Em không cần anh yêu em chỉ cần thương em là đủ
Không quan trọng là chúng ta nói với nhau những gì. Quan trọng hơn cả, là ta cảm nhận về nhau như thế nào? Trong chính bản thân ta, hình ảnh về nhau ra sao?
Ngày nọ, người bạn Hàn quốc của vợ chồng chúng tôi hỏi tôi:
- Tanny, mày đi làm một mình như vậy? Tú có bao giờ nói nhớ mày không?
Tôi cười, nói:
- Tú không nói.
Cô ấy nhìn tôi tủm tỉm:
- Nhưng mày cảm nhận được đúng không? Rằng Tú nhớ mày?
Tôi cũng cười tủm tỉm trả lời cô ấy:
- Đúng thế!
Cô ấy lại trêu chọc:
Video đang HOT
- How?
Tôi cười trả lời:
- Tú không nói nhưng việc gì tao làm, anh ấy cũng luôn ủng hộ tao. Nên tao biết, anh ấy yêu tao và luôn nhớ tao.
Không phải tự dưng niềm tin được xây dựng lên vững chắc như vậy. Nó trải qua rất nhiều năm tháng ở bên nhau. Đặt mình vào địa vị đối phương để nghĩ suy ngay cả khi xung đột trở nên đỉnh điểm và gay gắt nhất. Chồng tôi nhiều năm nay không còn nói yêu tôi nữa. Khi tôi hỏi anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy hay đùa: Yêu chỉ là cảm giác nhất thời của tuổi trẻ. Bây giờ lớn rồi, không yêu như thế nữa.
Cũng phải, anh ấy từng không phải là chồng tôi. Chỉ là bạn trai thôi và yêu tôi rất nhiều. Có những lúc trong tình yêu ấy, tôi tưởng rằng anh ấy không thể sống thiếu mình. Nhưng rồi khi chúng tôi yêu nhau, anh ấy vẫn bỏ đi, vẫn yêu người khác.
Còn bây giờ thì khác, chồng tôi là chồng rồi. Không còn là bạn trai nữa. Không còn cái cảm giác yêu tôi rất nhiều. Anh ấy có thể sống tốt khi không có tôi bên cạnh. Vì anh ấy đã là cha, người đàn ông gánh trên vai tình yêu thương lớn hơn đối với chỉ một người phụ nữ, chính là tình cảm dành cho gia đình không gì so sánh được.
Những ngày tôi đi công tác, anh ấy vẫn lo việc công ty và chăm sóc con. Hai bố con gọi cho tôi bất cứ khi nào tôi rảnh để con nói chuyện với mẹ. Anh ấy không nói yêu, không nói nhớ. Bởi vì nó không chỉ là nhớ, là yêu, tất cả chúng tôi, gia đình chúng tôi là 1. Tôi tự xem đó là món quà mà người thân yêu dành cho mình. Chưa bao giờ kỳ vọng xa xôi hơn thế. Mặc dù đôi lúc cũng rất… tự kỷ vì chồng mình không được dịu dàng, lãng mạn hay “tâm lý” như… người ta.
Chúng tôi cãi nhau rất nhiều trong thời gian chung sống. Có những lúc anh ấy khá tuyệt vọng với những bất đồng. Và hiển nhiên, tôi cũng thế.
Là phụ nữ, tôi luôn làm lành trước. Tôi thường ôm lấy chồng. Hỏi: Tú có yêu Thanh không?
Anh ấy trả lời: Không, Tú ghét Thanh lắm. Nhưng Tú thương Thanh.
Lời nói thương đôi khi vạn lần không thể so sánh với chữ yêu được nữa. Bạn có thể làm ai đó tổn thương vì bạn quá yêu họ. Nhưng bạn sẽ chẳng nỡ lòng nào chứng kiến ai đó khổ, vì bạn thương người đó.
Thương, không phải là tội nghiệp. Nó chính xác là cảm giác muốn bao bọc, chở che, là muốn chia sẻ, và muốn người mình thương dựa vào vai mình mà nghỉ, mượn hơi sức mình để thở… Muốn tiếp cho người đó, sức lực để mạnh mẽ hơn.
