Em không muốn là tình nhân
Em không nghĩ niềm hạnh phúc của người đàn bà lại có thể kiếm tìm trên sự đau khổ của người đàn bà khác và cướp đi sự ấm áp bình yên của những đ.ứa t.rẻ.
Em có thể đi ăn cùng anh, cà phê cùng anh, thậm chí có thể du lịch đâu đó trong ngày cùng anh, có thể làm bạn cùng anh, có thể làm em gái cùng anh nhưng nhất định không vào nhà nghỉ với anh, không đi qua đêm với anh và nhất định không l.àm t.ình nhân của anh vì đơn giản anh đã có vợ rồi. Em không nghĩ niềm hạnh phúc của người đàn bà lại có thể kiếm tìm trên sự đau khổ của người đàn bà khác và cướp đi sự ấm áp bình yên của những đ.ứa t.rẻ. Em có thể đi làm thuê chứ nhất định không bán thân. Em có thể sống vất vả chứ nhất định không móc t.iền từ túi một người đàn ông của người đàn bà khác.
Ngày em gặp anh, em vẫn là một cô gái hoàn toàn trong sáng và có chút cả tin khi thấy một người đàn ông đạo mạo và thành đạt như anh. Anh dễ gần và hòa nhã nên một cô nhân viên quèn cũng có thể nói chuyện vô cùng thoải mái với anh. Hay là anh đã nhắm em từ trước nên em mới có thể phát huy tài ăn nói của mình. Chỉ biết khi tạm biệt anh hỏi em đã từng học gì, em muốn làm gì và có muốn anh giúp không? Em hoàn toàn không thể nghĩ giữa chốn xa lạ này lại có một người đàn ông xa lạ sẵn lòng giúp em có được một công việc khác tốt hơn công việc em đang làm! Bởi bây giờ để xin một công việc tử tể đâu phải đơn giản, vì người tử tế ít lắm!
Nên em bỗng thấy mình như t.rúng s.ố độc đắc vậy khi tình cờ gặp được anh! Hay vì em cả tin quá nên vội vã tin rằng anh có thể hoàn toàn trong sáng và thoải mái giúp đỡ một người dưng. Mấy chị làm cùng em cười khi nghe em kể chuyện về anh và lời hứa anh đã hứa! Các chị ấy bảo: Bây giờ làm gì có ai cho không ai cái gì đâu mà em ảo tưởng, đúng là trẻ con quá! Cẩn thận bị anh lừa! Em thấy, các chị ấy đúng là đang ghen tỵ đây mà! Trên đời này đâu phải cứ bước ra cửa là gặp được Sở Khanh đâu!
Nên em bỗng thấy mình như t.rúng s.ố độc đắc vậy khi tình cờ gặp được anh! (Ảnh minh họa)
Rồi anh gọi điện rủ em đi uống cà phê trong một nhà hàng có tiếng sang trọng và kín đáo ở cái thành phố nhỏ này. Thật ra em nghĩ, nếu nói chuyện công việc thì chỉ cần ở một quán cà phê đơn giản ven đường nào đó cũng được, đâu cần anh cầu kì như thế. Chính sự cầu kì ấy khiến em cảm thấy không thoải mái! Buổi nói chuyện đầu tiên, anh chỉ hỏi về gia đình em, chuyện công việc em đã từng làm, trường em đã từng học và nói chuyện về gia đình anh, con cái anh và cả chị ấy nữa. Em thấy anh thẳng thắn và không có ý gì là muốn lợi dụng em. Nên em càng cảm thấy mình may mắn vì gặp được một người anh trai tốt có thể giúp em.
Cũng chính vì thể mà em yên tâm cho những lần cà phê sau nhiều hơn cùng với anh.Nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, những lần sau này anh cho em tự chọn những quán cà phê mà em cảm thấy thoải mái. Anh nói em thật khác những người khác. Em không biết những người khác là ai, nhưng ý anh là những người khác ấy thích những quán cà phê sang trọng mà anh chọn chứ không như em.
Anh bắt đầu kể nhiều hơn về bạn bè anh, những người là bạn và có những người chỉ là anh biết thôi. Và họ có một điểm chung là người nào cũng có tình nhân. Anh nói, kiếm tình nhân bây giờ dễ lắm, chỉ cần đôi lần cà phê, ăn cơm vài bữa, đi shopping đôi lần là có bồ ngay. Thậm chí toàn bồ trẻ là những em sinh viên trẻ trung và xinh đẹp, các em ấy dễ tính lắm.Tất nhiên em thấy mình không nằm trong số họ nhưng em bắt đầu ngờ ngợ là tại sao anh lại nói chuyện đó với em. Cuộc sống của các bạn anh lẽ nào cũng giống anh? Người ta chẳng nói: hãy nói cho toi biết những người bạn của anh tôi sẽ nói cho anh biết anh là người như thế nào mà!?
