Em không sinh được con nên bị chồng xa lánh
Em năm nay sắp tròn 30 tuổi. Em đã lập gia đình và đang làm trên Hà Nội. Cuộc sống của vợ chồng em những năm đầu khi mới kết hôn cũng rất bình thường, êm ả. Nhưng thời gian gần đây, giữa hai vợ chồng em thường xuyên “chiến tranh lạnh” và em không biết tâm sự cùng ai.
Em không biết mình có thể duy trì mối quan hệ vợ chồng được nữa không vì cuộc sống hàng ngày của chúng em thực sự tẻ nhạt. Đã có lúc em nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát cho nhau, nhưng lại không đủ can đảm và không biết là làm như thế liệu có phải là đúng hay không?
Chúng em kết hôn đến giờ cũng được gần 4 năm và hiện vẫn chưa có con. Thời gian đầu hai đứa cũng thấy bình thường, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, công việc lại chưa ổn định, tuổi thì còn trẻ, nên chưa việc gì phải vội. Nhưng sau một vài năm, dù mọi chuyện sinh hoạt đều bình thường mà vẫn chưa thấy có tin mừng, vợ chồng em bắt đầu lo lắng.
Em đã đi khám và kết luận của bác sĩ là em bị chứng bệnh dẫn đến việc khó thụ thai. Chồng em cũng đã đi kiểm tra, tuy kết quả của anh không đáng ngại nhưng bác sĩ vẫn chỉ định nên đi xét nghiệm máu. Sau lần đi khám đó, em cũng đã uống rất nhiều thuốc mà không khả quan. Chúng em mới chỉ đi kiểm tra một lần duy nhất đó trong suốt 4 năm qua.
Chồng em là người ít nói và cũng rất tiết kiệm. Hàng ngày anh ấy chỉ biết đi làm và tiết kiệm tiền để dành chứ không tin vào việc thăm khám y khoa theo chỉ dẫn của bác sĩ hay mua thuốc, mua thực phẩm bồi bổ. Em đã chi phí khá nhiều tiền thuốc thang mà không có kết quả gì nên chồng em càng không tin và tỏ ra chán nản, dần dần chẳng còn quan tâm đến em nữa.
Vốn đã ít nói, càng ngày anh ấy càng trở nên khó hiểu, sống khép kín, dù là ở trong nhà mình, bên cạnh vợ mình. Hằng ngày anh đi đâu, làm gì, gặp ai… có chuyện gì vui hay buồn anh cũng chẳng tâm sự với em nửa lời. Em chẳng thể biết được rằng anh đang nghĩ gì? Đang cảm thấy thế nào? Vui hay buồn? Hai đứa ở bên nhau mà cứ như hai cái bóng vô cảm.
Video đang HOT
Nhưng điều khiến em suy nghĩ là anh lại hay tâm sự mọi chuyện với một người phụ nữ khác mà em không biết mặt. Họ thường liên lạc qua điện thoại và tâm sự bằng tin nhắn mà vô tình có lần em đã bắt gặp và đọc được. Em nghĩ rằng, có thể họ chỉ là bạn bè, chia sẻ với nhau về những khó khăn trong cuộc sống chứ không có chuyện ngoại tình. Nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy, đối với anh ấy, em chỉ là người thừa và không phải là chỗ dựa tinh thần cho anh.
Từ đó, hai vợ chồng em không bao giờ tâm sự với nhau nữa. Chồng em ngày càng thể hiện sự ích kỷ, vô tâm đối với em. Những lúc em ốm nằm mấy ngày, hoặc phải đi lấy thuốc, dù xa dù gần, dù nắng hay mưa anh cũng mặc, không ngỏ ý đưa đi, không một lời hỏi thăm hay động viên em.
Hàng ngày đi làm về nhà, không ai nói với ai một câu nào khiến không khí luôn căng thẳng và em thấy vô cùng mệt mỏi. Khi có việc gì cần liên lạc, em nhắn tin thì hoặc là anh không trả lời, hoặc là chỉ gọn lọn “ừ”, hay “có” hoặc “không”, thế thôi. Em chẳng nhớ từ bao lâu rồi hai vợ chồng không nói với nhau những lời tình cảm, hay là những giây phút hạnh phúc, vui vẻ.
Lúc hai vợ chồng mâu thuẫn, chồng em thường nói em chỉ biết đến bố mẹ đẻ, anh chị em, các cháu của nhà mình. Anh còn bảo em mang tiền mồ hôi nước mắt của anh về cho bố mẹ đẻ mình và coi thường em không kiếm được nhiều tiền như em dâu mà lại chi tiêu hoang phí. Mà nào em có hoang phí gì đâu chứ?
Em cũng biết là cuộc sống của hai đứa còn nhiều khó khăn, lương của em thì ít, nên ngoài việc thuốc thang chạy chữa ra, em nào có dám mua sắm, chi tiêu gì lãng phí? Em cũng hiểu là chồng mình rất buồn vì đã ngần ấy năm mà chưa có con, nên khiến anh chán nản và khó chịu. Thế nhưng dù em có cố gắng thế nào anh vẫn không bao giờ chịu mở lời để tâm sự với em.
Dịp nghỉ lễ vừa rồi, em về quê và có nói chuyện của hai đứa với bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng em cũng động viên nhiều, khuyên em cứ bình tĩnh, cố gắng tập trung tiếp tục chữa trị. Còn về chuyện người phụ nữ kia, bố mẹ cũng bảo rằng chỉ công nhận em là con dâu trong gia đình thôi.
