Em không phải một nửa cho anh
Em không phải là một nửa mà thượng đế đã tạo ra để dành cho anh.
Em chẳng biết mình đã làm đúng hay sai nữa, chỉ biết rằng lúc này đây hình như em đang cảm thấy lòng mình vô cùng day dứt. Quyết định em đưa ra không hề vội vàng nhưng chẳng hiểu vì sao những ngày sau đó trái tim em lại không thể nào yên. Em không biết bây giờ mình nên làm gì nữa. “Bỏ thì thương, vương thì tội”, chẳng lẽ một lần nữa em quay đầu lại để rồi mọi chuyện vẫn tiếp tục theo cái lối mòn cũ kỹ ấy, lại hờ hững mờ nhạt, lại không hiểu nhau và rồi lại chia tay nhau.
Còn em, quả thực là em cũng không biết thứ tình cảm đang dành cho anh có phải là tình yêu hay không nữa. Đôi khi em thử dừng lại tất cả mọi thứ để lắng nghe tiếng nói của trái tim mình, nhưng oái ăm thay, trái tim lại chẳng bao giờ chịu mách bảo bất cứ điều gì cho em cả. Và thế là em quyết định làm theo bản năng, nhưng bản năng của con người không phải lúc nào cũng chính xác anh à.Đã bao lần em tự hỏi mình rằng rốt cuộc thì cái thứ tình cảm giữa hai chúng ta là gì. Anh nói rằng anh yêu em đấy, nhưng tại sao em lại chẳng thể cảm nhận được tình yêu ấy từ nơi anh. Em vẫn ví tình yêu của anh giống ánh trăng khi mờ khi tỏ và thường thì ánh trăng ấy tỏ ít hơn là mờ. Có cách nào để giúp em vững tin vào một tình yêu thường thường, nhạt nhạt như thế không anh?
Dã rất nhiều lần em mủi lòng rồi lại gục đầu vào bờ vai anh (Ảnh minh họa)
Em cũng chẳng nhớ nổi rằng mình đã chia tay tất cả bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lần nào cũng chỉ với một cái diễn biến như nhau, hết hờ hững, giận hờn, chia tay rồi đến xin lỗi, níu kéo và quay lại… Em đã thuộc làu những lời anh đã hứa, cũng biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mình chấp nhận lời xin lỗi ấy của anh. Nhưng quả thực là em không có đủ nhẫn tâm khi nhìn anh lao đầu vào rượu chè, thuốc lá… Anh hủy hoại bản thân mình, điều ấy khiến em có cảm giác tội lỗi, khiến em không thể cảm thấy an lòng.
Video đang HOT
Lần này cũng vậy, từ hôm chia tay nhau em thấy anh cứ say rượu liên miên. Có lẽ nào vì thấy em dễ mủi lòng nên anh mới cố tình làm vậy?! Bao nhiêu lần anh ép uổng em bằng cách ấy cũng là bấy nhiêu lần em nước mắt ngắn dài gục vào bờ vai nồng nặc mùi rượu đó và rồi lại bẽn lẽn gật đầu. Có lẽ trong một vài khoảnh khắc giống như thế em đã khờ khạo tin rằng em là tất cả của người đàn ông đang say xỉn đứng trước mặt mình khóc lóc kia.
Thật sự thì lúc này em vô cùng khó xử. Nếu quay lại thì kết cục vẫn chỉ là thế, cả hai đứa chúng mình cũng sẽ chẳng thể đi tới đâu. Nhưng nếu không quay lại thì trái tim em lại thấy vô cùng day dứt, nếu không quay lại thì chẳng biết đến bao giờ em mới có thể cảm thấy an lòng. Có lẽ nào em cứ luôn phải mang trong mình cảm giác tội lỗi. Tội lỗi khi thấy anh hủy hoại bản thân mình như thế và tội lỗi khi chính em lại là kẻ đã đẩy anh vào hoàn cảnh như bây giờ.
Em chẳng biết phải quyết định như thế nào nữa (Ảnh minh họa)
Giá mà ngay từ lần đầu tiên nhận ra tình yêu này có nhiều điều bất ổn, em đã dứt khoát thì có thể bây giờ mọi chuyện đã không tệ đến mức này. Vì không đành lòng nhìn anh khổ sở như vậy nên không biết bao nhiêu lần em đã đồng ý quay lại với anh. Ba năm trôi qua, và đến lần này thì có lẽ em không còn cách nào để tiếp tục được nữa. Nhưng sẽ là tàn nhẫn nếu lúc này em bỏ anh lại một mình.
Thực sự mà nói thì việc bắt đầu lại một cuộc tình khác đối với anh bây giờ là điều hơi khó. Phần vì anh không còn trẻ, phần vì anh chẳng phải tuýp người đàn ông thích làm quen, kết bạn với những người con gái mà không có liên quan tới mình. Ngày bắt đầu yêu em là anh đã xác định rằng nhất định sẽ cưới. Cả em cũng xác định thế, chỉ tiếc rằng không phải cứ bất cứ mảnh ghép trong bộ xếp hình đem ghép lại cũng đều hợp với nhau.