Sau đó anh hỏi em thích gì anh sẽ mua cho em? Em nói em không có thói quen lấy gì của người khác nhất là người đó không phải là người thân trong nhà. Anh nói em còn coi anh là người lạ sao? Trong những câu chuyện của anh vẫn tiếp tục những chuyện cưa gái của những người bạn có t.iền có quyền của anh, với anh chuyện ngoại tình khi đàn ông đã có vợ là chuyện hết sức bình thường mà thôi. Và hôm ấy anh đã tìm cách nắm tay em.
Vậy anh có biết anh cho em những gì thì em mới l.àm t.ình nhân của anh không? (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh bảo: em là cô gái thẳng thắn, anh sẽ xin việc giúp em, miễn là em ngoan ngoãn nghe lời anh! Khi ấy, nhìn khuôn mặt sáng sủa của anh, nhìn cái tướng đạo mạo của anh, em thấy sợ hãi vô cùng, đàn ông có gia đình như các anh coi chuyện ngoại tình như đi ăn một bữa cơm ngoài như thế thôi sao? Nếu em gật đầu với anh, nghĩa là em sẽ có một công việc tốt hơn và trở thành bồ nhí của anh sao? Thật sự là em đã suy nghĩ quá đơn giản. Bây giờ thì em thấy, đúng là đời, người ta không ai cho không nhau cái gì nhất là khi họ chỉ là người dưng với nhau. Và đặc biệt là đàn ông, đàn ông thì nhất định phải kiếm trác được gì đó từ đàn bà trong một cuộc đổi chác nào đó thì họ mới sẵn lòng làm sao?
Em đã gặp anh và nói chuyện cùng anh, em bảo: Nếu em là tình nhân, anh có thể cho em những gì?
Anh cười: Ừ, vậy anh và em nói chuyện thẳng thắn luôn nhé! Anh không nghĩ là em lại thẳng thắn như thế này đâu. Nhưng anh bất ngờ thì anh lại càng thích! Em rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã có ý nghĩ muốn làm thân với em rồi! Nếu em đồng ý, em sẽ có mọi thứ em muốn! Quả thật, anh không thích mấy cô bé choai choai nít nhít cho vài cái kẹo đã gật đầu làm mọi thứ rồi, nah thích những cô gái chín chắn như em và biết mình muốn gì!
Vậy anh có biết anh cho em những gì thì em mới l.àm t.ình nhân của anh không?
Em nói đi:
Anh có cho em được một người đàn ông chân thành và tử tế không?
Anh có thể cho em một mái ấm gia đình bình yên và hạnh phúc mà không khiến người đàn bà khác phải đau đớn, khiến một mái ấm khác phải nát tan không?
Anh có thể cho em một danh phận đường đường chính chính mà không mang tiếng là vợ hai không?
Anh có thể cho em những đứa con mà chúng không có những người anh em mà người ta gọi là cùng cha khác mẹ không?
Và anh có thể cho em một tình yêu không hề vụ lợi trong đó không? Nếu anh cho em được tất cả những thứ đó em sẽ l.àm t.ình nhân cả đời của anh!
Anh nhìn tôi với đôi mắt vô cùng khó hiểu. Không biết anh ta đang khinh thường tôi hay thực sự choáng vì tôi. Nhưng mãi sau, sau khi nhìn tôi rất lâu anh ta mới nói:
Quả thật, anh nhìn không nhầm người, anh không thể nào cho em tất cả những thứ đó nên anh biết em mãi mãi không thể chấp nhận làm người tình của anh!
Anh đừng nghĩ tất cả những đứa con gái như bọn em đều lóa mắt vì những vụ lợi. Nhưng có những thứ trong cuộc đời còn đáng giá hơn nó nhiều lần. Chỉ là anh đã coi thường em nên mới nghĩ anh có thể đ.ánh đổi dễ dàng để lấy nó mà thôi!
Anh khẽ bật cười: Quả thật, nếu gặp em trước vợ anh, nhất định anh sẽ yêu em cho bằng được.
