Em không có lỗi!
Mỗi buổi sáng, khi leo lên chiếc cân kiểm tra số cân nặng, chị đều rón rén, nín thở, rồi không tự tin vào mắt mình, chị bật đèn thật sáng, nhìn đi nhìn lại mãi mặt cân. Tại sao vậy? Tại sao cây kim cứ mỗi ngày mỗi nhích về bên phải, cân nặng cứ tăng dần, mà chị thì đã áp dụng hết mọi cách: bớt khẩu phần ăn, tập thể dục, giảm trừ những đồ ngọt, tinh bột trong bữa ăn của mình?
Mập – nỗi ám ảnh
Thực tế là đi đâu cũng thấy, cũng nghe chị em đang đối mặt với chuyện thừa cân không kiểm soát được. Người thừa cân thì mặc cảm, tự ti đã đành, người chưa thừa cũng bị ám ảnh bởi cô, dì, mẹ, con, chị, em… đang béo ra mỗi ngày. Ấn tượng hãi hùng về bà cô ngồi chật ngạch cửa, hễ bà mà ngồi xuống là không ai có thể bước ra bước vô được nữa, luôn ám ảnh chị Vinh. Bà cô nặng 84kg, thấp khớp, mỡ m.áu và bệnh tim mạch rập rình. Cả nhà hay lo lắng nói thầm với nhau: cẩn thận đừng để cô lên cơn tai biến, chỉ cần một lần thôi, là không ai có thể đỡ nổi thân hình ấy. Nếu lỡ mà nằm một chỗ, thì ôi thôi…
Bạn chị, và những đồng nghiệp của chị, mới trên dưới t.uổi 40. Ác mộng là tăng cân, thức ăn là kẻ thù, kiêng khem bóp mồm bóp miệng là nỗi ám ảnh thường xuyên, rau củ quả là bạn chí cốt. Vậy mà cũng mập, mập không cách nào cưỡng lại nổi. Tuyên bố dõng dạc của chị Tư, tạp vụ văn phòng, đã đ.ập tan giấc mơ leo cầu thang, đi bộ tập thể dục… của các chị: “Nhìn tui nè, 68kg, ngày nào mà tui không leo lên leo xuống 10 tầng nhà này mấy chục lần? Từ sáng đến chiều lau dọn, không đi bộ thì… chạy xe chắc? Vậy mà tui có ốm đâu”! Mà quả thật, chị Tư lui cui lau dọn suốt ngày mà vòng 2 vẫn to nhất trong ba vòng, chị nào thấy vậy cũng nản. Mà chị Tư đạp xe đạp đi làm, mỗi ngày tám cây số, làm từ sáng sớm cho đến tối mịt, còn hơn các chị khác gò lưng trên xe đạp giả trong phòng tập. Vậy chắc chuyện “làm việc nhà giúp bạn giảm cân”, “đạp xe đạp thon gọn vóc dáng” chỉ đúng trong… giấc mơ thôi.
Mập không chỉ là chuyện xấu dáng. Mập là rất nặng nề, đi đâu cũng dễ mệt, thân mình to lớn lắc lư, hình dung mấy cái khớp xương đầu gối, mắt cá… phải cõng cái trọng lượng đó, thấy mà thương. Nhưng kiêng khem cũng có mức độ thôi, chị em mình đâu phải ở không. Mình làm toàn việc nặng chứ không lười biếng: nấu ăn, rửa dọn, chở con đi học, chợ búa, dọn dẹp nhà cửa, chăm nom ba má già yếu, lại còn công việc ở cơ quan nữa… Mỗi buổi tối khi đặt lưng xuống giường là mệt rũ, là cạn kiệt năng lượng. Vậy mà sao sáng hôm sau cân nặng vẫn lên?
Video đang HOT
Nỗi oan tăng trưởng
Chị Hương, một bữa vô công ty, rụt rè đề nghị: thôi mình phân công nhau, mỗi chị, người thì trồng rau, người thì làm giá đậu xanh để đổi nhau mà ăn, chứ bây giờ rau củ toàn thuốc kích thích tăng trưởng. Mình đã kiêng khem, cố gắng ăn nhiều rau xanh, trái cây, mà các loại ấy lại thấm đẫm thuốc như thế, hóa ra mình ăn toàn thuốc tăng trưởng. Hèn gì chị nào em nấy cứ tròn thu lu!
