Em không phải cây tầm gửi sống dựa vào anh mà chẳng dám dời xa
Khi chúng ta đã chẳng cùng chung lẽ sống mỗi người đều tìm thấy niềm vui riêng trong ngõ ngách tâm hồn. Vậy thì còn gì để níu kéo những phút giây bên nhau?
Chỉ khi trái tim ngừng đập thì con người ta mới chết được còn nếu như thiếu đi một người thì cũng chỉ học cách quên đi. Xét cho cùng đừng nghĩ rằng ai đó quá cần bạn mà họ không dám dời đi. Bởi lẽ tình yêu có thể cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Cô cùng với đám bạn ra ngoài họ chọn một quán rượu khuất trong góc phố rồi cùng nhau hoà mình vào không khi vui nhộn ở đây. Từng cốc rượu được rót ra cô thấy trong người đã ngấm men say nhưng vẫn không muốn về sớm.
Mãi đến nửa đêm khi quán đóng cửa họ mới kéo nhau về, cô vẫy chiếc taxi bên đường cũng không xác định được mình muốn đi đâu. Rồi cô chợt nhớ ra một địa chỉ quen thuộc liền nhờ tài xế chở mình đến đó.
Căn nhà vắng lặng vì lâu đã không có ai ngó ngàng gì, cô bỗng nhớ da diết tiếng cười nói của hai người ngày xưa. Bây giờ cô và anh đã chuyển sang ngôi nhà lớn hơn nhưng chỉ toàn cãi vã mọi thứ mệt đến nỗi cô còn chẳng muốn về nhà. Cô thầm nghĩ thật may vì ngày đó hai người chưa lấy nhau không thì cũng sớm li hôn rồi.
Điện thoại cô reo lên, màn hình hiện sáng cái tên quen thuộc “Anh” nhưng cô liền tắt đi mà chẳng thèm nghe. Cô biết sẽ lại là những lời trách móc, xét hỏi sao đến giờ này chưa về. Cô chỉ cần chụp ảnh lại mình đang ở đâu rồi mai về đưa cho anh xem là được, giải thích nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Sáng hôm sau, cô vừa về đến nhà anh đã chờ sẵn ở cửa. Ngay khi nhìn thấy cô anh không cần hỏi thăm hay quan tâm mà lập tức quát: “Đi đâu cả đêm mới về”. Cô bật điện thoại lên rồi quẳng cho anh xem không nói thêm lời nào.
Lúc sau cô lại thấy anh xồng xộc lên phòng, mọi sự giận dữ đều được phơi bày trên nét mặt. Anh kéo mạng tay cô tra hỏi: “Hôm qua em lại đi với hội bạn cũ và có cả thằng đó đúng khong?”. Cô nhếch miệng cười đầy thách thức: “Sao anh sợ em sẽ bỏ anh đi à?”. Anh nhìn cô rồi đáp: “Em không thể sống thiếu anh đâu”.
Đôi mắt cô ánh lên sự cay đắng, giọng nói đầy uất nghẹn: “Anh nghĩ em không dám dời xa anh?”. Nước mắt cô bắt đầu rơi ướt đẫm mặt, cô kể anh nghe về những đêm cô chờ anh đến sáng, cô kể anh nghe về cái lần cô nhìn thấy anh ôm người con gái khác, cô kể anh nghe suốt bao lâu qua anh đã dằn vặt cô đến thế nào…
Video đang HOT
Cô lao vào đánh anh nhưng sao tim cô cũng đau đến thắt lại, anh bắt cô chờ đợi anh giấu cô đi như chưa từng biết đến sự tồn tại. Anh để cô lại mà không màng tới việc hôm nay cô ra sao, nhưng cay đắng nhất là anh luôn lấy quá khứ của cô để nguỵ biện cho những sai trái của mình.
Cô dọn toàn bộ đồ đạc cho vào va li còn anh chỉ đứng đó nhìn không hề có phản ứng gì. Trước khi cô kéo vali ra cửa anh lạnh lùng nói: “Lần này nếu em còn dám đi thì đừng bao giờ quay lại”. Cô dừng lại một nhịp rồi trả lời: “Trước đây anh không cần giữ em cũng sẽ quay lại nhưng giờ em chỉ muốn là em thôi không cần dựa vào ai nữa”.