Nhưng anh đã lấy vợ rồi, nên anh đừng có yêu ai cho bằng được nữa. Mà anh hãy yêu vợ anh cho bằng được cho tới cuối đời mình. Đó mới là một người đàn ông sáng suốt mà tất cả những ngườiphụ nữ khác nhìn vào đều thèm muốn! Em biết, anh thông minh hơn em!
Người ấy không bao giờ gặp lại tôi nữa. Anh sau đó vẫn muốn giúp tôi, nhưng tôi không nhận. Vì đời mà, không thể nhận không của ai cái gì. Tôi hiểu điều đó một cách sâu sắc, nhất là đừng nhận gì từ một người đàn ông lạ! Cuối cùng thì tôi vẫn là một cô nhân viên bình thường nhưng cảm thấy mình dũng cảm vì không sa ngã vào cái bẫy kiếp tình nhân. Cái bẫy ấy giống như một đôi hài lộng lẫy nhưng cắm đầy đinh nhọn phía bên trong. Chỉ cần xỏ vào một lần và bước đi tôi sẽ bị tổn thương cả đời này! Rất đau đớn, đau tới mức, có thể tôi sẽ không bao giờ đủ sức để có thể bước tiếp đi trên chính đôi chân của mình nữa!
Theo Khampha
Chồng ơi, nhà này không phải cái nhà trọ
Tối ngủ, chồng không thèm ngó ngàng đến vợ. Muốn được chồng ôm, được chồng kể chuyện, được nghe chồng thủ thỉ lời yêu cũng không có.
Chắc được khoảng 1 năm chồng chăm chỉ về nhà ăm cơm, nấu nướng cùng với vợ. 1 năm đó, em có cảm giác hạnh phúc, được làm vợ, được lo những bữa cơm ngon cho chồng. Chồng không thể hiểu, em vui thế nào khi chồng nhắn tin &'tối nay anh thèm ăn cá chép om dưa, vợ làm nhé'. Với những ông chồng, chuyện đó có thể là bình thường nhưng với một người vợ yêu chồng như em, điều đó vô cùng quý giá.
Hơn 1 năm làm vợ chồng son, em đã cảm nhận được niềm vui, sự hạnh phúc. Chẳng có người vợ nào lại không thấy tự hào khi được chồng mình khen ngợi, tin tưởng và yêu thương. Mỗi lần chờ chồng về, nhâm nhi bữa cơm, rồi ngồi ăn cùng vợ, em thấy thích lắm. Chỉ cần thế thôi, vợ chồng mình đã quá hạnh phúc rồi...
Nhưng, hơn 1 năm sau đó, anh bắt đầu thay đổi. Chồng có công việc mới mà tối nào em cũng thấy anh đi về muộn. Có hôm anh báo là về ăn cơm, để vợ chuẩn bị cho món này món kia, em vui mừng khôn xiết. Vì lâu rồi vợ chồng mới có bữa cơm cùng nhau. Em cảm thấy thích thú khi được trổ tài nấu ăn cho chồng và được chồng khen. Nhưng đùng một cái, chồng lại gọi về và nói, &'nay anh bận đi tiếp khách, hẹn vợ mai nhé. Vợ ăn cơm trước đi, không phải phần hay đợi anh đâu'. Phần hay đợi gì anh chứ, em làm sao mà đợi anh được, em đói gần c.hết sau lúc nấu ăn xong nhưng chẳng dám gắp một miếng vì còn đợi chồng về. Giờ thì em phải ngồi một mình, ăn cơm một mình. Nhiều khi tủi thân muốn khóc.
Nhưng, hơn 1 năm sau đó, anh bắt đầu thay đổi. Chồng có công việc mới mà tối nào em cũng thấy anh đi về muộn. (ảnh minh họa)
Anh đưa t.iền cho em hàng tháng nhiều hơn trước, anh cũng chịu khó mua đồ sắm sửa nhà cửa, chịu khó mua quà cho vợ nhưng càng ngày những bữa cơm vắng nhà càng nhiều. Em cảm thấy buồn vô cùng, cảm thấy thiếu thốn tình cảm của chồng. Mỗi tối, gắp một miếng cơm bỏ lên miệng mà em rơi nước mắt, không muốn ăn uống gì.
Có hôm hí hửng đi chợ mua đồ ăn định làm chồng bất ngờ vì chồng đã hứa, tôi nay về nhà ăn cơm thế mà đùng cái, chồng lại báo có việc bận. Công to việc lớn gì thì chồng cũng phải nghĩ đến vợ chứ...
