‘Em hãy mạnh dạn rời xa chồng, anh sẽ đợi’
Câu nói ấy của Trung khiến tôi tin vào một hạnh phúc trong tương lai nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để bỏ chồng.
Hiện tại, tôi đã ngoài 30 tuổi, đã kết hôn và có một bé trai 3 tuổi. Tôi và Minh (chồng tôi) đến với nhau không phải xuất phát từ tình yêu.
Trước đó tôi không hề quen Minh. Chỉ vì gia đình tôi mang ơn gia đình anh nên bố mẹ tôi muốn đền đáp nghĩa tình gia đình anh ấy bằng việc tác thành tôi và anh.
Về sống chung một mái nhà, tôi mới cảm nhận có lẽ cả đời mình sẽ chẳng thể nào có được hai chữ ‘hạnh phúc’.
Trong suy nghĩ của tôi Minh chưa bao giờ là một người chồng tốt, thậm chí còn là người gieo rắc trong cuộc đời tôi những trái ngang, khổ đau.
Anh ta là một con ma men, suốt ngày chìm đắm trong nhậu nhẹt, cờ bạc.
Có những đêm anh ta đi chơi đến tận đêm khuya mới về. Khi về người nồng nặc mùi rượu, say khướt rồi anh ta chửi mắng tôi: ‘Cô chả là gì với tôi cả. Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay. Sao bố mẹ tôi lại cứ bắt tôi sống với cô nhỉ’.
Nhiều lúc anh ta còn ‘thượng cẳng chân hạ cẳng tay’ với tôi. Có đêm anh ta đóng sầm cửa lại, không cho tôi vào nhà, mặc cho con tôi kêu khóc.
Ngoài trời, đêm khuya giá lạnh, tôi chỉ biết ôm mình tựa vào cửa và khóc, khóc vì thương con, khóc vì thương cho số kiếp bản thân.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Rồi một hôm đang trên đường đi làm về, những suy nghĩ về hiện thực đen tối cứ lởn vởn, bủa vây trong tâm trí tôi.
Tôi không tập trung, một chút nữa là lao phải một người, nhưng việc tránh người đó khiến tôi ngã nhào xuống, cũng may không hề hấn gì.
Chưa kịp định thần thì tôi thấy một bàn tay đỡ nâng tôi dậy, ngước lên tôi nhận ra đó là Trung, người bạn cũ học cùng tôi đại học – cũng là người ngày xưa tôi từng ‘thầm yêu trộm nhớ’.
Chúng tôi ghé vào một quán cà phê bên đường. Hai đứa nói chuyện say sưa, bởi quá lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Học xong đại học, Trung đi du học bên Pháp.
Giờ đây gặp Trung, trông anh thật khác: chín chắn, tỏ rõ là một người trí thức hiểu biết.
Thời gian Trung về nước lần này khá dài, nhưng anh cũng sẽ phải trở lại bên đó vì công việc. Qua lời anh kể, tôi hiểu anh cũng rất buồn về chuyện gia đình: Vợ anh mất trong một tai nạn cách đây 2 năm.
Họ chưa có đứa con nào và anh vẫn đang sống một mình. Vì đang rất buồn mà Trung lại là bạn thân nên tôi cũng chia sẻ những buồn tủi, khổ đau mà tôi đang gặp phải. Trung an ủi động viên tôi rất nhiều.
Chúng tôi nói chuyện mà quên cả thời gian, nhìn ra ngoài thì trời đã khá tối. Trung mời tôi về chỗ anh ăn cơm.
Lâu ngày không gặp nên tôi nhận lời anh. Trong bữa ăn, Trung cũng nói thật với tôi rằng hồi học đại học, anh đã yêu tôi nhưng không dám tỏ bày. Tôi cũng cảm nhận được điều đó.
Và trong lòng thực sự tôi cũng dành cho Trung tình cảm thiêng liêng nhất. Vì phải theo sự sắp đặt của gia đình nên tôi đã tự khước từ anh trong lòng để đến với Minh.
Thế rồi bất ngờ, Trung nắm lấy tay tôi và nhìn tôi với ánh mắt đong đầy tình cảm.
Trung từ từ khẽ khàng lại gần tôi… và tôi cũng khép dần đôi mắt, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tôi.
Vậy rồi trong cơn mộng mị, mê đắm và có lẽ quá nhiều những buồn đau đang gặp phải khiến tôi không còn để ý gì nữa, chúng tôi quấn lấy nhau, trao cho nhau những yêu thương ngọt ngào.
Đó là những giây phút mà tôi cảm thấy được sống trong những tình cảm thật nhất của cả tôi và anh.
Những ngày sau đó, chúng tôi lại tranh thủ thời gian lén lút gặp gỡ, hẹn hò nhau. Những giờ phút bên anh khác hẳn với khoảng thời gian tôi bên chồng.
Rồi một hôm Trung ôm chặt tôi và khuyên tôi hãy từ bỏ cuộc sống nặng nề, bế tắc, đau khổ để cùng anh xây dựng một cuộc sống mới.