Ngày tôi nhận giải nhà văn nữ được yêu thích nhất, chồng nắm tay tôi rất chặt. Tôi hỏi anh ấy có tự hào về tôi không? Anh ấy nói: “Không, bởi vì Thanh sẽ còn làm được nhiều hơn thế!”…. Trong tôi, anh ấy luôn là một người như vậy. Tú thương Thanh và Tú tin ở Thanh.
Khi ăn, anh ấy nói, đã quá quen với việc ở bên tôi rồi, và cả đời này, không muốn thay đổi thói quen ấy. Nếu một ngày nào đó, tôi muốn làm mới mình, để có câu chuyện cho tác phẩm của tôi, anh ấy sẽ luôn ở đây, không thay đổi…không phải bởi vì anh ấy chờ đợi tôi đâu nhé… Mà bởi vì anh ấy thích những thứ thân quen mãi mãi như thế.
Tôi vẫn cám ơn cuộc đời, vì tới tận giờ phút này, tôi đã yêu một người rất thương mình. Để rồi tình yêu của chúng tôi không chỉ đơn thuần là yêu nữa, mà đã đầy ắp “yêu – thương”.
Có những thứ theo thời gian sẽ đổi thay, nhưng cảm xúc mà bạn có trong từng phút giây sẽ ngấm sâu vào tận cùng thịt da, tâm khảm… chẳng bao giờ xoá nhoà.
Người ta cứ nói mãi về những cuộc chia ly, về những chuyến đi rồi cũng đến ngày chạm đích. Nhưng tôi nghĩ, cuộc sống gia đình như chính những bữa cơm mà chúng ta ăn mỗi ngày. Chẳng phải ngày nào cũng ngon, nhưng ngày nào cũng ăn. Với tôi, cơm nhà thực là không thể thiếu. Thương và tin quan trọng hơn rất nhiều yêu mà hoài nghi, yêu mà ích kỷ.
Theo Blogtamsu
Vợ hoài nghi, ghen tuông bắt "trả bài" vì sợ chồng ra ngoài lăng nhăng
Từ lúc đó tôi quyết định chấm dứt tất cả tình cảm với cô kia và quay về với gia đình. Nhưng vợ tôi thì không tin chuyện đó, ngày nào cô ấy cũng kiểm tra điện thoại, bắt tôi cài định vị để theo dõi.
Tôi có việc này muốn nhờ chị giúp, thật cực chẳng đã tôi mới phải viết lá thư này. Tôi quá mệt mỏi với cuộc sống của tôi hiện tại, nếu buông bỏ thì tôi không đành mà tiếp tục thì không khác gì địa ngục.
Hai vợ chồng tôi kết hôn được 8 năm, trong thời gian trước tôi cũng là người đàn ông tử tế, trách nhiệm, hai bên nội ngoại tôi đều lo chu đáo, hai vợ chồng giờ có nhà cửa đàng hoàng, công việc đều ổn định con cũng ngoan ngoãn khỏe mạnh. Tóm lại cuộc sống gia đình tôi cũng không có gì phải lo lắng.
Cách đây 6 tháng tôi có "cảm nắng" một cô gái, thật ra ban đầu chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường, rồi sau đó cô ấy gặp chuyện gia đình và lúc đó tôi có giúp đỡ hỏi han thế là phát sinh tình cảm. Tôi không hiểu vì sao lúc đó mình lại giấu diếm vợ mà không kể mọi chuyện, tôi vừa giúp tiền nong, vừa lén nhắn tin gọi điện động viên cô ấy. Trở về nhà tôi thường xóa hết mọi dấu vết liên quan, cô ấy cũng không bao giờ làm phiền tôi khi tôi đang ở nhà vì biết tôi đã có gia đình.
