Em hết lòng yêu một người vô tâm
Cả tuần anh đi làm, chủ nhật lại về quê. Mỗi lần anh đến chỗ em chỉ để ăn với ngủ.
Em gặp anh khi em học cấp 3. Hồi đó, em nhút nhát với mái tóc dài tết hai bên nên chắc đã để lại ấn tượng trong anh. Anh là bạn thân học cùng cao đẳng với chú của em. Năm em học lớp 11 anh đã hỏi em: “Cháu học lớp mấy?” (do chú em bảo em cũng phải gọi bạn chú bằng cô chú). Em ngây ngô trả lời: “Cháu học lớp 11″. Anh cười hiền bảo: “ Sao trông cháu như học sinh lớp 8 thế?”. Từ đó em ghét anh.
Mọi người nói ghét của nào trời trao của ấy chẳng sai. Cuối năm nhất, anh liên lạc với em. Hồi đó, em chẳng thích anh chút nào, thậm chí khó chịu vì bị làm phiền nhưng em vẫn cho anh cơ hội vì anh hiền, anh quan tâm, chiều em. Lúc đó, em đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Từ khi biết nhận thức, em đã biết gia đình mình không hạnh phúc. Chính vì vậy, em luôn tạo cho mình vỏ bọc của một người ít nói, mặt mũi lúc nào cũng buồn thiu. Em yêu nhau đã được hơn hai năm rồi. Gia đình hai bên đã biết, chỉ còn chờ em học xong. Vậy mà giờ đây anh thay đổi rất nhiều khiến em buồn quá.
Em từng bảo anh rằng anh yêu em sẽ khổ lắm đấy vì tính em sáng nắng chiều mưa, buổi trưa có bão. Em thật sự sợ sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ em ngày trước. Từ khi đi làm, anh không còn những tin nhắn yêu thương, những cái ôm mỗi khi em khóc. Anh bảo em không hiểu anh nhưng thực sự, điều duy nhất em không hiểu là tại sao anh đổi thanh nhanh như thế?
Video đang HOT
Trước đây, em khóc, anh khóc cùng em và nói: “Anh chỉ muốn cưới em để em đỡ khổ”. Nghe câu nói đó, em hạnh phúc lắm. Vậy mà giờ đây anh bảo em không được khóc, em làm anh mệt mỏi. Trước kia, anh chiều em lắm, lên thăm em, anh lại giúp em mọi việc. Còn giờ đây, anh ra chỗ em cũng chỉ để ăn cơm và ngủ. Cả tuần anh đi làm, chủ nhật về quê, vậy là chẳng còn thời gian nào cho em. Anh đến với em chỉ vì một nhu cầu thôi sao?
Em vì anh cũng thay đổi rất nhiều, đâu còn làm nũng anh, nhờ anh giặt giũ nữa. Em học cách tự lập khi không có anh ở bên. Vậy mà, với anh, em chỉ toàn có khuyết điểm. Người ta nói yêu nhau lâu không tốt, tình cảm sẽ nhạt nhòa dần mà giờ em mới biết. Em làm gì, nói gì không hợp ý anh là anh bỏ về, không nghe điện thoại.
Em sống nội tâm nên chẳng tâm sự với ai ngoài anh. Nhưng anh lại bảo: “Em là người chẳng ra gì, em xem lại xem em như thế nào mà để bạn anh nói thế”. Anh chỉ sợ làm người khác phật lòng, còn em thì mặc kệ. Em biết ngoại hình em không bằng anh nhưng em có nét duyên mà người ta thường khen con gái Bắc Ninh. Chính vì vậy cũng nhiều người có tình cảm với em nhưng em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh. Giờ anh đã thay đổi thật rồi. Nhìn anh quát em và khó chiụ mỗi khi em không làm theo ý anh mà em thấy lòng đau quá.
Bạn bè đều khuyên em nên dứt khoát với anh vì anh vô tâm. Anh không còn yêu chiều em như ngày nào nữa. Nhưng em không biết phải làm sao bây giờ? Chia tay hay tiếp tục? Dù thế nào, em cũng vẫn mong anh như cây chờ nước. Em không biết anh còn yêu em không? Nếu còn yêu thì hy vọng anh quay về vì em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em mãi là duy nhất trong anh!
Những tháng ngày bên nhau anh sẽ mãi giữ nó lại trong lòng vì anh biết em mãi là duy nhất trong anh!
Đêm dài quạnh vắng chỉ còn lại mình anh với bước chân vô hồn mong kiếm tìm những phút giây nhẹ nhõm và bất chợt cơn mưa mùa hè như giông bão kéo đến cuộc sống của anh mấy ngày qua. Màn đêm yên tĩnh là vậy mà bỗng bị phá vỡ bởi những cơn mưa như muốn cuốn đi tất cả những bụi trần, nó có sức mạnh thật khủng khiếp nhưng lại không giúp được gì cho anh. Không giúp anh cuốn đi những nỗi buồn trong lòng vẫn đang từng phút réo gọi tên em, từng giọt nước mắt đang hòa với giọt mưa không khiến lòng anh với đi nỗi nhớ về em. Đã rất lâu rồi anh mới đươc đi dưới mưa và được sống thật với những cảm xúc của mình.
