Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay
Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra.
Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em là một cặp hạnh phúc. Nhưng khi đó, bố mẹ tôi chỉ biết có vậy, chưa hiểu gì về hoàn cảnh của em.
Rồi, khi bố mẹ tính chuyện cưới xin cho chúng tôi, có hỏi về hoàn cảnh gia đình em thì tôi đã nói rõ mọi chuyện. Em là người có học, xinh đẹp, học cao nhưng mà, em hoàn cảnh rất khó khăn. Lên thành phố lập nghiệp, thuê nhà, rồi một mình bươn trải, em đã vất vả rất nhiều. Một điều khiến em đau khổ hơn là em không có bố. Gia đình em chỉ có mẹ em và sinh được em. Cho đến giờ, chính em cũng không biết mặt bố mình như thế nào.
Em luôn cho đó là sự thiệt thòi và nhiều khi em tự ti vào bản thân mình. Những ngày tháng mới yêu, em không dám thú nhận rằng mình không có cha. Nhưng khi tôi và em đã xác định với nhau, gần gũi nhau hơn, em mới thừa nhận rằng mình không hề có bố. Mẹ em chỉ là một thân một mình nuôi em khôn lớn thành người. Em vừa nói vừa khóc khiến tôi thương em vô cùng.
Tôi hiểu hoàn cảnh của em, tôi không so đo gì chuyện đó. Chỉ cần em là cô gái ngoan ngoãn, chân thành yêu tôi và tôi cũng yêu em, thế là đủ. Tôi chấp nhận tất cả hoàn cảnh, quá khứ của em, tôi yêu em chân thành và mong muốn được cưới em làm vợ.
Video đang HOT
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? (ảnh minh họa)
Nhưng đau khổ là, khi bố mẹ tôi biết chuyện, mọi người nhất định không cho phép tôi cưới em. Bố mẹ tôi bảo, mẹ em nhiều tuổi, lại không có bố. Sau này, nếu em sinh con đẻ cái, nhà em không có ai đến trông nom, không có bố mẹ, nhà tôi cũng không thích. Căn bản, bố mẹ tôi không muốn tôi lấy em, và nhất định không đồng ý chuyện này. Vì bố mẹ tôi bảo, hai nhà phải môn đăng hộ đối, không thể nào lấy một người hoàn cảnh như thế cả. Rồi họ hàng nhà tôi cũng không ai đồng ý khi bố mẹ tôi mang chuyện này ra bàn bạc.
Bố mẹ tôi nói, tôi phải lấy người con gái có gia đình bề thế, hoàn cảnh sung túc, không thể chấp nhận mối quan hệ này. Bố mẹ tôi bảo, nếu tôi kiên quyết lấy cô ấy thì nhất định gia đình tôi sẽ từ mặt tôi. Giờ bố mẹ ép tôi phải chia tay với em.
Giờ tôi không biết làm sao, tôi không biết nên làm thế nào. Bố mẹ tôi thực sự đau lòng, và tôi cũng đau khổ lắm. Tôi nói với em chuyện này, em khóc lóc vô cùng. Tôi thực sự thương em, nhưng mà tôi phải làm sao đây? Bố mẹ tôi đã găng như thế, tôi liệu đối phó được không?
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? Hoàn cảnh của em đã thiệt thòi lắm rồi, giờ thì em còn phải cố gắng thế nào? Tôi không biết đi theo con đường nào đây, thật sự tôi khó lòng phán xét. Tôi phải làm sao bây giờ, hãy cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Mẹ dọa tự tử nếu như tôi lấy anh
Yêu nhau 2 năm, những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng tôi nhưng chẳng thể ngờ, đời không như những gì ta nghĩ.
Tôi và anh quen nhau trong một dịp rất tình cờ, cả hai cùng tham gia một đội tình nguyện của thanh niên trong trường. Qua nhiều lần đi tình nguyện, gặp gỡ và nói chuyện, tôi thấy mến tính cách của anh. Anh là người cởi mở, ăn nói dễ nghe, lại am hiểu nhiều thứ. Anh hát hay, nên thường tham gia các phong trào tập thể. Tôi cũng biết hát nên chúng tôi là một cặp song ca nổi tiếng của đội tình nguyện ấy.
