Em không đủ can đảm và nhẫn tâm
Em sẽ cố gắng đối diện với thực tại, sẽ không làm anh khổ tâm vì em thêm nữa. Em luôn tự nhủ đây là lần cuối cùng mình khóc, lần cuối khi nghĩ về anh. Nhưng sao em lại không làm được. Em càng cố quên lại càng nhớ về anh.
Hôm nay đã tròn 5 năm 20 ngày, khi chúng mình chính thức là người yêu của nhau anh nhỉ? Chẳng cầu kì hay phô trương, anh đến bên em giống như một cơn gió nhẹ nhàng mang những điều mới lạ làm thay đổi cuộc sống của em.
Suốt 18 năm, em không biết thế nào gọi là cái định nghĩa về yêu, thích, cũng không biết đến những cái nắm tay ấm áp của một chàng trai, em sống chỉ biết đến học, cố gắng học để thi đỗ trường này, đạt giải môn kia… Dù không có quá nhiều bạn, dù cũng chẳng biết chơi với con trai có gì vui không nhưng cuộc sống vẫn luôn màu hồng đến với em, mọi thứ đến như một giấc mơ đẹp vậy.
Đỗ đại học, niềm ao ước của rất nhiều người và cũng của bản thân em nữa, đứng giữa lựa chọn 2 trường em không biết mình nên theo trường nào nữa, ai cũng nói em nên học y, bởi có phải ai cũng đỗ được đâu, niềm vui sự hãnh diện gia đình và em nên em đã đi theo con đường trở thành bác sĩ. Học hành dù vất vả, nhưng em vẫn cười, và và luôn vui vẻ yêu đời sau mỗi ngày học dài, lại đạp xe đến nhà anh, để được anh nấu cơm cho ăn, để được anh đưa đi chơi…Thật hạnh phúc khi luôn có anh ở bên mỗi khi em cần.
Nhưng sao hạnh phúc đó lại quá mong manh với em vậy, căn bệnh định mệnh để cướp đi tất cả. Những ngày ở viện, em vẫn thấy mình hạnh phúc. Dù biết em phẫu thuật, mệt mỏi anh vẫn ở bên chăm sóc, quan tâm em mỗi ngày. Em thật sự rất vui, biết ơn, cảm động vì điều đó. Nhưng sức khỏe em ngày càng xấu, những cơn đau lại cứ suốt ngày hoành hành khiến em trở nên yếu đi và hay khóc.
Em luôn thấy mặc cảm về chính bản thân mình. Dù anh động viên em sẽ không sao đâu, nhưng em biết trong lòng anh rất buồn, chịu rât nhiều áp lực nhiều đâu kém em. Bị ba, mẹ phản đối, bản thân anh cũng ngày càng bận rộn hơn với công việc, còn em thì lại càng ngày ích kỷ, tự ti về bản thân. Chúng mình cãi nhau nhiều hơn và cũng nhiều lần đã nói chia tay. Vậy mà vẫn cố kéo dài thêm 3 năm nữa, anh vẫn quan tâm, yêu em như ngày nào. Em cũng vậy, vẫn dành cho anh những tình cảm thắm thiết nhất từ sâu thẳm trái tim em.
Video đang HOT
Em luôn thấy mặc cảm về chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Điều gì đến sẽ đến, dù có muốn chốn tránh, không muốn đối diện nó vẫn cứ đến. Anh nói giờ em đã 24 tuổi, em phải lấy chồng sớm, anh cảm thấy mình không xứng với em nữa. Nhưng em biết đằng sau đó chỉ là lời động viên, một câu nói để em bớt đi sự đau khổ, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng anh biết không, em thì lại không muốn lấy chồng, không muốn lấy người mà mình không yêu, không muốn nhận lời yêu ai khi em chưa thể quên được anh. Em không đủ can đảm và nhẫn tâm lại lôi thêm một người vô tội vào cuộc sống nhiều nước mắt của em nữa.
Nhưng cuối cùng em đã phải cố nuốt nước mắt chấp nhận, em đã không dám gọi, nhắn tin cho anh, em lang thang các mạng xã hội để tìm cho mình nụ cười, nhưng kết thúc nó em lại khóc, em thấy mình cô đơn, buồn tủi, thật khó để chấp nhận, đối diện với cuộc sống sẽ không có anh.
