Em hãy trả lời tin nhắn cho người ta đi!
Anh biết. Em vẫn giữ liên lạc với người ấy.
Anh từng tự hỏi, có cần phải giữ liên lạc với một mối tình đã cũ, có cần giữ lại những tâm sự buồn. Nhưng rồi anh chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có gì là cũ kỹ nếu như “thỉnh thoảng một cách thường xuyên” trong cuộc đời này, em vẫn nghĩ tới, vẫn nhớ tới và vẫn duy trì những cuộc đối thoại. Em không nói với anh về điều đó. Em sợ làm anh tổn thương. Anh nghĩ vậy.
Ngày em gật đầu và nói chấp nhận yêu thương của anh cũng là ngày em nói sẽ tập trung tất cả cho anh, chỉ duy mình anh thôi.
Em mỉm cười và nói sẽ gạt bỏ hết những lăn tăn sóng biển từ trùng khơi của hoài niệm.
Em mím môi nheo mắt tinh nghịch nhưng dễ thương như đảm bảo với anh rằng những làn khói u buồn của buổi chiều đến từ ngày hôm qua sẽ không xuất hiện. Và em nói yêu anh…
Và anh tin em. Vô điêu kiện. và anh tôn trọng tình yêu này.
Vậy nên,anh nghĩ, em sẽ không để anh biết người ấy vẫn còn tồn tại trong em theo cách này hay cách khác, với vai trò này hay vai trò khác. Có lẽ,em không nỡ chối từ một người mà với em từng tin là nhịp sống,là tương lai, hay giản đơn là định mệnh.
Khi một người từng là tất cả, gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm đường đi lối về, nhắc nhở những bữa ăn và hoang mang về những khoảng lặng im em không hồi đáp…Thật sự là quá khó để khước từ đúng không, em của anh ?
Hôm trước, em ngồi bên anh, bầu trời giăng đầy những ngôi sao quanh một vầng trăng sáng lung linh, những tiếng nói cười chan hòa hạnh phúc. Tay anh nắm lấy bàn tay em thật chặt. Cảm giác ấy thật ngọt ngào. Anh ngỡ như dù trời long đất lỡ thế nào, phút giây này cũng chẳng thể rời ra, hai bàn tay ấy…
Video đang HOT
Nhưng rồi điện thoại em đổ chuông. Em rút tay ra khỏi bàn tay vẫn đang say men ấm áp. Em mở xem mà không lấy điện thoại ra khỏi giỏ. Em chỉ xem rồi tiếp tục cuộc trò chuyện bên anh. Có phải người ấy không em? Đêm cũng dần khuya rồi mà em chưa báo tin đã về nhà, nên người ấy lo lắng đúng không ? Vậy thì sao em không trả lời người ấy đi em? Anh cũng đã từng sống trong nhưng mối hoài nghi, lo lắng và sợ hãi. Đừng để người đàn ông sống một mình trong bầu không khí chờ đợi yên lặng. Họ tưởng tượng ra đủ điều, vẽ vời ra đủ viễn cảnh, để rồi đau đáu, xót xa, dằn vặt mà nóng nảy hết tim gan..
Anh biết, như vậy đó em à…
Anh muốn nói với em, hãy trả lời cho người ấy đi, cho người ấy yên tâm.
Nhưng cũng là một người đàn ông, và là người đàn ông yêu em. Cuộc chiến giữa hờn ghen và bao dung thiêu đốt anh trong lặng im của sự chần chừ.
Đêm đó, chắc người ấy mất ngủ vì lo lắng. Còn anh, nhiều đêm sau đó, mất ngủ vì biến nghĩ suy thành giấc mộng không có cái kết có hậu.Anh biết, người ấy vẫn nhắn tin cho em. Em vẫn trả lời khi có thể. (Khi không thể chắc được định nghĩa là lúc có anh).
Anh biết, người ấy vẫn còn thương em.
Anh biết rằng em cũng biết điều anh vừa mới nói ở trên.
Chỉ duy một điều anh không biết, không muốn biết hay không dám biết, em có còn yêu người ấy hay không. Và nếu câu trả lời là có, thì anh sẽ phải làm gì..? Em đã ngoại tình để mối tình của mình bắt đầu rạn nứt.
Nên nếu như không có câu trả lời cho bước tiếp theo, thì thôi anh sẽ không hỏi câu mở đầu. Dù như anh đã nói, một người đàn ông vẽ ra những gì trong đầu khi sự thật bị giấu vào trong một mớ hỗn độn những hoài nghi.
Vậy nên dù sống trong lằn ranh của bao dung và ghen tức, anh vẫn muốn nói với em một điều, dù đầu lưỡi anh có chút gì đó đắng nghét xót xa, hãy trả lời cho người ấy đi em. Không có lúc nào gọi là không thể. Anh sẽ ngó mây trời khi tin nhắn đổ chuông.
