“Em không có lỗi, chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi!”
Cô nhẹ giọng: “Em không có lỗi…” – cô nàng kia nghe được thì ngẩng lên nhìn cô, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên, lần này thì có lẽ là thật – “…Chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi”.
Một buổi chiều tan tầm vội vã, cô nhận được cuộc gọi tới từ một số điện thoại lạ. “Alo, chị ơi, chị cho em gặp anh Quang với ạ, em không liên lạc được với anh ấy!”, giọng một cô gái trẻ, trong trẻo, đáng yêu. “Xin lỗi, cô là…”, cô ngập ngừng.
“Em là đồng nghiệp mới của anh Quang, có chút chuyện liên quan tới công việc chị ạ. Chị giúp em đưa điện thoại cho anh ấy nha!”.
À, ra là đồng nghiệp của chồng cô. Cô cười: “Đâu phải việc gì to tát đâu, nhưng giờ chị đang ngoài đường, lát nữa về chị sẽ bảo anh ấy gọi lại cho em”. Cô hỏi tên nhưng cô nàng kia không nói, chỉ bảo “anh Quang sẽ tự biết”. Đồng nghiệp của anh cũng cá tỉnh nhỉ. Cô cười khổ, trong lòng hơi lăn tăn gợn sóng.
Lúc chồng về tới nhà, cô thông báo với anh sự việc. Trước câu hỏi “Là ai mà thần thần bí bí thế anh?” của cô, anh hơi né ánh mắt nhìn thẳng của vợ, cười gượng: “Đồng nghiệp mới tới công ty anh, còn trẻ nên cũng thích bày trò ấy mà!”.
Nhưng từ sau cuộc gọi đầu tiên ấy, thì một tuần 2 lần cô đều đặn nhận được những cuộc gọi nhờ chuyển lời hộ hoặc muốn gặp Quang của cô nàng ấy. Rõ ràng điện thoại của chồng cô vẫn liên lạc tốt mà, nhưng một câu “chắc lúc em gọi mạng nghẽn” đã trở thành lí do hùng hồn của cô ta.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Mỗi lần gọi cho cô, không nhiều thì ít cô nàng ấy sẽ nhắc tới Quang, bằng ngữ khí đầy dịu dàng, yêu thương, nghe như tình nhân gọi nhau vậy. Còn vô tình nhắc tới một vài sự kiện, tỉ như, trưa nay ở công ty Quang chạy nửa vòng thành phố mua cơm ở một quán cô nàng thích nhất mang về tận công ty cho cô ta, vì cô ta sợ nắng nóng không muốn đi. Tỉ như, cô ta chỉ ngã một cái mà Quang cuống cuồng đi mua cao dán, thuốc xoa bóp đủ loại. Nhiều, nhiều lắm, khiến cho mỗi khi nghe được, trái tim của cô lại đập hẫng một nhịp.
Đến lúc này mà vẫn nghĩ rằng giữa 2 người chẳng có chuyện gì thì xem ra cô ngây thơ quá rồi. Cô hỏi thẳng chồng, Quang trầm ngâm một lúc rồi thừa nhận: “Cô ấy thích anh, nhưng anh đối với cô ấy chỉ như đồng nghiệp, em gái, cũng có giúp đỡ chút ít thôi. Cô ấy còn trẻ, nên hiếu thắng và làm việc nôn nóng, không suy nghĩ kĩ, em đừng để bụng”.
Cô buồn bã vô cùng. Sao chồng cô không nói chuyện với cô nàng ấy, rằng hãy để cho cô yên, rằng đừng làm phiền cô, mà lại muốn cô thông cảm, bao dung cho cô ta? Cảm giác của cô ta quan trọng hơn của cô sao? Anh vì một đồng nghiệp thích mình, mà khiến cô phải suy nghĩ như vậy ư? Trừ phi đó không chỉ đơn giản là tình đơn phương của cô nàng kia như anh nói. Trừ phi những cuộc gọi của cô nàng kia chính là lời tuyên chiến với cô, công bố về sự tồn tại của cô ta – một mối quan hệ đặc biệt bên ngoài của chồng cô!
Cô quyết tâm tìm hiểu chân tướng sự việc tới cùng. Và rồi cô chẳng khó để có được những chứng cứ về việc chồng cô và cô nàng ấy hẹn hò nhau café, ăn trưa, và cả vào khách sạn. Cô nàng ấy đúng là rất trẻ, khá xinh đẹp, cả người toát lên một sự hấp dẫn của tuổi trẻ, tươi sáng, rực rỡ, nôn nóng, hiếu thắng nhưng cũng rất hấp dẫn, gây kích thích.