Có lẽ giờ này em đang hạnh phúc bên người ta chỉ còn lại anh giữ những kỉ niệm về hai ta, vui có, buồn có chỉ tiếc rằng tình yêu mà mình cùng vun đắp đã dừng lại khi em quyết định buông tay anh để đến bên một người mà em nói là hạnh phúc lắm khi bên người ta. Anh không hờn không trách em đâu vì anh đã từng nói khi nào em thấy mệt mỏi hãy nói với anh, anh sẽ để em ra đi vì em cũng đã hi sinh quá nhiều cho tình yêu này rồi anh chỉ buồn khi em đã không nói thật với anh thôi.
Em hãy quên đi những ngày vượt đường xa sang thăm anh, quên đi những ngày đông lạnh lẽo mình bên nhau, quên đi những đêm dài thức trắng nói chuyện, quên đi những đêm dài chơi game cùng nhau, quên đi những ánh đèn lồng đỏ trong đêm trung thu, quên đi những ghế đá công viên, những góc phố, những con đường mà chúng mình đã nắm tay nhau bước qua, quên đi ước mơ về một gia đình bé nhỏ mà em vẫn kể với anh vì nó sẽ mãi chỉ là một giấc mơ còn lại trong anh mà thôi... Em hãy quên đi tất cả để tâm hồn em thanh thản, anh thật sự mong muốn như vậy.
Giọt nước mắt đang hòa với giọt mưa không khiến lòng anh với đi nỗi nhớ về em (Ảnh minh họa)
Anh biết sẽ rất lâu để anh quen với cuộc sống mới, một cuộc sống không có em ở bên, không được nghe em nói, em cười. Kể từ ngày em rời xa anh, anh đã không có một giấc ngủ cho đúng nghĩa là ngủ vì mỗi khi anh nằm xuống những hình ảnh của em lại hiển hiện trong anh. Chiều nay khi đã thấm mệt sau những ngày dài không ngủ anh chợp mắt và rồi bất chợt trong giấc mơ ngắn ngủi anh đã lại thấy em đã làm anh giật mình và ngơ ngác tìm kiếm một hình bóng đã không còn bên anh.
Sao phải bắt mình quên đi khi anh không thể cơ chứ, sao phải quên khi đi những kỉ niệm mà chúng mình đã có, sao phải từ bỏ đi tình yêu đã là bất tử trong anh? Anh biết em cũng muốn anh quên đi để anh có thể sống thoải mái hơn, em không muốn anh nhớ để rồi em phải xót xa khi thấy anh đau khổ, anh sẽ không sao đâu em à anh sẽ giữ lại tất cả vì như thế anh sẽ sống tốt hơn là phải quên đi đấy.
Mỗi khi nhìn màn hình anh lại được ngắm hình ảnh em trong buổi chiều hoàng hôn giữa một đồng cỏ lau xanh ngắt, được ngắm nụ cười em nhìn mái tóc em bồng bềnh trong gió rồi lại tự mỉm cười và hạnh phúc dù nó chỉ còn lại là những kỉ niệm ngọt ngào nơi an. Nhìn kim đồng hồ quay anh lại hỏi giờ em đang làm gì?Đến giờ ăn cơm lại nghĩ không biết em có ăn uống cẩn thận không, anh lo lắm vì công việc của em luôn làm em căng thẳng mệt mỏi về đến phòng là em ngủ rồi đi ra quán ăn gì cho qua. Anh không còn bên em để nấu cho em những thứ em thích ăn nữa rồi. Tất cả chỉ còn là quá khứ rồi em ạ, anh cũng chỉ biết lo lắng vậy thôi chứ anh đâu làm gì khác được nữa. Anh lo lắm khi mỗi tối em phải đi trực vì em sẽ không có những giấc ngủ ngon, em sẽ lại thức đêm nhưng anh không còn được nói chuyện và xua tan đi những điều làm em sợ trong đêm vắng nữa. Sẽ không sao phải không em vì giờ đây đã có người thức cùng em, chia sẻ với em rồi như thế cũng làm anh cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Kể từ khi rời xa anh em đã gọi cho anh hai lần để hỏi anh sống thế nào, anh biết em vẫn lo lắng cho anh nhưng em không phải làm như vậy vì như thế anh sẽ thấy buồn hơn lên anh đã chặn số em lại rồi vì anh không muốn làm em phân tâm nữa đâu. Em hãy sống cho cuộc sống của em và anh cũng thế, anh phải làm lại từ đầu khi không công việc không còn em ở bên sẽ rất khó khăn nhưng anh sẽ cố em ạ, vì ở nơi xa đó anh biết em sẽ mỉm cười khi biết anh có một cuộc sống tốt.
Nếu một ngày vô tình ta gặp lại hãy vô tình bước đi đừng nhìn lại hãy chỉ để mình anh được nhìn em thôi nhé.
Vậy là hết cho một tình yêu đẹp, vậy là hết những tháng ngày bên nhau anh sẽ mãi giữ nó lại trong lòng vì anh biết em mãi là duy nhất trong anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hẩm hiu phận gái bôn ba Tôi giật mình khi thấy trên facebook của nó là tấm hình chụp chung khá thân mật giữa nó với một người không phải là vị hôn phu Trung Quốc nó từng kể với tôi. Đúng là anh, tôi không thể nhầm được dù trong ảnh trong anh hơi khác... Nó xinh xắn, ăn nói có duyên nhưng sống hơi khép kín. Gia...