Em hèn nhát đã để tuột mất yêu thương…
Khi tình yêu đến, hãy đừng ngần ngại, phải giữ tình yêu cho thật chặt, đừng để tình yêu qua rồi, lòng ngậm ngùi hối tiếc.
Bước sang tuổ.i 29, mọi người nhìn em đầy ngưỡng mộ vì em có nhan sắc, thành đạt và giỏi giang. Nhưng ở đâu đó em vẫn biết có nhiều người ái ngại khi em vẫn một mình bước đi trong đời. Những đồng nghiệp của em, mỗi khi tan tầm đều có một chàng trai đến đón.
Họ sẽ dập dìu đưa nhau đi cà phê nơi con phố quen nào đó, sẽ tặng cho nhau những đóa hồng và những nụ hôn… Còn em, em sẽ dắt chiếc xe máy, lặng lẽ đi về căn phòng, đóng chặt cửa và miên man với những kỉ niệm của riêng mình. Em cũng có một tình yêu nhưng nó qua mất rồi.
Có nhiều người nói em kiêu kì, chảnh chọe vì vị trí của em hiện tại. Họ thấy em giỏi giang, có tiề.n và không mở lòng với ai. Nhưng giá mà họ thấy được những giọt nước mắt của em mỗi khi màn đêm buông xuống vì cô đơn thì họ sẽ hiểu. Hơn ai hết, em là người con gái cực kì yếu đuối và khao khát được yêu thương. Nếu có thể đán.h đổi những thứ mà bao người đang ao ước ở em, em sẵn sang chỉ mong một điều anh ở lại với cuộc đời em.
Ngày ấy, khi em chỉ là cô sinh viên tỉnh lẻ nghèo khó, em đã nhận được từ anh tình yêu quá lớn lao. Nhưng em không dám đáp lời. Bởi vì em sợ. Em sợ tình yêu đó sẽ khiến mọi người nói rằng em đang lợi dụng anh, em là kẻ há.m dan.h chứ không phải yêu thương thật lòng. Trong lòng em đêm nào cũng nghĩ đến anh, cũng thầm ao ước được trở thành bạn gái của anh, nắm tay anh đi dạo như biết bao đôi tình nhân khác. Nhưng rào cản vô hình về sự giàu nghèo đã khiến em hèn nhát để mất tình yêu đấy.
Năm ấy, em đã không dám nhận lời yêu anh vì sợ người đời cười chê (Ảnh minh họa)
Anh yêu em bằng một trái tim chân thành và nhiệt huyết. Anh từng hỏi em rằng: “Em sinh ra trong sự khó khăn không phải là lỗi của em. Vậy thì anh sinh ra trong sự giàu có cũng đâu phải là lỗi của anh mà em lại vì điều đó để từ chối tình yêu mà anh dành cho em?”. Anh nói đúng, em thừa nhận điều đó. Bản thân em cũng không thể hiểu vì sao mình lại không dám đến bên anh, nhận lời yêu anh khi mà anh hoàn toàn không có lỗi. Anh yêu em nhiều đến như vậy, tại sao em không vất bỏ ranh giới của giàu nghèo, không chỉ coi anh là một người đàn ông và em là một cô gái. Chúng ta yêu nhau, điều đó có gì sai?
Video đang HOT
Thế nhưng cô gái tuổ.i đôi mươi năm ấy đã hèn nhát quá. Em cảm thấy mình không xứng đáng với một chàng trai giàu có, tốt bụng như anh. So với anh em quá kém cỏi. Em không vượt qua được nỗi sợ hãi từ những lời đàm tiếu của mọi người. Em sợ yêu anh rồi em sẽ đau khổ hơn khi bị người nhà anh nghi ngờ em đến với anh chỉ vì tiề.n, em sợ bạn bè chê cười. Anh càng yêu em thì em càng co mình lại. Em làm mình đau và làm anh khổ.
Cuối cùng em quyết định chấm dứt với anh. Em bỏ anh lại với tình yêu thật nhiều mà anh dành cho em. Em biết anh đã đau khổ rất nhiều nhưng vì em lạnh lùng quay lưng nên anh đành phải chấp nhận. Em vẫn dõi theo anh trong im lặng mà anh không hề hay biết. Cả hai chúng ta đều kiệt quệ với tình yêu đó chỉ vì những điều không đâu.
Những kỉ niệm về tình yêu đó vẫn hằn trong tim em, em vẫn không thể nào nguôi ngoai (Ảnh minh họa)
Em lao vào làm việc, học tập để đuổi kịp anh. Em tự hứa với lòng mình khi nào em thật giàu có, chí ít là không cảm thấy kém cỏi khi bên anh, em sẽ tìm anh và nói với anh rằng em yêu anh nhiều lắm. Những gì em có được ngày hôm nay là kết quả của nỗi đau đó. Em cố gắng thật nhiều, em cất mọi tình yêu và ước mơ tuổ.i trẻ vào mục tiêu đó. Em từ chối rất nhiều người vì trong lòng luôn chỉ có anh… Nhưng cho tới ngày em đạt được mục tiêu, thì anh đã nắm tay người con gái khác…
Giờ thì em vẫn một mình cô độc. Em chưa nguôi được nỗi tiếc nuối khi để mất tình yêu đáng giá của đời mình như thế. Phải chi em dũng cảm hơn để yêu anh, khi ấy anh cũng không đau khổ và em có nguồn động lực để cố gắng thì ngày hôm nay… Em nhận được một bài học quá cay đắng, khi tình yêu đến, hãy đừng ngần ngại, phải giữ tình yêu cho thật chặt, đừng để tình yêu qua rồi, lòng ngậm ngùi hối tiếc.
Theo VNE
Có nên tiếp tục yêu người không còn trinh tiết?