Chồng chạy qua đón vợ vội vội vàng vàng nếu như có hứa với vợ rồi lại bảo, anh phải chạy qua chỗ sếp ngay vì đang có việc gấp. Lòng vợ buồn vô cùng. Không thiết gì, vợ ra ngoài ăn tạm bát phở cho đỡ đối. Cứ như thế, vợ sút cân mà chồng cũng không hay. Chồng chăm làm, k.iếm t.iền, bảo lo cho vợ con, lo cho vợ khi vợ đang mang bầu nhưng mà vợ mang bầu chồng cũng không ở nhà thì thử hỏi, làm sao vợ có thể vui được.
Tối đến, hơn 10 giờ chồng mới về, một tuần phải mấy trận như vậy. Vợ hỏi thì chồng không nói, chỉ lăn ra và ngủ. Chồng ca cẩm linh tinh vì rượu, sáng hôm sau dậy không biết gì, bảo tối qua mấy giờ chồng về cũng không nhớ. Rồi chồng lại ăn vội bữa sáng vợ chuẩn bị chu đáo không một câu khen, rồi chạy đi làm ngay lập tức...
Tối đến, hơn 10 giờ chồng mới về, một tuần phải mấy trận như vậy. Vợ hỏi thì chồng không nói, chỉ lăn ra và ngủ. (ảnh minh họa)
Tối ngủ, chồng không thèm ngó ngàng đến vợ. Muốn được chồng ôm, được chồng kể chuyện, được nghe chồng thủ thỉ lời yêu cũng không có. Vợ chán nản vô cùng. Chồng có biết không, cái nhà này không phải cái nhà trọ, mong chồng hãy xem lại bản thân mình. Chồng có yêu vợ không, có thật lòng quan tâm đến vợ không? Nếu có thì chồng phải sợ những tối vợ ở một mình chứ...
Từ ngày mang bầu, chồng bảo phải k.iếm t.iền nhiều cho vợ con. Rồi chồng lao vào làm việc tối ngày, khiến vợ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vợ buồn vì chồng, t.iền thì có, nhưng tình cảm thì không. Chồng vẫn gọi điện hỏi thăm vợ suốt nhưng mà kiếm cớ &'tối nay mà không đi nhậu thì sếp trù cho c.hết, hạ lương thì c.hết, không được, vợ chịu khó ăn một mình nhé'. Cái câu ấy của chồng vợ đã nghe cả trăm lần rồi, chán nản lắm rồi...
Chồng coi nhà mình như nhà trọ còn vợ giống như người giúp việc vậy, tháng trả lương đều. Chồng về nhà thì chào đón chồng, giặt đồ cho chồng, xách đồ cho chồng rồi nấu ăn cho chồng. Hôm rồi, vợ thuê một cô giúp việc, về nhà giúp vợ làm toàn bộ việc trong nhà. Cô ấy cũng chủ động cơm nước nếu chồng có về nhà ăn. Cô ấy sẽ nấu cơm cho vợ mỗi tối nếu chồng không về nhà, may ra cô ấy còn ăn cơm cùng vợ. Chồng bảo vợ nhà không có việc gì thuê giúp việc làm gì, vợ bực, chỉ bảo &'có t.iền thì cứ thuê người giúp việc, việc ít vợ làm được nhưng quan trọng là cho vui cửa vui nhà. Vợ không muốn sống một mình mãi'.
Cảnh này làm vợ chán lắm rồi. Chồng ơi, nếu anh thật sự yêu em, mong anh hãy hiểu. T.iền quan trọng, công việc cũng quan trọng nhưng mà vợ còn quan trọng hơn chồng ạ. Mong anh nghĩ lại, nếu không, em thật sự không biết mình còn chịu được đến bao giờ... Nhà này không phải là nhà trọ cho anh.
Vợ chồng sống với nhau cần nhất là tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ. Nếu anh cứ mãi sống thế này, em khác gì người cô đơn một mình, anh có nghĩ cho em không? Hay là anh đang có người con gái khác?
Theo Khampha
Ngày mai cưới... Ngọc nhìn vào bộ đồ cưới cô chuẩn bị cho ngày mai, nhìn vào album ảnh cưới, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi. Vậy mà ngày mai cưới, ngày mai chính thức Ngọc đi lấy chồng. Đã gần 30 t.uổi đầu, lâu rồi không khóc, vậy mà lần này, nghĩ là được đi lấy chồng, lẽ ra phải vui, phải hạnh phúc,...