Năm cuối đại học em phải cố gắng hơn cho việc học, còn tương lại sự nghiệp nữa nhưng em đã không làm được. Hơn một nửa chặng đường của năm cuối, em thấy mình kiệt sức, em thấy chán nản, muốn buông xuôi tất cả. Em thèm những giấc ngủ để sống trong giấc mơ, dù những giấc mơ đó cũng không hạnh phúc. Nhưng điều quan trọng em được gặp anh, để khi tỉnh dậy thấy gối ướt sũng những giọt nước mắt, điều đó không bao giờ thành hiện thực.
Không có anh, cuộc sống của em thật vô vị, hàng ngày vẫn đi học, em không đi chơi với ai, buổi tối cũng chẳng bao giờ ra ngoài, em chỉ thích lên mạng chui vào cái thế giới ảo này để đắm chìm, quên đi những nỗi buồn khi không có anh, để với một ước có một phép màu nào đó sẽ đến với em.
Dù mọi chuyện sắp tới với em rất đau khổ, khó khăn, em vẫn muốn nói với anh một điều là em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã mang đến cho em những phút giây ấm áp, hạnh phúc nhất. Em sẽ cố gắng đối diện với thực tại, sống một cuộc sống tốt hơn, sẽ không làm anh khổ tâm vì em thêm nữa. Chúc anh hạnh phúc, em sẽ là người ra đi.
Theo 24h
Chỉ cần anh hạnh phúc
Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em. Hãy hạnh phúc anh nhé! Yêu một người không nhất thiết là được ở bên người ấy, mà yêu một người là luôn mong cho người ấy được hạnh phúc, bình yên. Đúng vậy! Chỉ cần mỗi ngày biết rằng người ấy vẫn sống tốt, vẫn bình yên là được rồi. Nếu như đến bên nhau mà không thể mang lại hạnh phúc cho nhau, chỉ mang lại nguy hiểm và những điều không may mắn cho nhau thì thà xa nhau còn hơn. Xa nhau nhưng mình vẫn luôn yêu nhau, luôn nhớ về nhau và thầm cầu mong cho nhau được hạnh phúc, bình yên, như vậy thì có phải tốt hơn không nhỉ? Còn hơn khi bên nhau mà không hạnh phúc vì bao nhiêu nỗi lo khác về cơm áo gạo tiền, công việc không ổn định, chỗ ở chật chội và những niềm tin về những điều xấu xa không có thực khi hai đứa đến với nhau.
Khi anh nói câu chia tay, em đau lắm, em đã khóc rất nhiều và suy nghĩ rất nhiều. Thực sự thì em rất yêu anh nhưng em không muốn níu kéo anh đâu. Em chấp nhận buông tay anh đó. Không một lời oán trách, không một câu giận hờn bởi vì có lẽ là em đã quá mệt mỏi với cuộc tình của chúng mình rồi. Em mệt mỏi khi lúc nào cũng phải chờ đợi, nhớ mong anh, mệt mỏi khi nghĩ về tương lai, sự nghiệp của hai đứa. Sao mà nhiều khó khăn thế? Em quá mệt mỏi và không muốn tiếp tục nữa mặc dù em còn rất yêu anh. Vì yêu anh nên em chấp nhận buông tay anh để anh tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình. Thứ hạnh phúc mà em không thể mang lại được cho anh. Em biết mình kém cỏi, xấu xa, không xứng đáng với anh. Em không thể mang đến hạnh phúc cho anh. Sẽ có một người con gái khác tốt hơn em và có thể mang đến hạnh phúc cho anh. Em yêu anh nhưng em không thể ở bên anh vì khi mình bên nhau cũng là lúc mình phải gánh chịu rất nhiều khó khăn, đau khổ. Vậy thì thà xa nhau nhưng hạnh phúc còn hơn anh nhỉ?
Anh nói vẫn còn yêu em nhưng thực sự thì em cũng không biết được đó là lời nói thật lòng anh hay chỉ là giả dối để che đậy một điều gì đó. Nhưng giờ điều đó với em cũng chẳng quan trọng nữa. Anh nghĩ gì, anh nói gì, anh có yêu em thật lòng hay không... tất cả giờ đây đã trở lên vô nghĩa. Em không quan tâm, em chỉ biết rằng tình cảm mà em dành cho anh là chân thật và em luôn thực lòng mong muốn cho anh được hạnh phúc. Anh không còn yêu em hay anh đã có người con gái khác? Giờ đây tất cả đã là quá khứ rồi. Anh hãy sống cuộc sống của riêng anh và sống thật tốt nhé! Nếu như không có em mà cuộc sống của anh bình yên hơn thì em tình nguyện ra đi trong thanh thản. Em sẽ không oán trách gì anh đâu bởi lẽ đó là số phận rồi. Số phận đã cho mình gặp nhau nhưng không cho mình bên nhau thì thôi cũng đành chịu.
