xa nhau nên chúng tôi gộp tất cả các thủ tục vào một ngày. Dạm ngõ, ăn hỏi, cưới xin gộp vào một hôm hết. Thế là đúng ngày cưới, gia đình tôi mới biết nhà em. Lúc đón dâu, tìm nhà cô dâu đến khổ. Nhiều người bảo chúng tôi xuề xòa, sao không tách riêng mấy ngày, cả ngày nói chuyện người lớn hai bên nhưng vì gấp, tôi lại phải chuẩn bị đi ngay nên bố mẹ tôi cũng muốn làm cho nhanh. Tôi chỉ xin nghỉ được vài ngày cưới vợ chứ không được nghỉ nhiều nên không thể kéo dài thời gian.
Sau hôm cưới, chúng tôi được ở với nhau đúng 3 ngày. Và sau đó, tôi lại phải sang nước bạn làm việc vì chưa hết hợp động. Tôi cố gắng làm việc để có tiền lo cho vợ, gia đình. Áp lực kiếm tiền càng nhiều hơn khi tôi có vợ, bây giờ không phải sống cho mình nữa.
Rồi vợ tôi báo tin có bầu, tôi càng mừng, tôi càng hạnh phúc vì mình đã có một gia đình nhỏ. Tôi động viên vợ ở nhà chăm con, lo cho con có sức khỏe rồi sinh con, tôi sẽ về…
10 năm bên xứ người kiếm tiền vẫn bị vợ bỏ
Đúng ngày vợ sinh, tôi xin phép nghỉ được vài ngày rồi về quê thăm vợ. Nhìn con chào đời, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi cảm thấy thật ấm áp khi có con. Nhưng thật buồn khi vài ngày sau đó tôi lại phải đi làm. Chẳng được ở bên cạnh chăm sóc vợ con. Vợ con lại phải nhờ ông bà ngoại chăm nom. Thế là, những ngày tháng con lớn lên, cho đến khi con được 1 tuổi, rồi 2 tuổi, tôi mới chỉ được gặp con đúng 1-2 lần. Thi thoảng tết tôi mới về được nhà, chỉ được nhìn con qua máy tính, điện thoại. Muốn được ôm con nhưng mà không thể, vì con ở xa bố quá…
Video đang HOT
Thi thoảng tết tôi mới về được nhà, chỉ được nhìn con qua máy tính, điện thoại. Muốn được ôm con nhưng mà không thể, vì con ở xa bố quá… (ảnh minh họa)
Ngày ngày chỉ nghĩ đến việc đi làm, kiếm tiền nuôi con. Hàng tháng, tôi gửi tiền cho hai mẹ con lo cho nhau. Tôi thương con lắm, lắm lúc nhớ con quay quắt. Đứa con trai kháu khỉnh của tôi bây giờ đã biết bập bẹ gọi ba…
Mấy năm trời tha phương nơi đất khách quê người, 2 năm mới được về một lần, thật là buồn. Có lần tôi nhớ đã hết hạn hợp đồng, vợ tôi bảo tôi về hẳn nhà làm ăn. Nhưng khổ, làm ăn chẳng được, được vài bữa thì chán, với lại không kiếm được, tôi quyết định đi làm tiếp, lại sang nước ngoài lao động thêm mấy năm. Vợ tôi buồn lắm, nhưng tôi động viên vợ, chỉ có thể mới được, vì lúc đó mới có tiền lo cho gia đình. Về nhà có vốn cũng không biết làm gì. Nhiều thì chưa có, ít thì không xong. Căn bản, nhiều thì không đủ nên không thể đầu tư một cái gì lớn, còn đi làm linh tinh thì không có tiền tiêu…
Cứ như thế, mấy lần vợ gọi tôi về mà tôi không chịu về. Tôi cứ quyết định đi, chỉ về thăm con vào ngày nghỉ phép. Và đến tận ngày hôm nay là đã 10 năm trôi qua, vợ tôi không thể nào chịu được nữa. Con tôi đã lớn, con đã được 6 tuổi, nhưng mà nhiều lúc con còn không nhớ mặt bố. Có về gặp con lại tránh tránh, phải vài ngày mới thân được. Nghĩ mà buồn…
Đó, vợ tôi cũng vì chuyện cô đơn ở nhà, chờ đợi chồng suốt 10 năm mà quyết định ly hôn. Có lẽ cô ấy không chấp nhận được cảnh xa chồng, không cam tâm nuôi con một mình suốt mấy năm qua, có chồng mà cũng như không nên quyết định từ bỏ. Cô ấy đã đòi ly hôn và đã rất quyết tâm, sống hẳn ở nhà ngoại.
10 năm chăm chỉ làm việc vì vợ vì con, tôi bị mất hết tất cả. Có lẽ, vợ không thể chấp nhận được cảnh này, cũng không thể chịu được thêm nữa. (ảnh minh họa)
Tôi sốt sắng về, nhưng cũng chỉ về thuyết phục vợ cho tôi thêm thời gian. Chỉ khổ là, hợp đồng chưa hết nên tôi không thể về hẳn giữ vợ. Còn hơn 1 năm nữa. Thế đó, hơn 1 năm nữa là tôi mất vợ con, cô ấy đã đi lấy người khác, bỏ mặc tôi cô đơn một mình.