Cả mấy chị em đều giật mình. Ừ, có thể nguyên nhân là đây chăng? Cái thứ thuốc ấy, nhà vườn còn gọi là thuốc “tăng phọt”! Có một thí nghiệm của một ông nào đó, tiến sĩ hẳn hoi, ở Hà Tây, cho thấy chỉ sau ba-bốn ngày phun thuốc kích thích, cây xà lách lớn vọt gấp ba lần so với những cây không phun thuốc. Cái cây xà lách ấy lúc ăn vào, có làm cân nặng của mình tăng vọt lên không? Thuốc kích thích tăng trưởng phun ào ào lên cây lên rau như thế, mình ăn vào làm sao tránh khỏi tăng trưởng cùng rau? Còn cây trái, ở vườn, ở vựa người ta ngâm dữ lắm.
Một trái khổ qua tối hôm trước ốm tong teo, bỏ vô ngâm thuốc sáng hôm sau là căng tròn, mập ú, mướt mát để mang ra chợ. Mình ăn trái khổ qua mập đó vô bụng, mình cũng… mập ù là chuyện dễ hiểu thôi! Nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng như cọng giá đậu xanh này, ngày xưa mảnh mai là vậy, mà bây giờ cọng nào cọng nấy mập mạp, đầu đuôi thẳng băng, không có rễ, chút mầm lá xanh còn lên hổng nổi… Ai xịt thuốc gì lên cọng giá, đến mấy nhà khoa học cắm cúi trong phòng thí nghiệm còn không biết, chỉ gọi đó là… chất lạ! Mình mập thế này, chắc cũng thuộc loại… mập lạ luôn.
Chị Thủy kể, má chị điện thoại vô dặn con đừng ăn đậu cô ve nữa. Hôm trước má đi chợ, thấy mớ đậu trái nhỏ xíu, hỏi thấy nói đậu vườn mới hái, má mua về, bỏ tủ lạnh rồi quên, chừng ba bữa sau soạn ra thấy trái nào trái nấy to bằng chiếc đũa! Đậu mà có thể lớn lên trong tủ lạnh, chỉ có thuốc tăng trưởng mà thôi. Chị nghe thấy hãi hùng, vậy mà có khi mình còn thích ăn sống các loại rau củ quả, để giữ vitamin!
Vậy bây giờ làm sao? Chẳng lẽ tuyệt thực? Mà rau củ nào trồng cho đủ, thời gian đâu chăm bón cho ra cây ra trái, để đủ cho mình và cho cả nhà ăn? Cũng may mà bác sĩ Vĩ, y tế cơ quan, trấn an được đôi phần: lá gan con người là cơ quan thải độc, cũng góp được đôi phần để làm sạch cơ thể. Thôi thì đành phải “gan cùng mình”, rửa sạch, ngâm thuốc, để một đôi ngày cho lượng thuốc trong rau củ nó… ngót bớt đi rồi hẵng ăn, biết làm sao được.
Và thôi, bớt bớt những màn kiêng khem, nhịn ăn vô lối. Mình không thể không mập được đâu. Đừng quá say mê những hình ảnh đẹp siêu thực trên các trang tạp chí, đừng nhìn thức ăn như kẻ thù, đừng héo mòn, mệt mỏi vì nhịn ăn… hãy sống vui vẻ, vì chị em mình không có lỗi trong vụ cây trái đều mập mạp, căng mọng chung quanh mình. Một ngày nào đó, khi người ta thôi không xịt thuốc, ngâm thuốc, bơm thuốc… vào thực phẩm, lúc đó mình sẽ… thon thả lại như ngày xưa!
Chẳng phải chuyện để cười đùa cho vui chốc lát, mà đây là câu chuyện có thật của chị em chúng tôi. Mong sao sớm dứt nỗi oan này…
Theo PNO
Mẹ chồng tuyệt thực khi tôi đ.ánh c.on cái
Bà còn để tôi đi đẻ một mình vì tiếc 15.000 đồng t.iền xe ôm và ở nhà xem phim Hàn Quốc.
Sau khi đọc xong bài viết Bố mẹ chồng bắt tôi quỳ xin lỗi của chị, tôi cảm thấy rất bức xúc. Thời buổi này mà còn cái cảnh đó, thật không hiểu nổi. Tôi cũng là phận làm dâu giống chị. Hoàn cảnh của tôi còn "nghiêm trọng" hơn là tôi và chồng không có điều kiện ở riêng như chị vì chồng tôi là con một và bố chồng tôi đã mất trước khi tôi về làm dâu.