Cô ngẩn ngơ nhìn những bức ảnh tình tứ của chồng mình với người phụ nữ khác không biết bao nhiêu lâu, nước mắt đã rơi ướt đẫm những bức ảnh ấy từ bao giờ. Cô tự buộc bản thân phải vực mình dậy giữa nỗi đau đớn đến thắt tim. Cô gạt nước mắt, mỉm cười, trang điểm lại, chọn một bộ váy ưa thích, cô gọi điện vào số máy quen thuộc đã làm phiền cô nhiều ngày nay, muốn một cuộc gặp mặt trực tiếp.
“Chị tìm em không phải để đánh ghen, cũng không ép em buông tha cho chồng chị, chỉ đơn thuần muốn gặp em – người tình bên ngoài của chồng chị mà thôi”, cô cười cười, như thể đang nói chuyện phiếm với cô bạn gái của mình. Cô nàng tỏ rõ sự bất ngờ, không rõ sửng sốt thật hay giả: “Chị… chị biết rồi…. Em xin lỗi…”, nói xong thì nước mắt cũng rơm rớm muốn rơi xuống. Cô im lặng, chỉ nhìn cô ta.
Một lát sau, như đã khôi phục bình tĩnh, cô nàng cất giọng đầy đau khổ: “Chị hãy tha thứ cho em. Em trẻ người non dạ, em không kiềm chế được mình mà lao vào tình yêu với anh ấy, cũng không làm chủ được mà gọi điện cho chị… Là tội của em, em ngàn lần xin lỗi chị…”, câu nói của cô nàng ấy bị bỏ lửng, thay vào đó là những tiếng nức nở nghẹn ngào, đầy đáng thương, khiến cho người ta không tự chủ được mà mềm lòng, mà muốn yêu thương che chở cho cô ta. Đáng tiếc cô không phải đàn ông.
Cô vẫn im lặng, chỉ nhìn chăm chú cốc café nâu đá trong tay. Nhấp một ngụm café, cảm nhận vị đắng ngọt đan xen và mùi hương khiến đầu lưỡi mê mẩn, cô nhẹ giọng: “Em không có lỗi…” – cô nàng kia nghe được thì ngẩng lên nhìn cô, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên, lần này thì có lẽ là thật – “…Chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi”, cô nhìn thẳng vào cô ta, cười nhẹ. Thấy cô nàng còn ngớ người ra không thốt nên lời, cô xách túi đứng dậy thanh toán: “Chào em, chị đi trước đây!”.
Bước ra ngoài, nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên đường, cõi lòng cô trống trải và hụt hẫng vô cùng. Khi quyết định từ bỏ một thứ đã gắn bó với mình 2 năm, ai lại vui vẻ và điềm nhiên cho được. Phải, đúng vậy. Người chồng của cô đã hết hạn sử dụng đối với cuộc hôn nhân của cô rồi…
Theo Tintuc
Đợi trưởng thành rồi, mình lại tiếp tục yêu anh nhé?
Nếu còn yêu thương nhau thật lòng chúng ta cũng có thể đợi nhau- đợi nhau trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu. Không thì thà chấp nhận buông tay nhau ra, sẽ tốt cho cả anh và em.
Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Quen nhau gần bốn năm, chính thức yêu nhau cũng hơn hai năm. Mà yêu xa hơn một phần hai chặng đường mình đã từng đi qua. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, có bao nhiêu kỉ niệm buồn vui trải qua cùng nhau. Thương nhau từ lúc cả anh và em đều là sinh viên, tình yêu ngày đó nhẹ nhàng, trong trẻo quá. Đến nỗi bây giờ ngồi nghĩ lại còn tự cười một mình. Hóa ra em còn có những kỉ niệm thật đẹp để nhớ, rồi chính cái kỉ niệm đẹp đó cũng khiến chúng mình bao lần nước mắt rơi.
Nhớ ngày đó, đi đâu cũng có nhau. Làm gì cũng nghĩ tới nhau. Vì phòng trọ hai đứa cũng gần nhau, sáng dậy anh luôn là cái đồng hồ báo thức gọi em dậy sớm, đi ăn sáng rồi chở em đi học. Luôn nhắc nhở nhau, là động lực giúp nhau cố gắng học tốt, ra trường với nhiều dự định lớn lao hơn nữa.