10 năm chăm chỉ làm việc vì vợ vì con, tôi bị mất hết tất cả. Có lẽ, vợ không thể chấp nhận được cảnh này, cũng không thể chịu được thêm nữa. Vợ quá buồn, quá cô độc suốt mấy năm qua. Tôi sầu lắm, trái tim tôi đau đớn vô cùng vì mái ấm tôi dày công vun đắp bây giờ lại tan thành mây khói. Phải làm sao đây khi không thể cứu vãn được.
Tôi cũng không dám hận vợ, tất cả là do tôi. Chính tôi đã làm vợ khổ, biến vợ thành người có chồng cũng như không suốt 10 năm qua. Một người phụ nữ không thể chờ đợi thêm nữa, tôi hiểu điều này hơn ai hết nên tôi đâu có quyền gì tước đi hạnh phúc của vợ con. Chỉ là tôi không cam tâm nhìn vợ mình sống bên người khác khi mà con tôi còn đó, con tôi cũng ở đó… Tôi bất lực trong hoàn cảnh này rồi, tôi phải làm sao để kéo vợ về bên mình đây?!
Theo Khampha
Chồng đi tu nghiệp, vợ đi lấy chồng
Chị quyết định ra đi, chị ly dị ngay khi chồng vắng mặt, vì chị không chịu được hơn nữa.
Không đợi nổi chồng 5 năm tu nghiệp
Cưới nhau được 1 tháng tròn trịa, chồng chị đi tu nghiệp. Lúc biết tin này, chị không lo lắng như bây giờ. Khi đó, vì chị yêu anh, quá yêu là đằng khác nên chị chỉ nghĩ việc nhanh chóng trở thành vợ của anh mà thôi. Chị cũng chắc như đinh đóng cột rằng, mình sẽ đủ dũng cảm chờ đợi chồng, dù là 2 năm, 4 năm, hay thậm chí là 5 năm.
Nhưng, kết hôn rồi, suy nghĩ của chị hoàn toàn khác. Cái ngày mới cưới, vợ chồng mới hạnh phúc làm sao. Vợ chồng son ai cũng thế. Anh cố gắng kiếm động viên vợ có bầu, khi đó, vợ sẽ ở nhà sinh con, còn chồng đi làm ăn. Có điều kiện thì năm, 2 năm về chơi và thường xuyên gửi tiền về cho vợ. Tất nhiên, chị cũng hào hứng lắm. Chị muốn có con thì sẽ có động lực để đợi anh, có con sẽ vui hơn nhiều. Đợi 5 năm sau thì thực sự quá lâu, 1 năm cũng lâu.
Không hiểu, sự quyết tâm và lòng dũng cảm của chị đâu hết rồi. Chị nghĩ đến quãng thời gian sắp tới, mình chị đối diện với nhà chồng, không có chồng bên cạnh mà chị hoảng quá. Chị lúc này mới thấy sợ, sao trước đây chị lại liều lĩnh nói câu đợi chờ, và vội vàng cưới anh. Dù là rất yêu anh, nhưng nghĩ cảnh sống mấy năm ở nhà chồng, chị bắt đầu thấy ngán.
Chị cũng chắc như đinh đóng cột rằng, mình sẽ đủ dũng cảm chờ đợi chồng, dù là 2 năm, 4 năm, hay thậm chí là 5 năm. (ảnh minh họa)
Giá như anh chỉ đi 1 năm thì không nói làm gì, đằng này, anh đi những 5 năm. Chao ôi, thời gian thật là dài với chị, chị đã buồn vô cùng. Những ngày tháng bên anh, chị đang trân trọng, nâng niu từng tí một. Thậm chí, chị không dám ngủ nhiều để được ở bên cạnh anh, được nằm trong vòng tay ấm của chồng mà thời gian tới, chị phải xa anh rất lâu.
Cái chuyện có con với chị thật sự là khó khăn. Hơn 1 tháng anh ở nhà, chị cũng chưa mang bầu. Thế là, đến ngày anh đi, chị đành ngậm ngùi, khóc lóc vì phải xa chồng khi chưa được đi trăng mật.
5 năm, quãng thời gian quá dài với chị, chị không biết phải làm sao để trải qua đây. Dù thời gian đó, có thể anh sẽ về, nhưng cũng có thể anh không về, hoặc chỉ về được một lần. Đi nước ngoài chứ đâu phải đi chợ, với lại, tiền nong còn khó khăn, anh đâu thể cứ về là về, đi là đi được.
Thời gian trôi đi, đã gần 2 năm, chị chưa được gặp anh. Anh không có điều kiện về hay sao chị cũng không rõ. Năm nào anh cũng hứa về ăn Tết với gia đình rồi gần sát ngày, anh lại báo hủy. Không biết anh làm sao lại mãi không về thăm chị. Tiền thì anh cứ gửi về đều đều, chị cũng không yên tâm.