Chị biết không, tôi cố nhịn mẹ chồng rất nhiều bởi cứ nghĩ rằng: "Vì chồng mà thương mẹ chồng, suy đi nghĩ lại chẳng bà con chi nên tôi cố mà sống chung với lũ". Vả lại, từ đầu tôi xác định bà ấy chẳng sống với tôi trọn đời nên thôi cố mà nhịn cho cửa nhà êm ấm, để chồng vui lòng. Nhưng bà không bao giờ để cho tôi yên. Cứ đi làm 8 tiếng ở công ty về là tôi lao vào hì hục nấu nướng, làm việc nhà... Trong khi mẹ chồng tôi 63 t.uổi hoàn toàn khỏe mạnh nhưng chẳng đỡ đần được chút gì.
Tôi về làm dâu bà ba năm thì sinh liền tù tì hai đứa cháu: một trai và một gái. Nhưng hai lần tôi leo bàn sinh đều không có bóng dáng của bà. Chị biết đó, cái cảnh "đàn ông đ.ánh trận có đôi, đàn bà đi đẻ mồ côi một mình" thật là tủi cực. Hơn nữa, tôi mồ côi mẹ từ bé, ở đất khách quê người, tôi không có lấy một người thân. Lúc tôi cần bà bên cạnh nhất thì bà không có mặt, mặc dù từ quận Gò Vấp lên bệnh viện Đại học Y dược chưa tới 7 km. Trong lúc tôi một mình đau đớn, quặn quại vì chuyển dạ sinh con, chồng đi làm xa thì bà ở nhà xem phim Hàn Quốc. Lý do của bà là không ai chở đi, đi xe ôm tốn tận 15.000 đồng...
Nhiều lúc ngồi nghĩ lại, tôi hận bà tới xương tủy. Tôi hận đến độ mà ghét luôn cả người Bắc (vì mẹ chồng tôi là người Bắc). Nhưng hiện giờ tôi vẫn phải sống cùng bà và hằng ngày phải cơm dâng nước mời phục vụ bà. Nói chung, tôi chấp nhận như vậy nhưng chỉ riêng vấn đề nuôi dạy thằng con trai tôi - cháu đích tôn của bà thì bà hoàn toàn không có quyền can thiệp vì nó là con của tôi.
Thời buổi này t.rẻ e.m rất thông minh chị ạ. Nó biết có bà nội bênh vực nên dù mới 2 t.uổi nhưng đã ra mặt hỗn láo với tôi. Tôi thì cứ thẳng tay quất roi vì tôi thuộc tuýp người nóng tính, với lại tôi cho con mình quyền bình đẳng nhưng không bao giờ cho nó được quyền ngang hàng với mình. Làm sao mà "áo mặc qua khỏi đầu" được hả chị? Mình là mẹ, là người sinh ra nó thì làm sao nó dám sống và ra điều kiện với mình được, đúng không chị?
Lúc đầu, thấy tôi dạy con lớn tiếng, đ.ánh c.on, bà cũng xót cháu, lao vào bênh vực, thậm chí ôm nó chạy đi chỗ khác. Nhưng tôi thẳng thắn nói chuyện với bà và yêu cầu bà lập tức dừng lại hành động đó, để yên cho tôi dạy con tôi. Tôi đ.ánh nó, con trai tôi không c.hết nhưng để nó hư hỏng thì xã hội này sẽ đào thải nó và sẽ g.iết c.hết nó.
Bà làm mình làm mẩy, bỏ ăn bỏ uống, nằm lì trong phòng, không thèm nói chuyện với tôi. Tôi cũng kệ và chỉ nói một câu duy nhất: "Xin lỗi mẹ, dù là phận làm dâu nhưng con chỉ làm những gì con có thể chứ không thể làm theo yêu cầu của mẹ được. Mong mẹ hiểu cho con". Từ đó về sau bà cũng bớt yêu sách này nọ và chỉ đứng im lặng mỗi lúc tôi dạy con trai tôi.
Theo VNE
Mẹ chồng đòi tuyệt thực vì tôi muốn đi bước nữa Tôi không biết sẽ giải quyết cách nào. Ngày ngày phải đối mặt với mẹ chồng, phải nghe những lời nói lúc bóng gió xa gần, lúc thẳng thắn như tát nước vô mặt, tôi thấy thật ngột ngạt, khó thở. Thoạt đầu mẹ chồng tôi giở chiêu "tuyệt thực". Bà nằm thiêm thiếp trên giường, ai gọi cũng không lên tiếng, nước...