Và cứ như vậy, duyên số thế nào gắn kết chúng tôi đến với nhau. Tôi và anh yêu nhau từ những ngày tháng như vậy, tình cảm thời sinh viên thật thắm thiết, hạnh phúc.
Ngày ra trường, chúng tôi cùng nhau tìm việc. Tôi cũng cố gắng rất nhiều để tìm được công việc tốt. Chúng tôi cùng là người tỉnh lẻ, bôn ba lên thành phố làm việc nên mọi thứ đều vô cùng khó khăn, đều phải trải qua những ngày tháng vất vả. Chúng tôi gắn bó với nhau, san sẻ những vui buồn, hạnh phúc có nhau. Quãng thời gian đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Anh là mối tình đầu của tôi, nên những cảm xúc lần đầu ấy thật khó quên. Chúng tôi là một cặp hạnh phúc, ai nhìn cũng phải ghen tị. Anh luôn dành cho tôi những cử chỉ quan tâm, yêu thương. Chúng tôi còn thuê nhà trọ ra sống cùng nhau, vì để chăm sóc nhau tốt hơn và cả hai cũng muốn tiết kiệm.
Sau khi ra trường đi làm được một thời gian, tôi bắt đầu công khai người yêu với gia đình. Chúng tôi dẫn nhau về ra mắt bố mẹ. Gia đình anh rất qúy mến tôi, họ không nói gì nhiều về tôi. Bảo nếu yêu nhau thì tính chuyện cưới xin thôi. Nhưng có một điều lạ là, khi anh về ra mắt gia đình tôi, bố mẹ tôi lại không đồng ý.
Mẹ yêu quý tôi nên không cho tôi lấy anh vì sợ tôi khổ (ảnh minh họa)
Nhìn khuôn mặt anh, mẹ tôi bảo không có cảm tình. Khi biết tuổi của anh thì mẹ tôi càng phản đối mạnh hơn. Mẹ tôi bảo, hai đứa mà lấy nhau thì nhất định không thể sống hạnh phúc được, và tôi sẽ là người đau khổ. Mẹ bảo, mẹ đã đi xem bói, và mẹ nhất định không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Ngay cả khi tôi nói chuyện chúng tôi đã sống thử thì mẹ vẫn không chấp nhận. Mẹ mắng nhiếc tôi, mẹ khóc lóc làm tôi cũng mệt mỏi vô cùng. Cả nhà tôi nghe mẹ, hùa vào ngăn cấm tôi. Bảo sống thử rồi cũng không sao, vẫn có thể lấy chồng tốt. Chứ lấy người đó thì tôi không bao giờ ngóc đầu lên được. Tôi cũng không hiểu vì sao mẹ lại phản đối ghê gớm như vậy. Dù là có chuyện xem bói thì đâu phải dữ dội như thế.
Khi tôi nói, bố mẹ không đồng ý thì chúng tôi sẽ tự tổ chức lễ cưới cho nhau, không sao cả. Thế mà mẹ tôi làm um lên, mẹ bảo, mẹ sẽ tự tử nếu như tôi không nghe lời. Giờ thì tôi mệt mỏi quá, không biết phải làm thế nào. Mẹ thực sự sẽ làm điều đó sao? Dù là tôi không tin nhưng tôi cũng không dám đánh liều với chuyện này. Nếu như mẹ tôi có làm điều gì dại dột thì cả đời này tôi sống cũng không yên. Sao bố mẹ lại làm khổ con cái như vậy, sao lại khiến con cái đau lòng thế chứ? Thật sự, tôi không hiểu nổi, đằng sau chuyện không hợp tuổi còn có bí mật gì nữa không?
Theo VNE
"Đàn bà miệng rộng, tan hoang cửa nhà" Đó là lời mẹ anh nói khi anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Ngày đó, tôi yêu anh được hơn 1 năm, đã nhiều lần tôi muốn về nhà anh để gặp bố mẹ, nhưng anh cứ khất lần. Ban đầu, tôi không hiểu, tôi nghĩ anh không yêu tôi thật lòng, không chân thành nên tôi giận anh nhiều...