‘Em không thể chờ đợi được anh những 10 năm’
Đó là câu nói của vợ sau cuộc điện thoại cuối cùng và kể từ đó, vợ cắt đứt liên lạc với tôi.
Ngày cưới mới biết nhà vợ
Ngày đó, vì hoàn cảnh còn khó khăn, công việc chưa có gì thuận lợi, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Gia đình cũng phải mất một khoản tiền lớn mới có xuất đi nước ngoài, thế nên, tôi cũng cố gắng kiếm được một khoản kha khá, một là hoàn lại cho bố mẹ khoản tiền vay mượn, hai là muốn có chút vốn liếng để về nước làm ăn. Công việc xuất khẩu lao động thật vất vả nhưng thân là con trai trong nhà, tôi phải cố gắng thật nhiều, cố gắng để có thể làm bố mẹ yên lòng.
Đi lao động được tầm 1 năm thì tôi gặp em. Đó là người con gái rất dịu dàng. Em cũng cùng hoàn cảnh với tôi, cũng đi xuất khẩu lao động dù công việc không giống nhau. Với hai người xa quê, sống nơi đất khách quê người, không có người thân thì việc chơi với nhau, có cảm tình với nhau, rồi nương tựa vào nhau là điều dễ hiểu. Tôi đã rất quý mến em, yêu em từ khi nào cũng không hay.
Tình cảm rất dễ này sinh nếu nơi đó chỉ có vài người đồng hương với nhau, đang thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng hứa hẹn, hơn 1 năm nữa, tôi sẽ quay về nước và sẽ cưới em. Ngày đó, chúng tôi yêu nhau lắm, quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Ở nơi xứ người lạnh lẽo, tôi có cảm giác thật hạnh phúc vì em đã luôn bên cạnh tôi, thật ấm áp khi có người yêu.’
Đi lao động được tầm 1 năm thì tôi gặp em. Đó là người con gái rất dịu dàng. Em cũng cùng hoàn cảnh với tôi, cũng đi xuất khẩu lao động dù công việc không giống nhau. (ảnh minh họa)
Em về nước sớm hơn tôi, sau đó tôi cũng về và quyết định cưới em. Nghĩ cũng buồn cười, vì hai quê xa nhau nên chúng tôi gộp tất cả các thủ tục vào một ngày. Dạm ngõ, ăn hỏi, cưới xin gộp vào một hôm hết. Thế là đúng ngày cưới, gia đình tôi mới biết nhà em. Lúc đón dâu, tìm nhà cô dâu đến khổ. Nhiều người bảo chúng tôi xuề xòa, sao không tách riêng mấy ngày, cả ngày nói chuyện người lớn hai bên nhưng vì gấp, tôi lại phải chuẩn bị đi ngay nên bố mẹ tôi cũng muốn làm cho nhanh. Tôi chỉ xin nghỉ được vài ngày cưới vợ chứ không được nghỉ nhiều nên không thể kéo dài thời gian.
Sau hôm cưới, chúng tôi được ở với nhau đúng 3 ngày. Và sau đó, tôi lại phải sang nước bạn làm việc vì chưa hết hợp động. Tôi cố gắng làm việc để có tiền lo cho vợ, gia đình. Áp lực kiếm tiền càng nhiều hơn khi tôi có vợ, bây giờ không phải sống cho mình nữa.
Rồi vợ tôi báo tin có bầu, tôi càng mừng, tôi càng hạnh phúc vì mình đã có một gia đình nhỏ. Tôi động viên vợ ở nhà chăm con, lo cho con có sức khỏe rồi sinh con, tôi sẽ về…
10 năm bên xứ người kiếm tiền vẫn bị vợ bỏ
Đúng ngày vợ sinh, tôi xin phép nghỉ được vài ngày rồi về quê thăm vợ. Nhìn con chào đời, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi cảm thấy thật ấm áp khi có con. Nhưng thật buồn khi vài ngày sau đó tôi lại phải đi làm. Chẳng được ở bên cạnh chăm sóc vợ con. Vợ con lại phải nhờ ông bà ngoại chăm nom. Thế là, những ngày tháng con lớn lên, cho đến khi con được 1 tuổi, rồi 2 tuổi, tôi mới chỉ được gặp con đúng 1-2 lần. Thi thoảng tết tôi mới về được nhà, chỉ được nhìn con qua máy tính, điện thoại. Muốn được ôm con nhưng mà không thể, vì con ở xa bố quá…
Video đang HOT
Thi thoảng tết tôi mới về được nhà, chỉ được nhìn con qua máy tính, điện thoại. Muốn được ôm con nhưng mà không thể, vì con ở xa bố quá… (ảnh minh họa)
