Em học cao, sao chồng lại bỏ?
Chồng chìa ra một lá đơn, khiến chân tay em bủn rủn. Chia tay ư? Cả trong giấc mơ, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến…
Này nhé, em học cao, hiểu rộng, đường đường là một giám đốc nhân sự, quyền sinh, quyền sát trong tay em. Em chỉ cần lườm một cái, khối kẻ xanh mặt mà ngọt ngào, mà khúm núm.
Lại nữa, em xinh đẹp, dáng chuẩn, gu thẩm mĩ cũng chẳng xoàng. Mỗi lần em xuất hiện, ít nhất có vài đôi mắt phải ngẩn ngơ dõi theo, ngày nào chẳng có một vài gã dại gái, si tình, cứ lẵng nhẵng theo tán tỉnh, có gã còn không tiếc t.iền mua hoa gửi lễ tân cho em mỗi cuối tuần, mà em còn chẳng thèm ngó ngàng tới…
Vậy mà, tại sao chồng lại dám bỏ em?
Chồng chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng đẹp trai, hào hoa, một kĩ sư quèn, lương tháng cộng hàng tá khoản thu nhập chẳng nổi chục triệu, nhà cửa cao ráo cũng một tay em thu vén, gây dựng. Lấy được người vợ giỏi giang như em, chồng không tự hào sao?
Lại nữa, em xinh đẹp, dáng chuẩn, gu thẩm mĩ cũng chẳng xoàng. (ảnh minh họa)
Em làm ở công ty nước ngoài, nói tiếng Anh như gió, lương thưởng lĩnh bằng đô, chỉ một ý tưởng lóe ra, nếu sếp tổng gật, em đã có hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu. Em cao sang vì cả chồng chứ đâu chỉ vì bản thân em?
Vậy mà, chưa bao giờ chồng đồng ý với em…
Video đang HOT
Ngày giỗ bố chồng, em có lịch công tác, sao mà bỏ được, chồng về đại diện là được rồi, em gửi t.iền, rất nhiều t.iền là có thành ý của em, sao chồng không hiểu? Những lần giỗ sau đó, em cũng chẳng có ngày nào rỗi, t.iền em vẫn gửi đều đều. Chồng trách, rồi mẹ chồng trách, em làm sao chịu được?
Ngày Tết, năm nào chả túi bụi với việc ngoại giao, tết người này, người nọ, tranh thủ được lúc nào về thăm nhà chồng lúc đó chứ. Còn lại thì em cũng phải tiếp khách, những mối quan hệ đó, chính là t.iền bạc, là cuộc sống giàu có cho gia đình… Em có tội gì?
Em ít về, thậm chí gần chục năm làm dâu, mới về quê chồng được hai lần. Điều đó cũng có sao chứ? Nếu em rảnh rỗi, vô tích sự như những cô vợ khác, chỉ cần anh bắt buộc, chỉ cần mẹ chồng ý ới, có lẽ em đã phải có mặt liền. Đằng này, em bận túi bụi, thay bằng về thăm, một năm vài lần em gửi quà cáp, t.iền nong, theo em người ở quê người ta cần đỡ đần về t.iền bạc hơn là những lời chúc tụng xuông…
Em ăn diện, ừ thì môi trường ngoại giao bắt buộc em phải thế. Em đại diện cho hình ảnh công ty cơ mà, se súi làm sao được? Bộ quần áo em có mua tới vài triệu cũng nhằm nhò gì với t.iền trăm triệu em kiếm được. Quần áo, mĩ phẩm, giày dép, phụ kiện, lúc nào chả cần đồng bộ, em mua nhiều, nhưng có thừa đâu.
Em ăn diện, ừ thì môi trường ngoại giao bắt buộc em phải thế. Em đại diện cho hình ảnh công ty cơ mà, se súi làm sao được? (ảnh minh họa)
Mà anh sao giống mẹ chồng thế, lúc nào cũng kêu ca, bắt em phải tiết kiệm, phải dịu dàng, bếp núc. Chẳng phải đó là những suy nghĩ lỗi thời rồi sao? Nhà hàng, dịch vụ, shop nọ kia mọc ra chỉ để phục vụ những người có t.iền, tại sao mình có t.iền lại không để người khác phục vụ?
Ngày nào em cũng phải cười nói đến đau cả miệng, nghĩ ra ý tưởng này, phát triền dự án kia để k.iếm t.iền, nếu về nhà em có không trò chuyện, ngủ vùi, hay để quên giày dép mà trèo lên giường cũng là chuyện bình thường chứ có gì to tát?
Việc dọn dẹp, nấu nướng đã có ô sin, anh không vừa ý em đổi ô sin khác, không vừa miệng, em mua đồ ăn ở nhà hàng. Em cũng chỉ muốn tốt cho anh, sao chẳng bao giờ anh hài lòng?
Anh chia tay, mà chỉ với lý do không hợp nhau thôi sao? Không hợp nhau sao lại sống được với nhau gần chục năm? Hay anh có bồ có bịch bên ngoài rồi? Như thế thì bất công với em lắm, vì em mới là người luôn phải đấu tranh thoát khỏi cám dỗ của hàng tá đàn ông si tình, để chung thủy với anh…
Sao em nói mãi mà anh chẳng hiều? Sao em đã thổ lộ hết tâm can mà anh vẫn chẳng thay đổi quyết định?
Tại sao anh vẫn quyết tâm ly dị? Người như em, sao anh lại bỏ? Anh bỏ sẽ có người khác lượm ngay đấy, anh có ân hận không?
Theo Eva
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 t.uổi, đã lập gia đình và có một b.é t.rai 2 tháng t.uổi. Chồng tôi hơn tôi hai t.uổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh t.iền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số t.iền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở t.iền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y h.ôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...