Thế nhưng bằng cách nào đó vợ tôi đã biết được, hôm đó tôi đang chở cô ấy đi ăn trưa thì vừa đỗ xe và ngồi vào nhà hàng thì vợ tôi cũng đến nơi. Vào đến nơi vợ tôi chửi bới ầm ĩ và định đánh cô kia, tôi đã ngăn không cho vợ tôi lao vào cô gái kia và bảo cô ấy về để hai vợ chồng nói chuyện, nhưng vợ tôi quyết không ngồi nói chuyện với tôi mà chửi bới tôi ầm ĩ, kết quả là hai vợ chồng phải ra về trong ánh mắt nhìn của bao nhiêu người.
Từ lúc đó tôi quyết định chấm dứt tất cả tình cảm với cô kia và quay về với gia đình. Nhưng vợ tôi thì không tin chuyện đó, ngày nào cô ấy cũng ghen tuông kiểm tra điện thoại, bắt tôi cài định vị để theo dõi, rồi thì quản lý cả tài khoản facebook của tôi để bất cứ lúc nào cô ấy cũng có quyền kiểm tra. Tôi quá mệt mỏi, thậm chí tối nào vợ tôi cũng bắt phải "trả bài" đầy đủ chuyện giường chiếu vì sợ tôi ra ngoài.
Chuyện kia đã kết thúc đến mấy tháng mà vợ tôi vẫn cứ thái độ thù hằn như vậy rồi bảo các con rằng tôi là người không ra gì. Tôi quá mệt mỏi và luôn có cảm giác có gông đeo vào cổ, bây giờ tôi phải làm sao?
Tôi hiểu phần nào sự khó chịu bức xúc của bạn khi cuộc sống riêng tư của mình không còn được thoải mái, nhưng trước hết, tôi mong bạn hãy thực sự bình tĩnh suy xét mọi việc rồi sẽ quyết định nên làm thế nào.
Bạn đang tức giận vì vợ mình kiểm soát cuộc sống riêng tư của bạn, nhưng rõ ràng cô ấy không phải tự làm mà không có nguyên nhân. Rõ ràng vợ bạn không phải là ghen tuông vô cớ mà chính xác là cô ấy đã bắt gặp chuyện ngoại tình nên mới có cớ để muốn "kiểm soát" hành vi của mình. Và hẳn là cô ấy cũng có chút mất niềm tin ở bạn bởi nếu cô ấy không tự mình phát hiện ra và làm toáng lên, thì không biết mọi chuyện đã đi đến đâu vì lúc đó bạn cũng đâu có ý thức rằng sẽ dừng lại?
Và hơn nữa, sau khi chuyện này kết thúc, chính bạn có giải thích rõ ràng và cam kết rằng sẽ chấm dứt hoàn toàn hay không, nếu như bạn im lặng tự giải quyết chuyện của mình mà không nói gì với cô ấy thì đương nhiên vợ bạn sẽ không biết được bạn định làm thế nào và vì vậy hành động của cô ấy có thể hiểu được cho dù sẽ gây khó chịu cho bạn.
Do đó, nếu bạn muốn cô ấy tin bạn thì bạn phải tạo niềm tin cho vợ mình bằng cách nói chuyện rõ ràng về mọi chuyện, đồng thời bạn cũng nên giải thích với cô ấy về cảm giác của mình để cô ấy hiểu được. Hoặc thậm chí bạn nên hỏi thẳng vợ rằng sẽ cần phải làm gì và làm như thế nào để cô ấy tin bạn. Cả hai nên thống nhất hành động và tạo sự tin tưởng lẫn nhau để tránh có những hành động gây khó chịu xúc phạm. Ở trong chuyện này bạn đã từng sai và cách hành xử của cô ấy cũng chưa thật sự đúng mực khi có hành vi áp đặt như vậy. Hãy giải quyết mọi việc trên cơ sở tôn trọng, rõ ràng và tích cực bạn nhé.
Theo iBlog
Em mất quá nhiều thời gian để yêu và quên một người Người như em đã mang trong mình một trái tim cố chấp và chất đầy hoài nghi sau quá nhiều giông bão Có những người có số phận may mắn, họ dễ dàng có được hạnh phúc cho riêng mình mà không cần phải gục ngã, đau khổ hay tổn thương... Họ bước ra đời và tìm được người đàn ông của họ...