Ngày ngày chỉ nghĩ đến việc đi làm, kiếm tiền nuôi con. Hàng tháng, tôi gửi tiền cho hai mẹ con lo cho nhau. Tôi thương con lắm, lắm lúc nhớ con quay quắt. Đứa con trai kháu khỉnh của tôi bây giờ đã biết bập bẹ gọi ba…
Mấy năm trời tha phương nơi đất khách quê người, 2 năm mới được về một lần, thật là buồn. Có lần tôi nhớ đã hết hạn hợp đồng, vợ tôi bảo tôi về hẳn nhà làm ăn. Nhưng khổ, làm ăn chẳng được, được vài bữa thì chán, với lại không kiếm được, tôi quyết định đi làm tiếp, lại sang nước ngoài lao động thêm mấy năm. Vợ tôi buồn lắm, nhưng tôi động viên vợ, chỉ có thể mới được, vì lúc đó mới có tiền lo cho gia đình. Về nhà có vốn cũng không biết làm gì. Nhiều thì chưa có, ít thì không xong. Căn bản, nhiều thì không đủ nên không thể đầu tư một cái gì lớn, còn đi làm linh tinh thì không có tiền tiêu…
Cứ như thế, mấy lần vợ gọi tôi về mà tôi không chịu về. Tôi cứ quyết định đi, chỉ về thăm con vào ngày nghỉ phép. Và đến tận ngày hôm nay là đã 10 năm trôi qua, vợ tôi không thể nào chịu được nữa. Con tôi đã lớn, con đã được 6 tuổi, nhưng mà nhiều lúc con còn không nhớ mặt bố. Có về gặp con lại tránh tránh, phải vài ngày mới thân được. Nghĩ mà buồn…
Đó, vợ tôi cũng vì chuyện cô đơn ở nhà, chờ đợi chồng suốt 10 năm mà quyết định ly hôn. Có lẽ cô ấy không chấp nhận được cảnh xa chồng, không cam tâm nuôi con một mình suốt mấy năm qua, có chồng mà cũng như không nên quyết định từ bỏ. Cô ấy đã đòi ly hôn và đã rất quyết tâm, sống hẳn ở nhà ngoại.
10 năm chăm chỉ làm việc vì vợ vì con, tôi bị mất hết tất cả. Có lẽ, vợ không thể chấp nhận được cảnh này, cũng không thể chịu được thêm nữa. (ảnh minh họa)
Tôi sốt sắng về, nhưng cũng chỉ về thuyết phục vợ cho tôi thêm thời gian. Chỉ khổ là, hợp đồng chưa hết nên tôi không thể về hẳn giữ vợ. Còn hơn 1 năm nữa. Thế đó, hơn 1 năm nữa là tôi mất vợ con, cô ấy đã đi lấy người khác, bỏ mặc tôi cô đơn một mình.
10 năm chăm chỉ làm việc vì vợ vì con, tôi bị mất hết tất cả. Có lẽ, vợ không thể chấp nhận được cảnh này, cũng không thể chịu được thêm nữa. Vợ quá buồn, quá cô độc suốt mấy năm qua. Tôi sầu lắm, trái tim tôi đau đớn vô cùng vì mái ấm tôi dày công vun đắp bây giờ lại tan thành mây khói. Phải làm sao đây khi không thể cứu vãn được.
Tôi cũng không dám hận vợ, tất cả là do tôi. Chính tôi đã làm vợ khổ, biến vợ thành người có chồng cũng như không suốt 10 năm qua. Một người phụ nữ không thể chờ đợi thêm nữa, tôi hiểu điều này hơn ai hết nên tôi đâu có quyền gì tước đi hạnh phúc của vợ con. Chỉ là tôi không cam tâm nhìn vợ mình sống bên người khác khi mà con tôi còn đó, con tôi cũng ở đó… Tôi bất lực trong hoàn cảnh này rồi, tôi phải làm sao để kéo vợ về bên mình đây?!
Theo Khám phá
Sau 10 năm gặp lại...
Sau 10 năm gặp lại nhau, anh đã có vợ, tôi đã có chồng... nhưng cả hai vẫn lao vào nhau như thiêu thân với những khát khao yêu đương, khát khao được hòa quyện vào nhau trong niềm hạnh phúc hân hoan và mong nhớ của những năm tháng xa cách
Năm 16 tuổi, tôi yêu một chàng trai cùng làng. Tình yêu của chúng tôi cứ bình yên theo thời gian như thế. Trong suốt thời gian ở bên nhau, tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc khi được anh yêu và yêu thương anh. Và rồi một ngày, khi hai đứa gần gũi nhau, tôi đã trao cho anh tất cả sự trong trắng của người con gái mà không một chút đắn đo, suy nghĩ...