Tình yêu của chúng ta chỉ là một sự lệch lạc, một sai lầm trong những phút bồng bột của tuổi trẻ (Ảnh minh họa)
Anh đã không đủ nghị lực, không đủ cố gắng để vượt qua những khó khăn trước mắt, anh tình nguyện chia tay em vì cuộc sống tốt đẹp sau này của anh. Em chấp nhận hết mà! Em chấp nhận ôm đau khổ mình em thôi chỉ miễn sao anh được hạnh phúc. Em có cao thượng quá không anh? Tình cảm mà em dành cho anh nhiều đến vậy nhưng còn tình cảm anh dành cho em thì sao? Em cũng không biết nữa, thực sự lúc này em cũng không hiểu được anh. Không biết anh có yêu em không hay em chỉ là một trò chơi của anh thôi? Một trò chơi mà khi đã thắng cuộc rồi thì người ta sẽ không muốn tiếp tục nữa.
Em không biết, em không nghĩ được bất cứ một điều gì về con người anh cả, sao mà khó hiểu thế hả anh? Em càng cố gắng thì lại càng chẳng hiểu gì cả! Có lẽ mình không hợp nhau thật anh nhỉ? Mình chẳng có điểm gì chung cả, đến cả tuổi tác còn chẳng hợp nhau cơ mà! Vậy mà tại sao em lại yêu anh nhiều đến thế nhỉ? Em thật ngu ngốc phải không anh? Tình yêu của em, sao mà mù quáng thế chứ? Em thề từ nay sẽ chẳng yêu ai nữa, sẽ chẳng tin ai nữa vì tình yêu trong em đã chết rồi. Trái tim của em cũng chết theo cuộc tình của chúng mình rồi, anh có biết không? Còn anh thì sao, có thể đang vui vẻ bên một người con gái khác. Nhưng em chẳng quan trọng đâu, vì giờ anh chẳng còn ý nghĩa gì với em cả. À mà không, như thế cũng tốt mà, chỉ cần anh được hạnh phúc là được, dẫu cho hạnh phúc ấy không phải do em.
Cuối cùng, em chỉ muốn nói với anh rằng "Ở một nơi phương xa, anh hãy sống tốt nhé! Nếu thỉnh thoảng có nhớ đến em thì hãy nhớ đến những kỉ niệm tốt đẹp của chúng mình nha!". Em kém cỏi, em chẳng thể giúp gì được cho anh cả, chẳng làm cho anh được hạnh phúc. Vậy thì anh hãy quên em đi, coi như chưa từng quen biết, chưa từng yêu nhé! Như vậy có lẽ anh sẽ thấy thanh thản hơn đấy vì em không xứng đáng với anh đâu. Tình yêu của chúng ta chỉ là một sự lệch lạc, một sai lầm trong những phút bồng bột của tuổi trẻ. Tình yêu ấy chỉ toàn đau khổ và nước mắt vậy thôi mình xa nhau nhé. Xa nhau để mỗi người có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình.
Người ta thường nói "tình chỉ đẹp khi tình dang dở". Đúng vậy! Cuộc tình của mình cũng đẹp thật đấy anh nhỉ? Em sẽ mãi chôn sâu nó vào một góc của trái tim em và anh cũng vậy nhé. Anh cũng không cần phải thương hại em đâu vì em chấp nhận hết mà. Em tình nguyện nhận lấy những đắng cay và đau khổ chỉ vì mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Em đã từng nói em sẽ là thiên thần, thiên thần sẽ luôn bên anh và cầu mong cho anh luôn hạnh phúc. Thiên thần sẽ luôn dõi theo từng bước anh đi, mỉm cười khi thấy anh hạnh phúc và chỉ vậy thôi anh nhé! Em sẽ chôn chặt tình yêu của anh trong lòng và không bao giờ nhắc đến nữa. Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em. Hãy hạnh phúc anh nhé!
Theo 24h
Em phải học cách sống không anh Em sẽ buông tay để anh về quá khứ với cái tên người cũ. Kể từ bây giờ em sẽ phải gọi anh bằng cái tên người cũ - hai từ ấy quả thật quá đau lòng và chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ gọi anh như vậy. Khi tất cả mọi thứ đã phôi phai, tình cảm của anh dành cho...