Có bầu buộc phải cưới vì không còn đường lui
Chị quyết định đi lấy chồng, lòng đau như cắt nhưng không còn cách nào nữa, vì đứa con cả thôi.(ảnh minh họa)
Sống một mình ở nhà chồng, cuộc sống của chị rất bức bách. Đi làm về, chẳng dám đi đâu, chỉ cắm mặt vào bếp nấu cơm cho gia đình. Vì chị sợ, nếu đi đâu đó, gia đình chồng lại đồn đại, rồi người ngoài nói không hay. Chứ bản thân chị, chị muốn tụ tập bạn bè, muốn cà phê cà pháo. Bây giờ, gái chưa có con, chồng lại đi vắng, làm sao mà dám đi chơi rồi lại bị đồn đại không hay.
Những mâu thuẫn với mẹ chồng, gia đình chồng ngày càng tăng lên. Chị thật sự không chịu nổi. Gọi điện nói chuyện với chồng thì chồng cứ bảo &'một điều nhịn là chín điều lành, anh không có nhà, em cố gắng chăm sóc gia đình, đừng gây gổ nữa'. Nghe những lời chồng nói, chị càng thất vọng.
Chị buồn lắm. Hỏi anh bao giờ về thì anh bảo hết 5 năm mới về. Chị không còn trẻ, nhưng lại phải lấy chồng và sống cô đơn thế này khi không có một mụn con sao? Chị quyết định sẽ làm theo cách của chị.
Chị xin phép mẹ đi chơi, đi café với bạn bè. Chị cũng không cần ngại ngần nữa, chị đi tới khuya mới về. Mẹ có hỏi thì chị cũng trình bày là gặp bạn bè. Chị cũng nói thẳng luôn, chồng chị không có nhà nên không muốn bố mẹ cứ kìm kẹp chị cô đơn như vậy. Dường như, việc hàng tháng chị nhận tiền của chồng là khiến gia đình chị bực tức. Dù là chị biết, tiền ấy anh cũng gửi về cho bố mẹ còn nhiều hơn cả chị. Chẳng có ai mà dại đưa hết tiền cho vợ trong khi đi xa, lại chưa có con cả.
Hận vì vợ phụ tình (ảnh minh họa)
Càng ngày gia đình chồng càng quá đáng với chị. Chị cũng không bận tâm nữa. Chị măc kệ hết, chơi bời, tụ tập với bạn bè. Lâu lâu, chồng có gọi về thì chị nghe, không gọi về thì thôi. Rồi trong những cuộc vui chơi ấy, có nhiều lần chị không giữ được mình. Đàn bà gì mà lấy chồng rồi lại 5 năm không được động vào ai, làm sao họ chịu nổi. Phải dũng cảm lắm, bản lĩnh lắm may ra mới làm được, nhưng chị đã hiểu, chị không thể làm hơn nữa. Chị đã ngoại tình.
Chị cẩn thận, tỉ mỉ từng tí một, nhưng chẳng may, chị đã có bầu. Ngày chị biết mình có bầu, chị sợ quá, hoảng loạn vô cùng. Làm thế nào với đứa con trong bụng? Chị đã nghĩ đến việc đi phá thai, nhưng tuổi cao rồi, người ta mong có con không được, chị cũng không đành lòng bỏ con của mình. Nhỡ mà có làm gì, sau này chị không có con thì chị ân hận lắm. Giờ chị chỉ mong có một mụn con để có niềm vui sống, chứ kìm kẹp mãi một mình ở nhà chồng, chị thật lòng không chịu được.
Chị đã thông báo với nhà chồng chuyện này, thông báo với cả chồng chị. Chị quyết định ra đi, chị ly dị ngay khi chồng vắng mặt, vì chị không chịu được hơn nữa. Chị muốn làm mẹ, làm vợ chứ không phải sống ở nhà chồng làm người giúp việc như thế.
Dù bố mẹ chồng có chửi mắng chị vô liêm sỉ, chị cũng đành. Chị đi lấy chồng, lấy người đàn ông mà chị đã mang bầu. Anh ta đã có vợ, nhưng không sao cả, chị cần một người chồng khác, yêu thương và quan tâm chị, chị cần có con và cần người cha của con. Chị không thể bỏ con đi được, chị sẽ phải ân hận cả đời.
Chị quyết định đi lấy chồng, lòng đau như cắt nhưng không còn cách nào nữa, vì đứa con cả thôi. Có lẽ, thiên hạ sẽ chửi chị vô liêm sỉ, nhưng không sao cả, chị chấp nhận tất cả, làm lại từ đầu, từ bỏ đi cuộc tình chớm nở của mình khi vừa kết hôn được 1 tháng.
Theo VNE
Thật hối hận khi đã tát vợ một cái Sau gần 1 tháng xảy ra sự việc này, tôi vẫn cảm thấy ân hận vô cùng. Tôi không dám đối diện với vợ, không dám nói một lời với vợ vì bản thân cảm thấy áy náy với người vợ của mình. Bao năm nay, tôi chưa từng làm điều sai trái, cũng không bao giờ cáu bẳn với vợ. Có giận...