Tôi yêu anh và tin rằng, đến một ngày nào đó, hai chúng tôi sẽ thành vợ thành chồng. Hai chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau mỗi ngày nhưng có một điều rất lạ là anh chưa một lần đến nhà tôi chơi. Dù đã bao lần tôi ngỏ ý muốn anh về nhà để giới thiệu với bố mẹ nhưng anh vẫn một mực không đến...
Hai chúng tôi yêu nhau đều bị hai bên gia đình cấm đoán. Bố mẹ tôi cấm vì cảm thấy không tin tưởng ở người con trai ấy: "Nếu cậu ấy yêu con, tại sao không một lần cậu ấy đến nhà để chào hỏi bố mẹ một câu cho tử tế?". Tôi cũng thấy bố mẹ nói có lý nhưng vì yêu anh nên tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời của bố mẹ... và từ đó, tôi luôn phải lén lút hẹn hò, lén lút yêu anh và sống trong sự dằn vặt vì anh đã không hết mình vì tình yêu dành cho tôi.
Tôi yêu anh và đã không ngần ngại trao cho anh tất cả... Thế nhưng, đến một ngày, tôi bàng hoàng khi anh thẳng thừng hỏi: "Em đã có gì với người khác, đúng không?". Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao anh lại hỏi tôi câu hỏi đó trong khi chúng tôi đã yêu nhau hơn hai năm qua... và trong thời gian ấy, tôi chưa một lần gặp gỡ hay hẹn hò với bất cứ một chàng trai nào khác. Vậy mà tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn hỏi tôi câu hỏi vớ vẩn ấy? Phải chăng khi yêu anh, tôi đã quá dễ dãi để giờ đây anh khinh bỉ tôi như vậy? Không kiềm chế được sự tức giận và đã thét lên "Tại sao anh lại hỏi em như thế chứ? Không tin em thì anh còn yêu em làm gì? Thế là hết... là hết nhé! Chúng ta chấm dứt từ đây thôi!".
Và kể từ ngày đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa...
Năm 19 tuổi, tôi quyết định lấy chồng và giờ đây, hai vợ chồng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái thật khôi ngô và xinh đẹp.
Đã hơn 10 năm tôi làm dâu nhà người, làm vợ của người đàn ông yêu thương tôi nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng không nguôi nỗi nhớ anh. Dù hai chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa nhưng những lần hai đứa hỏi thăm nhau qua những người bạn cũ, cũng có thể hiểu được cả hai chúng tôi vẫn rất quan tâm và nhớ về nhau rất nhiều...
Sau 10 năm gặp lại, cảm xúc trong tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào... (Ảnh minh họa)
Cho đến một ngày, tôi ngạc nhiên khi nhận được một cuộc gọi từ số lạ... và tôi đã giật mình khi nghe đầu giây bên kia là anh - người yêu cũ đã bao năm không gặp mặt. Và kể từ độ đó, anh thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, rủ tôi đi uống nước... Trái tim tôi đập liên hồi mỗi khi nghe giọng nói ấm áp của anh, tôi lại hồi hộp, lại chờ đợi, lại mong mỏi được gặp gỡ và chuyện trò cùng anh, lại tỉ tê tâm sự cho nhau nghe về chuyện gia đình, công việc, con cái...
Cho đến một ngày, khi tôi và anh đang ngồi uống nước cùng nhau thì bỗng nhiên anh ngồi kề bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng và hôn tôi đắm đuối... Tôi như miên man trong vòng tay và hơi thở ấm áp của anh - một cảm giác vừa hạnh phúc, hồi hộp, vừa tội lỗi, lo lắng khi nghĩ đến chồng và những đứa con thơ...
Ở trong vòng tay anh, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa lại ùa về... là những lần lén lút bố mẹ đi chơi cùng nhau, là những lần hai đứa vui vẻ bên nhau với mối tình thơ dại... và cả những lần đứa con gái 16 trong tôi đã dâng hiến cho anh sự trắng trong, ngây thơ của người thiếu nữ... Hạnh phúc xen lẫn tội lỗi... nhưng tôi vẫn không thể nào kiềm chế được những cảm xúc khi được ở trong vòng tay anh.
Rồi một ngày, chúng tôi cũng hẹn hò nhau như những lần trước. Nhưng lần này, anh đã chủ động kéo tôi vào nhà nghỉ ở ngoại thành. Không hiểu tại sao lúc ấy, tôi như bị thôi miên vì những lời nói dịu dàng, mật ngọt của anh... Tôi quên mất rằng, mình đang là vợ của người đàn ông khác, là mẹ của hai đứa con ngoan và anh cũng đang là chồng, là cha của người phụ nữ khác và những đứa con của họ. Chúng tôi cứ mê muội khi cả hai cùng tan chảy vào nhau trong niềm hạnh phúc vô vờ bến....