Em nói rằng rất yêu tôi nhưng em đã không còn trong trắng nữa. Em không kể với ai cả vì sợ người ta co.i thườn.g mình nhưng em không muốn giấu tôi điều gì, còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 26 tuổ.i, người yêu của tôi 25 tuổ.i. Tôi yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn được che chở và gắn bó với một cô gái nào nhiều đến thế.
Em không thực sự xinh đẹp nhưng cư xử thì rất mực dịu dàng, đặc biệt em rất khéo léo trong việc tề, gia, nội trợ. Tôi luôn tự hào vì có được em. Tôi thường vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai chúng tôi. Ít lâu nữa, tôi sẽ xin bố mẹ để kết hôn với em. Tôi muốn được cùng em chung sống và có những đứa con dễ thương, bụ bẫm.
Có lần tôi nói với em: 'Em thật hoàn hảo, anh yêu em nhiều lắm'. Khi ấy em trả lời: 'Nếu em không hoàn mỹ như anh nghĩ thì anh có yêu em nữa không?'. Trong giây phút đó tôi đã nói rằng: 'Dù thế nào thì anh vẫn luôn yêu em'. Thế nhưng khi phải đối mặt với hoàn cảnh thực tế thì tôi lại bối rối không biết phải làm thế nào.
Một năm sau ngày yêu nhau, cũng sắp đến thời gian tôi bàn với em chuyện đám cưới, trong một lần hẹn hò em đã nói với tôi rằng: 'Em không phải là người con gái hoàn mỹ như anh vẫn nghĩ đâu. Mặc dù em yêu anh rất nhiều và muốn em là của anh một cách trọn vẹn khi chúng ta kết hôn nhưng sự thực em đã không còn trinh trắng nữa'.
Em thẳng thắn nói rằng mình không còn trinh trắng nhưng lại giao quyết định khó khăn đó cho tôi (Ảnh minh họa)
Em nói rằng năm cuối đại học em đã từng yêu một gã. Gã đó vừa chia tay người yêu xong thì quay ra tán tỉnh em. Trong một giây phút yếu lòng chuyện ấy đã xảy ra. Sau đó em biết được rằng hắn không thực sự yêu em mà chỉ coi em như một người thay thế. Biết được chuyện này, em đau khổ và chia tay gã kia ngay sau đó.
Em rất buồn vì người đó đã lừa dối tình cảm của em. Em không kể với ai cả vì sợ người ta co.i thườn.g mình. Nhưng em không muốn giấu tôi điều gì còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi. Khi kể xong, em ôm mặt khóc nức nở. Tôi nghe vậy thì rất sốc nhưng thấy em khóc thì cảm thấy rất xó.t x.a, theo quán tính tôi ôm em vào lòng vỗ về an ủi: 'Mọi chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa em'.
Đưa em về nhà rồi, trở về phòng tôi lại không thể nào chợp mắt được. Cảm giác trong người thật trống rỗng. Trong đầu tôi cứ tưởng tượng ra cảnh em và gã đó đang ân ái với nhau. Nghĩ đến đó tôi lại không nén nổi một tiếng thở dài. Từ trước đến nay tôi luôn coi em là người rất hoàn hảo, tôi thật không ngờ chuyện đó lại xảy ra. Tôi không phải là người quá bảo thủ.
Tôi cũng đọc nhiều, nghe nhiều những câu chuyện về con gái mất trinh như vậy trước kia. Tôi cũng thông cảm với họ vì có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hành động nông nổi đó nhưng khi chính mình gặp phải chuyện này thì tôi lại không làm được như thế. Chắc tại tôi yêu em nhiều quá, tôi luôn muốn em là của tôi một cách trọn vẹn. Tôi muốn gào lên thật to để phá tung cái ấm ức, bực bội trong người. Mặt khác tôi chưa từng làm 'chuyện ấy' với ai từ trước đến giờ nên tôi cảm giác thật không công bằng với mình.
Tôi đau khổ thầm trách em đã quá nhẹ gã cả tin để gã đê tiện đó cướp đi cái quý giá mà đáng lẽ ra phải là món quà hạnh phúc của chúng tôi đêm tân hôn nhưng sự thật không thể nào thay đổi được.
Tôi yêu em nhiều lắm. Em cũng rất yêu tôi. Từ trước đến nay em chưa bao giờ lừa dối tôi điều gì cả. Trong cả chuyện này em cũng rất thành thật. Em cũng nói với tôi rằng: 'Anh càng yêu em nhiều thì em càng cảm thấy không xứng với anh. Em sẽ chúc phúc cho anh nếu anh tìm thấy tình yêu mới'. Nhưng ai có thể thay thế được khi mà tôi đã quá yêu em. Nếu xa em chắc tôi cũng không thể nào chịu đựng được. Và liệu rằng làm như vậy có quá tàn nhẫn với em?
Tôi cứ dặn lòng mình coi đó là chuyện bình thường của xã hội hiện đại nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến thì lại không khỏi chạnh lòng. Ai cũng muốn được mặc một cái áo mới hoàn toàn chứ phải là một cái áo mà người ta đã 1 lần xỏ tay vào. Khác biệt chỉ là cảm giác mà sao tôi không vượt qua được. Tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không?
Theo VNE
Bị ăn tát vị gọi mẹ chồng là bà Anh thẳng tay cho tôi một cái bạt tai vì tội "hỗn" dám gọi mẹ chồng là bà. ảnh minh họa Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ đẻ tôi vừa mừng vừa lo. Nhà chồng cách nhà tôi chừng 2 cây số nhưng vẫn ở cùng một xã. Cả hai gia đình đều biết rất rõ về nhau, thậm chí là hiểu nhau...