Người ta chẳng bao giờ biết trân trọng khi cứ nghĩ sẽ có người đợi mình và họ không dám dời xa. Nhưng đó là khi họ cảm thấy được yêu thương tôn trọng, còn nếu như đã gieo vào lòng họ đau đớn thì đừng mong có được một trái tim vẹn nguyên đợi chờ.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
'Hãy để anh làm lành vết thương của em'
Sau cuộc hẹn, tôi trở về nhà, cửa nhà im ỉm khóa. Trên bàn, mâm cơm đã dọn sẵn còn đậy kín.
Cạnh đó là một tập ảnh, một tập giấy sao in những dòng tin nhắn từ zalo, viber và cả facebook của tôi và người cũ cùng với dòng chữ ngắn ngủi của vợ tôi: "Em đã biết!"
Hai mươi tuổi tôi biết yêu lần đầu tiên, một mối tình xinh đẹp và nhiều dấu ấn như hết thảy những mối tình đầu khác.
Tình yêu kéo dài hai năm, đang giai đoạn mật ngọt thì đột nhiên em bỏ tôi đi lấy chồng khi còn chưa tốt nghiệp Đại học. Em ra đi không một lời giải thích, không một câu nhắn gửi. Nó trở thành một vết thương, một nỗi nhức nhối trong tim tôi.
Tôi đã rất khó khăn để nguôi quên, vật vã lấy lại thăng bằng. Rồi tôi gặp vợ tôi bây giờ, tình yêu như được tái sinh, chúng tôi yêu nhau rồi cưới.
Tình yêu của những người trưởng thành không quá nồng nhiệt bởi đã vướng víu những trách nhiệm, lo toan. Thế nhưng đối với tôi, vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy chịu thương chịu khó, rất ít than phiền, dù cho có những thời điểm tôi lâm vào cảnh thất nghiệp, chán nản ngập trong nhậu nhẹt thì cô ấy vẫn một mình xoay xở trong ngoài, động viên và tạo động lực cho tôi không nửa lời trách móc.
Ảnh minh họa: Internet
Đó là quãng thời gian tôi thấm thía nhất về hai chữ Gia đình, về tình chồng vợ. Tôi không phải là kẻ hay nói những lời mật ngọt nhưng tự thâm tâm mình tự nhủ cả đời này sẽ vì vợ con, vì gia đình mà yêu thương và cố gắng.
Tôi gặp lại em, mối tình đầu của tôi một cách tình cờ trong một sảnh khách sạn khi tham dự hội thảo chuyên ngành. Em vẫn đẹp dịu dàng, chỉ có điều đôi mắt đã nhuốm màu u uất. Ngay khi nhìn thấy em, nỗi đau tưởng như đã chôn chặt tận đáy lòng bỗng trỗi dậy, tôi thực sự chỉ muốn hỏi một câu thôi "Vì sao ngày đó em lại rời bỏ tôi?". Em hoảng hốt khi chạm mặt tôi định quay đi nhưng đã bị cánh tay tôi níu lại.
Đó là một buổi chiều mùa hè rực nắng, sau hơn mười năm xa cách chúng tôi mới lại ngồi bên nhau. Tôi lắng nghe chuyện đời của em, rằng để cứu bố lúc lâm nguy trong sự nghiệp em đã chấp nhận lấy một người đàn ông lắm tiền hơn em gần hai mươi tuổi. Rằng những năm qua với em là cuộc sống tẻ nhạt với đầy nỗi cô đơn và nước mắt. Ngay cả những đứa con em sinh ra từ cuộc hôn nhân đầy toan tính ấy cũng không thể khiến cho cuộc đời em tươi sáng hơn.Tôi lúc ấy cảm thấy bất lực vô cùng, mọi nỗi hận cũ xưa như bị những giọt nước mắt của em làm trôi đi đâu mất.
Ảnh minh họa: Internet
Mối quan hệ của chúng tôi nối lại từ đó. Lúc đầu chỉ là cho nhau thông tin để còn có thể liên lạc. Dần rồi nhắn tin, gọi điện ngày một nhiều. Những lúc buồn em thường nhắn tin trải lòng với tôi như tìm một nơi bấu víu. Trái tim tôi như quay lại thuở hai mươi. Chúng tôi đã lại cảm thấy yêu nhau, như ngày xưa, như thể hai đứa chưa bị ràng buộc bởi những người chồng người vợ. Cuồng nhiệt và say đắm.