Em cũng chẳng hiểu nổi trái tim mình đang nghĩ gì nữa, đứa bạn thân thì bảo rằng có thể là em đang… thương hại anh. Nhưng thực sự thì không phải thế, em chỉ không an tâm khi thấy anh cứ mãi như vậy thôi mà. Anh đừng tìm cách đánh vào cái tính mủi lòng của em nữa. Hãy cứ tin rằng anh đã nhầm, rằng em không phải là một nửa mà thượng đế đã đặc biệt tạo nên từ cái xương sườn của anh.
Theo Eva
"Có gì đâu..."
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, tôi đau đớn không kìm được nước mắt.
Từ bé, đứa con gái lớn của tôi đã có tính âm thầm chịu đựng, có chuyện buồn nó không bao giờ chủ động nói ra. Tôi phải nhìn nét mặt và cách cư xử khác với thường ngày của nó để đoán.
Những lúc như thế, tôi luôn gặng hỏi và động viên con lấy lại tinh thần. Đã rất nhiều lần con bé khóc nức nở, sà vào lòng tôi, kể lại mọi chuyện. Từ những rắc rối nhỏ trong học tập, những lần giận hờn vu vơ với cô bạn thân, cả việc thầy giáo cho điểm không đúng với công sức con bỏ ra... Hạnh phúc lớn nhất với tôi lúc đó là được làm một người bạn bên con, được con tin tưởng và được chia sẻ cùng con.
Từ ngày nhà có thêm thành viên mới - cu Bi, con bé ít tâm sự và gần gũi với mẹ hẳn. Lúc nào đi học về cũng thấy con gái ôm ấp, nói những lời trêu chọc em trai nên tôi rất yên tâm, nghĩ: Con gái cũng đã lớn, đã vào cấp ba, nên để nó tự giải quyết và vượt qua những rắc rối trong cuộc sống. Tôi không ngờ, suy nghĩ ấy đã khiến tôi suýt mất đi con gái vĩnh viễn.
Như mọi ngày, sau khi đi làm về tôi lại loay hoay cho cu Bi ăn cơm tối. Thằng bé quấy khóc vì mọc răng, dỗ sao cũng không chịu nín. Thấy con gái dẫn xe đạp vào nhà, chưa kịp để gọn ba lô lên giá sách, tôi vội gọi con gái đến cùng mẹ bón cơm cho em. Con bé ngồi nghêu ngao được một lúc với em rồi than mệt, xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Khi tôi hỏi, con bé chỉ cười: " Không có gì đâu mẹ, con ổn mà". Nhìn con gái bước từng bước uể oải lên cầu thang, tôi không chút nghi ngờ, tôi... đổ thừa cho áp lực học tập.
Tôi đã ngỡ ngàng, đã xót xa và rồi tự trách mình (Ảnh minh họa)
Tối khuya đang ngủ, tôi giật mình khi nghe những tiếng động lạ phát ra từ phòng con gái, bản năng của người mẹ không cho phép tôi nằm yên. Tôi gõ nhẹ cửa phòng, không có tiếng trả lời, tim tôi đập nhanh hơn, đầu óc quay cuồng khi cửa phòng khoá trái bên trong. Tiếng gõ cửa đủ đánh thức mọi người trong nhà phòng con bé vẫn hoàn toàn im lặng. Lập tức, tôi quay trở lại phòng ngủ, lay chồng dậy. Chiếc chìa khoá dự phòng được lấy ra. Tôi và chồng bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh con gái nằm bất động trên giường, dưới sàn là lọ thuốc ngủ đã uống được phân nửa...
Sau hai giờ đồng hồ trong bệnh viện, bác sĩ báo con gái đã qua cơn nguy hiểm, tôi tạm yên lòng. Qua bạn bè, tôi biết con bé có mối quan hệ thân thiết với một bạn nam lớp trên. Gần đây tình cảm của hai đứa không được tốt, cậu bạn kia quyết định hai đứa không nên gặp nhau nữa, con bé vì nặng lòng nên nghĩ quẩn. Chuyện chẳng là gì với người lớn nhưng lại là chuyện "động trời" với một cô bé mới lớn. Con tôi nghĩ rằng, chỉ có cái chết mới chứng minh mình luôn chung tình với người yêu.
Tôi đã ngỡ ngàng, đã xót xa và rồi tự trách mình. Tôi thật vô ý khi nghĩ con gái đã lớn, đã có thể giải quyết được mọi chuyện mà không hiểu được đây chính là giai đoạn con cần tôi nhất, cần sự chia sẻ và cần được lắng nghe nhiều nhất. Tôi dằn vặt tự hỏi mình: Sự nhạy cảm của người làm mẹ tôi đã bỏ đi đâu? Trước đây, mỗi lần con gái nói " Có gì đâu..." là mỗi lần nó nhận lại từ tôi sự quan tâm, động viên. Giờ thì cũng lời nói đó, nó nhận được gì ngoài sự thờ ơ...
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, tôi đau đớn không kìm được nước mắt. Vuốt nhẹ những lọn tóc đen nhánh mềm mại, tôi chỉ nói được với mình: " Mẹ xin lỗi".
Theo 24h
Anh sẽ tỏ tình trước ngày tận thế Em có thể đồng ý hoặc từ chối, nhưng nhất định ngày mai anh sẽ tỏ tình. Dạo này người ta hay nói với nhau về cái điều mang tên "ngày tận thế". Chẳng biết ngày đó có thật hay không nhưng lúc này đây trong đầu anh cũng đang xuất hiện rất nhiều dự tính. Nhất định anh sẽ thực hiện chúng...