Từ xưa đến nay, chồng em và cậu em trai nữa, luôn là niềm tự hào của bố mẹ nên em cũng chưa tiện để nói hết về tình cảnh và cuộc sống hiện tại không có hạnh phúc của chúng em. Còn về phía gia đình em, bố mẹ và các anh chị đều nhận xét chồng em rất ích kỷ và gia trưởng. Càng ngày mức độ của những tính xấu đó càng bộc lộ rõ. Thế nên mọi người khuyên em hãy suy nghĩ kỹ về việc có nên tiếp tục cuộc hôn nhân bất hạnh này không?
Em rất buồn vì đã khiến bố mẹ hai bên gia đình phải suy nghĩ về cuộc sống của hai vợ chồng. Những lúc có cơ hội, em đã khéo léo tỷ tê, động viên anh nhưng sau bao lần như thế mối quan hệ của vợ chồng em vẫn không khả quan hơn. Có lần em đã bảo rằng: “Bây giờ con chưa có, tình nghĩa vợ chồng của anh với em mà không còn thì anh nói thẳng để giải thoát cho nhau!”. Chồng em cũng chẳng nói gì. Mãi sau mới nói bâng quơ: “Thích thế nào thì làm thế!”. Nhưng khi em viết đơn ly hôn thì anh không ký.
Chỉ rêng chuyện con cái, chữa bệnh đã đủ khiến em phát điên lên rồi. Em chỉ mong nhận được sự chia sẻ từ chồng để hai vợ chồng cùng cố gắng, động viên nhau, rồi sớm muộn gì cũng sẽ có tin vui. Thế nhưng đã không có được những điều đó, mà chồng em lại còn khiến cho cuộc sống gia đình càng trở nên ngột ngạt và bế tắc hơn. Bây giờ em thực sự chán nản, và mệt mỏi. Em không biết mình nên làm thế nào bây giờ?
Theo Ngôi sao
Suýt trở thành kẻ thứ ba
Tôi tình cờ nghe đồng nghiệp anh nói anh đã về quê thăm vợ rồi. Tôi như hóa đá khi biết tin này...
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, ngoại hình bình thường, công việc cơ bản ổn định. Thế nhưng tình yêu không mấy suôn sẻ. Trước khi quen anh, tôi cũng gặp gỡ vài người nhưng cũng chưa có gì sâu sắc. Có lẽ bởi tôi là người có quan điểm sống hơi cổ điển. Tôi không đồng ý với kiểu yêu nhau thì phải trao cho nhau tất cả.
Thế rồi tôi gặp anh, ngay lần gặp đầu tiên tôi cảm nhận được một nửa mà tôi đang mơ ước. Anh có vẻ bề ngoài dễ nhìn, công việc cơ bản ổn định nhưng không giàu có. Tôi biết anh sinh ra ở vùng quê nghèo, dù có công việc ổn định nhưng anh còn trách nhiệm với bố mẹ già, còn phải lo cho hai em nhỏ ăn học. Hoàn cảnh của anh như thế, tôi càng trân trọng con người anh hơn. Tôi nhận lời yêu anh sau 1 tháng quen nhau. Khi chúng tôi ở bên nhau, cả tôi và anh đều rất vui, nói chuyện rất hợp ý và anh luôn biết cách làm tôi vui. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ người đàn ông có trách nhiệm. Dù tôi rất yêu anh nhưng chúng tôi không bao giờ vượt quá giới hạn.
Như thường lệ, cuối tuần chúng tôi gặp nhau uống café, anh nắm tay tôi và nói hãy cho anh thêm sức mạnh. Nhưng anh không nói cụ thể là việc gì. Sau buổi tạm biệt nhau hôm ấy, anh nói là anh bận đi công tác. Tôi cũng quen với đặc thù công việc của anh là vậy nên vẫn tin tưởng và chờ đợi anh sau đợt công tác như những lần trước. Hai tuần trôi qua đã xong chuyến công tác nhưng vẫn không có tin tức của anh. Anh không gọi cho tôi, tôi chờ đợi và nhớ anh quay quắc. Tôi gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Anh tránh mặt tôi, thậm chí một cuộc điện thoại nói rõ anh cũng không làm được. Tôi như phát điên lên để tìm kiếm anh. Tôi tình cờ nghe đồng nghiệp anh nói anh đã về quê thăm vợ rồi. Tôi như hóa đá khi biết tin này. Nhưng vì yêu anh, tôi quyết phải gặp anh cho bằng được. Tôi quyết đến cơ quan gặp anh. Anh chỉ cúi mặt và im lặng. Tôi đã tát thẳng vào mặt anh vì anh quá ích kỉ. Anh xúc phạm niềm tin của tôi, sao không nói thẳng với tôi. Có phải đàn ông luôn ích kỉ như vậy không?
Theo VNE
2 năm kỉ niệm, chỉ xa nhau thôi là có thể xóa nhòa Bọn em lại trở lại bình thường và còn yêu nhau nhiều hơn lúc trước, gần gũi nhau nhiều hơn, nhiều kỉ niệm hơn trong 7-8 tháng người đó học tiếng ảnh minh họa Em và người đó yêu nhau được 2 năm, 2 năm nhiều kỉ niệm, buồn có vui có, nói chia tay nhiều lần cũng có nhưng chưa bao giờ...