Nhớ những ngày rong ruổi khắp nẻo đường với những món ăn vặt lề đường bình dân nhưng hết sức đặc biệt.
Nhớ những ngày hè cùng nhau về biển dạo chơi. Rồi ngồi hóng gió, ngắm từng đợt sóng ập vào bờ rồi tan ra thành những bọt nước,hết đợt này rồi đợt khác - biển chẳng bao giờ hết sóng cả. Có lúc trò chuyện thật rôm rả, cũng có lúc ngồi lặng im nhìn ra biển và khoảng trời rộng với một ánh mắt xa xăm, vô định.
Đôi khi những diều đơn giản như vậy thôi cũng khiến cho con người ta hạnh phúc biết bao nhiêu. Chỉ đơn giản là yêu thôi-chẳng lo nghĩ chuyện tương lai hay quá khứ như thế nào.
Dẫu sao cũng là một mới tình của tuổi trẻ, còn chưa nghĩ nhiều tới chuyện tương lai, chưa có những áp lực của cuộc sống.
Nếu mọi chuyện cứ trôi qua bình yên như thế thì sẽ không có gì là khó khăn. Cho tới lúc anh ra trường, chúng mình yêu xa. Khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn cho cả hai. Yêu xa là quãng thời gian cô đơn mà không biết tâm sự cùng ai. Là những lần mỏi mòn chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn mà sao thấy khó khăn dến vậy.Mỗi người một việc, thời gian dành cho nhau cũng không nhiều như xưa.
Rồi những cuộc gặp mặt cũng thưa dần, những cuộc gọi hay tin nhắn cũng ít lại. Là những lần cãi vã vì mình không hiểu nhau, không tin tưởng nhau. Chính những lúc này nó lại vô tình làm cho tình cảm rạn nứt. Yêu thương đến mấy rồi cũng muốn buông bỏ. Đã có lúc chúng mình dường như buông xuôi tất cả mà bỏ mặc số phận, tới đâu thì tới. Đã từng buông tay nhau ra, tan rồi hợp chúng mình cứ trong vòng luẩn quẩn này mãi mà không thoát ra được. Mỗi người mang trong mình một cái tôi to đùng, cùng với sự cố chấp. Em vốn dĩ đã trẻ con, bướng bỉnh, cố chấp - Anh ghen tuông, độc đoán,nghi ngờ.
Biết bao nhiêu người yêu xa vẫn hạnh phúc và vẫn chờ đợi nhau đó thôi. Nhưng chúng mình thì chắc là không đủ mạnh mẽ và tin tưởng nhau để cùng nhau đi hết con đường yêu này nữa. Nếu còn yêu thương nhau thật lòng chúng ta cũng có thể đợi nhau- đợi nhau trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu. Không thì thà chấp nhận buông tay nhau ra, sẽ tốt cho cả anh và em.Chia tay là cách tốt nhất mà anh và em có thể làm bây giờ. Để có một khoảng lặng cho cả hai cùng trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn trong tình yêu anh nhé!
Em biết mình thật là ích kỉ.Em hiểu những gì em đã làm với anh là hơi quá, em hiểu những gì anh đang chịu đựng từ nơi em, từ những việc em đã làm đôi khi là vô lí. Em hiểu tất cả và trong ngần ấy chuyện em cũng có phần sai. Nhưng mong anh hiểu cho em, không phải tự nhiên mà em đối xử với anh như vậy,cũng không phải hết yêu. Nếu muốn hiểu nhau thì cả hai cùng cố gắng chứ không phải lúc nào cũng một mình em phải thay đổi đâu anh. Em còn trẻ, còn học ra trường bao nhiêu ước mơ dự định em còn muốn được thực hiện. Đủ tin tưởng, đủ mạnh mẽ, khi đó yêu thương lại quay về bên nhau. Chứ đừng như thế mà dày vò khiến cả hai cùng đau khổ.
Hay là đợi trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu anh nhé!
Theo Blogtamsu
Hàng tấn chân gà, tim lợn thâm đen nguy cơ thành món nhậu cho dân Thủ đô Lực lượng liên ngành phát hiện hàng tấn tim lợn, chân gà, mề gà đông lạnh đã hết hạn sử dụng 5 tháng, bốc mùi hôi thối, thâm đen... Đến cuối giờ chiều ngày 14/12, lực lượng chức năng mới hoàn tất việc kiểm đếm số hàng đông lạnh hết hạn sử dụng, không đảm bảo chất lượng, thu giữ trong kho đông...