Mỗi lần về nhà, đối diện với vợ, tôi thấy áy náy. Vợ tôi, cô ấy không đáng bị đối xử như vậy. Nhưng người say đã chẳng còn để ý miếng mồi ngon hay dở. Tôi chỉ tỉnh táo khi về nhà, còn khi hẹn hò người xưa tâm can đều bấn loạn. Vợ tôi vẫn tận tụy, vẫn dịu dàng, vẫn chăm sóc chồng con chu đáo. Hẳn là cô ấy không nghi ngờ, không biết. Tôi cũng biết rằng đến một thời điểm nào đó tôi phải dứt khoát với mối quan hệ sai trái này, chỉ là chưa thể dứt ra ngay được.
Sau cuộc hẹn, tôi trở về nhà, cửa nhà im ỉm khóa. Trên bàn, mâm cơm đã dọn sẵn còn đậy kín. Cạnh đó là một tập ảnh chụp lại cảnh tôi sánh vai bên tình cũ, một tập giấy sao in những dòng tin nhắn từ zalo, viber và cả facebook của tôi và người cũ cùng với dòng chữ ngắn ngủi của vợ tôi: "Em đã biết!"
Ảnh minh họa: Internet
Lòng tôi trống rỗng không phân biệt nổi mình có đang buồn không? Tôi biết vợ đã dắt con theo về nhà ngoại. Khi bắt đầu tôi cũng lo sợ một ngày vợ tôi sẽ phát hiện ra tôi ngoại tình, chỉ là không ngờ cô ấy đã biết từ lâu, còn dành thời gian theo dõi tôi, cả những hoạt động trên mạng xã hội của tôi. Vậy cớ sao vợ tôi vẫn điềm nhiên như chưa hề biết chuyện? Đằng nào thì mọi chuyện cũng đã vỡ lở. Có lẽ cả vợ tôi và tôi đều cần thời gian cho những dự định của mình.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi tìm gặp người cũ, nói hết tình trạng của mình. Em gục đầu vào vai tôi khóc: "Đến nông nỗi này rồi, hay chúng mình làm lại từ đầu được không? Em không thể sống bên người đàn ông đó hết cuộc đời này được. Cho em cơ hội để bù đắp cho anh". Ngay khi đề nghị ấy thốt ra, tự nhiên lòng tôi có chút sợ hãi.
Vợ tôi biết chuyện rồi. Có thể cô ấy sẽ đòi ly hôn. Và tôi có thể quay lại với mối tình đầu của mình với những đắm say cuồng nhiệt. Nhưng không, tôi đã không còn thấy thiết tha vui sướng nữa. Tôi nghĩ về em. Mười năm trước em không chọn tôi chỉ vì tôi nghèo hơn người đàn ông đó. Và giờ thì em phản bội chồng để đến với tôi. Người đồng hành cùng tôi trong suốt thời kì khó khăn nhất là vợ tôi, và tôi đã làm cho cô ấy tổn thương nghiêm trọng. Tại sao tôi lại chỉ vì một người đàn bà bội bạc mà phụ một tấm lòng sắt son. Tôi tại sao lại trở nên như thế?
Ảnh minh họa: Internet
Căn nhà từ ngày thiếu vắng vợ, thiếu vắng tiếng nói cười của con bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ. Cuộc sống của tôi, hơi thở của tôi như bị bóp nghẹt vì sự trống trải ấy. Phải lúc tỉnh táo nhất như lúc này tôi mới biết đâu là thứ mình thực sự cần, đâu là thứ cần vứt bỏ. Bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn đến hiển thị tên em tôi không trả lời cũng không buồn đọc. Hóa ra tình yêu là như thế, nó giống như một con quái vật, để nó đói thì nó sống, cho nó ăn no thì nó chết. Tự nhiên ước giá như mình đừng gặp lại.
Tôi đã hình dung khi gặp lại vợ mình sẽ nói những gì. Nhưng khi bắt gặp em ngồi một mình trước cánh đồng lúa rộng trước cửa nhà, mọi ngôn ngữ đều như câm nín. Cuối cùng là vợ tôi lên tiếng trước.
- Em về đây là vì không muốn chúng ta trong lúc nóng giận sẽ tổn thương nhau bằng những lời nặng nề. Dù sao em cũng cần thời gian để dưỡng thương, còn anh cũng cần thời gian để suy nghĩ và lựa chọn.
- Anh làm em bị thương rồi, hãy để anh bôi thuốc cho em, được không?
Ngay lúc đó, vợ tôi khóc, và tôi cũng khóc.
Theo phunuvagiadinh.vn
Tình yêu không nhân nhượng (Phần 13) Nhi vẫn im lặng nhìn Hiệp, cô không dám đáp lại, vì cô không chắc chắn là cả mình lẫn người đối diện đang tỉnh táo. Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa. Mới nói đến đây, khuôn mặt của Cẩm Tú...