Và cứ thế... thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp gỡ nhau, lại tâm sự với nhau và cuối cùng là cả hai cùng chìm đắm hạnh phúc trong nhà nghỉ quen thuộc ở ngoại thành. Dù hai người đã có một cuộc sống riêng nhưng chúng tôi thật sự hạnh phúc khi lại được hòa quyện vào nhau, lại được đắm đuối hạnh phúc bên nhau... và cả hai chúng tôi đều hiểu, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu thật sự, bằng những khát khao hạnh phúc đã bị đánh mất, bằng tất cả tình yêu dồn nén từ quá khứ cho đến bây giờ... và điều quan trọng là chúng tôi không lợi dụng nhau về vật chất hay thể xác... mà bởi vì một điều duy nhất: là tình yêu đã vô tình đánh mất trong quá khứ...
Khi ở bên anh, tôi quên mất bổn phận làm vợ, làm mẹ của mình với người chồng và hai đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Khi ở bên anh, tôi có được cảm giác bình yên và hạnh phúc... Lâu ngày không được ở bên nhau, cả hai lại nhớ nhung da diết... và khi ở bên nhau rồi, chúng tôi quấn quýt với nhau cả ngày, chẳng ai muốn rời khỏi nhau nửa bước. Những lúc ở bên anh, sao thời gian trôi qua nhanh quá... chúng tôi chưa tận hưởng được sự ngập tràn của hạnh phúc thì đã phải tạm biệt nhau ra về. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, những lúc ở bên cạnh anh, tôi không có bất cứ một cảm giác tội lỗi gì với gia đình nhưng khi về nhà, nhìn thấy chồng và hai đứa con, tôi lại có cảm giác xấu hổ và tội lỗi vì đã phản bội chồng và không làm trọn bổn phận của một người vợ, một người mẹ tốt...
Nhiều khi gặp anh, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, "Chúng ta hãy dừng lại đây nhé!" nhưng khi ở trong vòng tay anh, tôi lại không thể nói được điều đó. Và anh ôm tôi vào lòng nói những lời yêu thương:
- Chúng mình hãy giữ mối quan hệ này mãi mãi, em nhé! Anh yêu em nhiều lắm! Anh sẽ yêu em hết cuộc đời này. Em là một nửa không thể thiếu trong cuộc đời anh...
- Nếu một ngày nào đó, anh quên em thì sao?
- Chỉ đến lúc con tim anh ngừng thở... lúc ấy anh mới có thể quên được em.
...
Chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau như thế! Và anh hứa, anh sẽ yêu tôi hết cuộc đời này. Còn tôi, có lẽ tôi cũng không thể thiếu vắng bóng hình anh trong cuộc sống của mình... Anh là niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất của tôi, dù niềm hạnh phúc ấy không trọn vẹn, hạnh phúc trong tội lỗi... nhưng dù sao đi nữa, có anh, có được tình yêu của anh là điều may mắn nhất trong suốt cuộc đời tôi.
Nếu như cho tôi một điều ước, tôi ước thời gian sẽ quay trở lại 10 năm về trước, tôi sẽ làm tất cả để có được tình yêu của mình, sẽ nhẹ nhàng giải thích và chứng minh cho anh hiểu, "Tôi yêu anh đến nhường nào"... Và sẽ không bỏ anh để đi để lấy một người đàn ông không yêu làm chồng... Nhưng rồi, tôi lại giật mình khi quay về hiện tại, về với gia đình và những đứa con. Rồi tôi tự hỏi: "Nếu chồng phát hiện ra chuyện tôi ngoại tình, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi không? Và những đứa con của tôi nữa... khi chúng lớn lên, chúng sẽ khinh bỉ tôi lắm. Chúng sẽ rất xấu hổ khi có một người mẹ "lăng loàn" như tôi"... nhưng biết làm sao bây giờ... khi trái tim tôi vẫn luôn ấp ủ hình ảnh của anh - người yêu cũ và người tình hiện tại - niềm hạnh phúc không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi?
Tôi yêu anh ấy... nhưng tôi vẫn sợ một ngày nào đó, chồng tôi sẽ phát hiện ra. Lúc ấy, tôi sẽ mất tất cả... Nhưng nếu xa anh, tôi sẽ không có được những phút giây bình yên và hạnh phúc bên anh nữa...
Tôi phải làm sao đây? Xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có được những phút giây thanh thản và bình yên... Tôi rất sợ hãi và lo lắng khi ngày ngày phải sống trong sự dằn vặt và đau khổ như thế này!
Theo VNE
Chết đứng khi biết vợ qua mặt chồng ngoại tình suốt 10 năm Khi chuyện vỡ lở vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh "chồng hờ" kia rồi dắt nhau ra nhà nghỉ hú hí. Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ...