Em hối hận vì đã yêu anh!
Em đã không đủ can đảm, không đủ dũng cảm để cố gắng thêm nữa. Em phải từ bỏ thôi.
Cuối cùng thì em đã phải nói lời chia tay anh. Không còn nhiều thời gian để em chờ đợi sự cố gắng, sự thay đổi của anh nữa, cũng không còn thời gian để chúng mình cứ giận hờn, làm lành rồi lại giận hờn nữa. Em đã không đủ can đảm, không đủ dũng cảm để cố gắng thêm nữa. Em phải từ bỏ thôi. Vì chỉ có từ bỏ em mới còn thời gian để có những dự định sống tiếp theo, những dự định mà không có anh ở bên cạnh.
Thời gian qua, 2 năm yêu nhau, em biết, đó dù không phải là một quãn thời gian quá dài những cũng đủ để chúng ta hiểu nhau, yêu thương nhau. Em biết, anh cũng đã yêu em, cũng đã từng quan tâm và lo lắng cho em. Nhưng tất cả chỉ là đã từng thôi anh ạ. Bởi khi đã có được em rồi, mọi thứ đã thay đổi, anh cũng thay đổi theo. Có thể, anh không có người con gái nào khác, cũng không tán tỉnh ai, em cũng tin điều đó, nhưng tình yêu anh dành cho em đã nhạt dần. Hoặc là, anh luôn nghĩ, đã yêu nhau rồi thì chỉ cần thế thôi là đủ.
Anh không còn gọi điện cho em mỗi tối. Tất nhiên, chuyện buôn điện thoại với nhau mấy chục phút hay cả tiếng, giờ đã không còn nữa. Hoặc là, chỉ có em là người chủ động làm việc đó. Anh chưa từng biết mua cho em một món quà, thậm chí là một bó hoa. Tất cả, đều là em nhắc nhở. Em có đòi thì may ra anh mới mua cho em. Nhưng đứa con gái như em không ưa đòi hỏi vật chất. Em sợ anh sẽ nghĩ em là đứa muốn quà cáp, hay này kia. Anh sẽ hiểu lầm em.
Nhưng anh biết không, con gái, ai cũng muốn được người yêu quan tâm và chăm sóc. Họ sẽ hạnh phúc biết bao khi được khoác chiếc khăn ấm do chính người yêu họ mua cho. Họ sẽ hạnh phúc biết bao, tự hào biết bao khi khoe với bạn bè rằng, đó là món đồ do người yêu họ tặng. Còn anh, anh đâu hiểu được cảm giác của em, đâu hiểu được em cần như thế.
Hãy để em đi, mình chia tay nhé! Em thực sự hối hận vì đã quá yêu anh, dù rằng, đó là quãng thời gian đẹp. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh chưa bao giờ đưa đón em, cũng không biết lo cho em. Anh không biết em cần gì, thích gì hay muốn gì. Mỗi lần em đau ốm, anh đều nhắc em uống thuốc nhưng lại chưa bao giờ tự tay mua cho em được một liều thuốc. Đó là sự quan tâm anh ạ, anh có hiểu không? Hay anh không hiểu tình yêu là gì, hay anh chỉ biết đi chơi cho xong trách nhiệm. Tình yêu của anh dành cho em giống như một kế hoạch được anh vạch sẵn. Một tuần gặp nhau 2 lần, 3 lần, vậy với anh là quá đủ sao anh?
Gia đình em nghèo, đó là điều em lo lắng nhất.Bố mẹ em cũng nhiều tuổi, và em cần anh, muốn anh tỏ ra là người đàn ông có thể là chỗ dựa cho em trong tương lai. Em muốn anh quan tâm em, quan tâm bố mẹ em, gia đình em. Nhưng có vẻ như, sự nghèo khó của gia đình em đã làm anh nản chí, hoặc chí ít, anh cũng có suy nghĩ rằng, anh đang yêu một người quá nghèo, liệu sau này tương lai thế nào, anh có nhờ vả được nhà vợ điều gì không? Em xin trả lời là không anh ạ, chắc chắn vậy. Em chỉ hi vọng rằng, anh là chỗ dựa tinh thần cho em, để em có thể làm vợ anh nhưng vẫn có trách nhiệm với bố mẹ và gia đình.
Nhưng anh à, ngay cả những việc em làm vì gia đình em, có vẻ anh cũng không can thiệp. Anh không cấm em nhưng anh không động tay chân vào, giống như đó là việc của em, anh không cần biết, anh không liên quan vậy. Anh luôn nói với em, cái gì cũng làm được, chẳng có gì khó cả. Đúng thế, em có gì khó đâu. Em có thể làm được mọi thứ, nhưng em cần anh giúp, đó là tình yêu, là sự sẻ chia anh ạ. Dù sau này lấy ai, yêu ai, anh cũng nên hiểu điều đó. Tình yêu là sự sẻ chia, gánh vác giúp nhau, chứ không hẳn là việc khó mới nhờ tới người ta.
Em cảm nhận rằng, anh đã không còn yêu em nhiều như trước. Chỉ là, em chính là sự lựa chọn an toàn của anh, là người mà anh nghĩ, lấy làm vợ sẽ tốt hơn. Hoặc là, anh sẽ khó lòng tìm được người nào giống như em nữa. Nhưng tình yêu nó đã nhạt, vậy lấynhau về liệu có hạnh phúc không anh? Anh không bao giờ biết lo lắng cho em. Anh chỉ cần nhắn tin, em không trả lời anh cũng mặc kệ, không cần biết em làm gì, ở đâu, với ai, mấy giờ về. Và thế là, em hiểu, anh chỉ làm cho tròn trách nhiệm của anh. Anh có nhắn tin đó, đã nhắn tin rồi, không phải là không nhớ tới em. Còn em, có quan tâm hay không, có đọc hay không, anh không cần biết. Vì anh đã nhắn rồi, em chẳng có lý gì mà trách anh cả.
Những ngày cuối tuần, anh không bao giờ biết đưa em đi chơi. Bây giờ đã quá lâu rồi anh ạ. Khi em hỏi tại sao thì anh bảo: “Chơi nhiều cũng vậy thôi”. Em không hiểu ý anh là gì, anh đang nghĩ gì vậy? Anh còn không bao giờ biết mua cho em một cái bánh, cân hoa quả hay là một thứ gì đó tỏ ra quan tâm em, chăm sóc sức khỏe của em. Thật lòng, em thấy mình yêu anh quá khổ và quá tội nghiệp rồi.
Bây giờ, em phải làm sao đây? Em phải chọn con đường khác đi thôi anh ạ. Anh bảo em vì sao chia tay, vì em có người mới ư? Không đâu anh, chỉ là em thấy, những nỗi đau em tích tụ lại giờ đã quá lớn. Vết thương nhỏ thành lớn, đã lan ra khắp cơ thể rồi, ăn vào tim rồi. Tim em đau lắm anh ơi! Em làm sao chịu được nỗi đau này nữa, em đã cố gắng chờ đợi anh thay đổi, đã khóc lóc vì anh quá nhiều nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Giờ thì đã đến lúc, chúng ta phải chia tay nhau thôi! Em muốn đi con đường mới không có anh. Chỉ xin anh hãy rời xa em, đừng níu kéo một lời nào. Vì có quay lại cũng chỉ là những chuỗi ngày khổ, chỉ làm em thêm mất thời gian mà thôi!
Hãy để em đi, mình chia tay nhé! Em thực sự hối hận vì đã quá yêu anh, dù rằng, đó là quãng thời gian đẹp. Nhưng em đã có tuổi, đã không còn trẻ nữa rồi, nên làm ơn, hãy buông tay em, để em chọn con đường khác. Rồi vết thương sẽ lành thôi anh. Tạm biệt anh và chúc anh hạnh phúc!
Theo VNE
Chia tay anh, vui biết bao nhiêu!
Từ bỏ đi một tình yêu, tưởng là khó khăn vô cùng. Nào ngờ, đó lại là niềm vui, lại là sự thành công lớn.
Bởi đó là người không xứng đáng với mình, là người mà nếu cứ tiếp tục yêu thì chỉ phí hoài tuổi xuân mà thôi.
Yêu anh được hai năm, tôi tưởng đó là tình yêu thương hạnh phúc nhất đời mình. Tôi đã trao trọn con tim cho anh, làm mọi việc vì anh, yêu thương anh hết lòng, hết dạ. Vì tôi nghĩ, chỉ cần chân thành thì sẽ nhận được sự chân thành. Và nếu như tôi yêu anh, chăm sóc anh, anh cũng sẽ đáp lại tấm chân tình của tôi.
Chúng tôi hạnh phúc như bao cặp đôi yêu nhau khác. Ngày ngày anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Anh nói yêu tôi và hứa hẹn với tôi đủ điều, nào là phải ăn gì, ngủ như thế nào, lúc nào anh cũng nhắc nhở tôi. Trong mắt anh, tôi giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng, chẳng hiểu sao, tình cảm ấy lại phai nhạt nhanh đến thế. Anh không còn nghe lời tôi như trước. Anh say mê rượu chè, bài bạc, thậm chí anh còn vay tiền của tôi để chơi lô đề. Anh còn lừa bạn anh, lấy xe đi cắm để chơi bời. Tôi có khuyên anh thế nào, anh cũng ừ rồi lại chứng nào tật ấy. Chỉ có một điều tôi ghi nhận là anh có yêu tôi. Nhiều khi tôi nghĩ anh yêu tôi hay là anh sợ không còn ai bên cạnh anh, quan tâm anh nên tôi là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi nói với anh rất nhiều là không thể làm thế, nếu vậy, tôi sẽ chia tay. Lúc đó anh lại khóc lóc van xin tôi, anh hứa sẽ sửa.
Thật may là từ khi tôi làm chuyện đó, anh cũng không thể liên lạc với tôi nữa. (ảnh minh họa)
Nhưng cái tính người ăn vào máu anh rồi. Được một thời gian thì anh lại chứng nào tật ấy. Anh còn vay tiền của tôi rất nhiều, còn lấy cả xe của bạn thân tôi để cắm mà chưa đền được. Vì anh mà tôi cũng mất bạn luôn, anh còn cầu xin tôi gì nữa.
Ngày đó, tôi đòi bỏ anh nhưng anh lại dọa tự tử nếu như tôi làm chuyện đó. Yêu anh, thương anh nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi chán nản vì anh không chịu tu chí làm ăn. Nếu lấy anh về, tôi cũng chỉ khổ một đời. Vậy mà giờ anh cứ mang cái chết ra dọa tôi, tôi muốn bỏ cũng không xong. Tôi cũng sợ anh làm liều với lại, bản thân tôi vẫn còn yêu anh.
Nhưng mà gần đây, vì nhiều người nói và thấy anh đổ đốn quá, tôi quyết định chia tay. Lúc này, tôi không bận tâm tới anh nữa, tôi đổi số điện thoại, chuyển chỗ ở, chỗ làm và không liên lạc với anh nữa, kể cả facebook. Tôi muốn cắt hoàn toàn liên lạc của anh, không muốn có gì dây dưa với người đàn ông này. Vì tôi sợ, nếu như tôi không kiên quyết thì nhất định anh sẽ lại tìm cách níu kéo tôi. Làm sao tôi có thể làm như vậy, làm sao tôi có thể chấp nhận tình yêu này dù là tôi còn tình cảm với anh.
Thật may là từ khi tôi làm chuyện đó, anh cũng không thể liên lạc với tôi nữa. Chia tay anh, tôi thấy nhẹ cả người, cũng là một việc tốt, tôi vui vì đã bỏ được anh, người mà tôi từng yêu thương tha thiết. Đúng là chuyện bi đát, có ai trên đời bỏ được người yêu lại vui như tôi không, nhưng đúng là tôi vui thật, vì đã thoát được kiếp ngục tù.
Theo VNE
"OK, mình chia tay!" Đối với anh, có thể câu nói ấy quá đỗi phũ phàng, và có chút khiến anh thất vọng. Có lẽ, anh đã nghĩ, khi anh nói lời chia tay, em sẽ cầu xin anh, khóc lóc và níu kéo anh ở lại bên em. Nhưng không, em đã đồng ý ngay tức khắc, không chút do dự, đắn đo, suy nghĩ. Em...