Và em cũng sẽ trả lời cho anh thật thà khi anh hỏi em còn yêu người ấy hay không ? Nếu như một ngày anh đủ can đảm để tìm cho mình phương án của bước tiếp theo, nhé em?
Còn bây giờ thì trả lời cho người ấy đi em, anh ngó mây trời rồi đó!
Theo Eva
Mất TRINH, tôi đau đớn rời nhà chồng ngay đêm tân hôn
Ngày cưới cũng chính là ngày chúng tôi phải chia tay. Tôi ôm cuốn nhật ký ra khỏi nhà chồng. Cánh cửa đóng lại, anh không đuổi theo hay níu kéo tôi.
Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp thì bất ngờ chồng ném về phía tôi một bọc quà, rơi ra ngoài là cuốn nhật ký.
Tôi có thói quen viết nhật ký hàng ngày, mọi thứ liên quan đến bản thân, những cảm xúc bộc phát đều được tôi ghi lại rất tỉ mỉ và chân thật. Nhật ký như người bạn tri kỷ, giúp tôi chứa đựng những tâm sự thầm kín nhất.
Tôi lựa chọn nhật ký hơn là gửi niềm tin cho một con người thật ( Ảnh minh họa ).
Tôi lựa chọn nhật ký hơn là gửi niềm tin cho một con người thật bởi lẽ, giấy viết chẳng bao giờ phản lại mình. Năm thứ nhất đại học, tôi từng yêu một cậu bạn cùng trường. Đủ các cung bậc của tình yêu, những giận hờn, buồn tủi hay yêu thương mặn nồng giữa hai người đều được tôi viết lại trong từng trang nhật ký.
Tôi cho rằng, những gì tôi viết về mối tình đầu sau này sẽ trở thành minh chứng của một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng tình yêu đã không bền lâu như tôi mong đợi. Sau 3 năm yêu nhau, chúng tôi chia tay. Uất hận vì bị phản bội, tôi gom nhặt tất cả những món quà được tặng cùng cuốn nhật ký mang trả lại cho chủ nhân của nó.
Thời gian trôi đi, tôi dần nguôi ngoai mọi chuyện và tôi từ bỏ hẳn thói quen viết nhật ký thường nhật. Ra trường, tôi quen người mới, anh hơn tôi 2 tuổi, làm cùng cơ quan.
Vết thương của mối tình đầu khứa sâu khiến tôi mất lòng tin vào đàn ông và chỉ dám chân thật một nửa. Vì thế, những chuyện của quá khứ tôi không dám bộc bạch với anh.
Hơn một năm tìm hiểu, cuối cùng, chúng tôi cũng tổ chức đám cưới. Chúng tôi gửi lời mời tới tất cả bạn bè và người thân. Nghĩ rằng tình đầu từng là người yêu và giờ là quan hệ bạn bè, tôi vẫn gửi thiệp mời.
Đêm tân hôn, mọi chuyện tưởng chừng diễn ra êm đẹp thì bất ngờ chồng ném về phía tôi một bọc quà, rơi ra ngoài là cuốn nhật ký.
Chưa kịp thắc mắc sao chúng lại nằm trong tay anh, chồng tôi đã giận dữ: &'Bí mật của em ở hết trong đó, em đã lừa tôi'.
Tôi chưa kịp thốt nên lời, anh đã tuôn xối xả một tràng: &'Nhờ món quà của người yêu cũ của em, tôi mới hiểu vì sao em không dám lên giường với tôi, em sợ tôi sẽ bỏ em&'.
Quá khứ ngày nào như sống dậy trong từng câu nói của chồng, tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Bản lĩnh kiên cường của tôi giờ đã biến mất hoàn toàn.
Tôi không biết anh đã đọc đến đâu mà giận như thế, nhưng tôi biết chắc, anh đã rõ chuyện tôi hiến dâng trinh tiết cho người yêu đầu.
Và có lẽ, anh đã không đọc hết những trang nhật ký để cảm nhận hết nỗi đau khổ của tôi khi mất đi đời con gái một cách dại dột.
Tệ hại hơn, chính anh lại nghĩ lý do trước đây tôi không &'vượt rào' với anh là kế sách để tôi &'dụ' anh vào bẫy. Tôi chỉ biết khóc và oán hận người yêu cũ, rồi tự trách bản thân mình quá ngu ngốc vì đã không thành thật với chồng mình.
Và rồi, ngày cưới cũng chính là ngày chúng tôi phải chia tay. Tôi ôm cuốn nhật ký ra khỏi nhà chồng. Cánh cửa đóng lại, anh không đuổi theo hay níu kéo tôi.
Theo Ngoisao
Mày về tao cưới vợ khác cho con tao Nếu mày cảm thấy không ở được nhà này thì mai bảo bố mẹ mày xuống nói chuyện, mày vào gấp quần áo về với bố mẹ mày, mày về tao cưới vợ khác cho con tao, tao không thấy đứa con dâu nào như mày Em mới cưới chồng được 5 tháng và em cũng đang có bầu 5 tháng ( cưới...