Tôi bảo Trung hãy cho tôi thêm thời gian. Trung nắm chặt tay tôi và nói, anh sẵn sàng đợi tôi và tôn trọng mọi quyết định từ tôi: ‘Hãy mạnh dạn rời xa chồng, anh sẽ đợi em’.
Giờ đây tôi đang rất băn khoăn bởi nếu bỏ qua cơ hội này đồng nghĩa tôi sẽ phải tiếp tục cảnh sống trong địa ngục với người chồng tồi tệ.
Nhưng tôi cũng nghĩ nhiều về Minh, về gia đình nhỏ, rồi cuộc sống sau này của con tôi và còn bố mẹ tôi nữa (họ sẽ buồn và biết ăn nói như thế nào với gia đình Minh nếu tôi bỏ anh).
Có thể bước lên một bước sẽ là sự giải thoát và có được hạnh phúc cuộc đời nhưng tôi vẫn đang còn mông lung bao điều…
Theo Đất Việt
Trót yêu đơn phương người yêu của bạn thân
Chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy.
Em và cô ấy là hai đứa bạn thân từ nhỏ, chúng em có một tuổi thơ êm đêm, lớn lên cùng ruộng đồng, chăn trâu cắt cỏ. Khi hai đứa cùng đậu Đại học trên thành phố, chúng em đã rất vui.
Lên thành phố, lạ nước lạ cái, lại lần đầu tiên xa nhà, cũng may hai đứa luôn có nhau, cùng vượt qua những khó khăn và nỗi nhớ nhà của những cô sinh viên năm đầu. Những năm tháng đầu tiên của sinh viên trôi qua rất nhanh, nhưng tình bạn thì ngày càng bền chặt hơn.
Rồi năm thứ ba, cô ấy có người yêu. Từ khi có người yêu, tình bạn của chúng em nhường như cũng xa cách dần, ngoài thời gian học, cô ấy đi chơi với người yêu, chỉ thỉnh thoảng bọn em mới đi chơi hay tâm sự cùng nhau. Em vì không biết làm gì nên chỉ suốt ngày cặm cụi vào học và học.
Người yêu của bạn hơn chúng em một tuổi, cũng ở gần chỗ trọ, nên anh ấy thường xuyên qua phòng em chơi. Anh ấy nhìn rất thư sinh, lại ga-lăng và cũng quan tâm, giúp đỡ em rất nhiều. Lúc đầu bọn em cũng rất thoái mái, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau nấu nướng hay đi chơi với nhau. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy, nhiều đêm ngồi học mà hình ảnh của anh ấy cứ hiện hữu trước mặt, khiến em không thể nào tập trung được.
Ảnh minh họa: InImages
Rồi mỗi lần anh ấy và bạn em gần gũi, trêu đùa nhau em lại thấy buồn và chạnh lòng lắm. Lúc đầu em cứ nghĩ chắc đó là cảm giác hụt hẵng khi cô bạn thân bao nhiêu năm có người yêu nên mới thế. Nhưng rồi không phải, em nhận ra, em hay nhớ đến người yêu của bạn mình, rồi hằng ngày em cũng mong anh ấy qua phòng, dù biết rằng anh ấy qua chỉ là để thăm bạn em, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là lòng em cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên hơn rất nhiều.
Em nhận ra mình đã yêu người yêu của bạn mình từ lúc nào chính em cũng không rõ, bao nhiêu đêm em đã khóc thầm vì em rất đau lòng, em biết mình không nên như vậy, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy ngày một lớn, khiến em không thể quên được.
Đã rất nhiều lần em cố tình tránh mặt anh ấy, hễ anh ấy đến phòng là em lại đi chơi, mặc dù em chỉ đi lang thang một mình đâu đó. Cũng vì cảm giác tội lỗi và muốn quên đi anh ấy em đã đồng ý yêu một người khác. Nhưng càng ở bên người yêu em lại càng nhớ đến người yêu bạn mình. Em rất sợ mỗi khi gặp anh, em không dám đối diện và nhìn vào ánh mắt của anh áy, em sợ mình không kiềm chế nổi cảm xúc.
Bạn em rất vô tư, cô ấy chưa bao giờ một lần nghi ngờ tình cảm của em, những lúc em buồn cô ấy cứ nghĩ em với người bạn mới quen đang giận nhau. Thực lòng em không muốn làm bạn mình tổn thương, liệu cô ấy sẽ nghĩ như thế nào khi biết bạn thân yêu đơn phương người yêu mình? Em không muốn đánh mất tình bạn gần chục năm qua, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy thì ngày đang một lớn dần, em không biết phải làm như thế nào nữa?
Theo VNE
Ấm ức ghê gớm vì làm dâu nhà "Chí phèo" Lấy chồng đi làm dâu chính cô đã được chứng kiến tận mắt một Chí Phèo sống: chính là bố chồng cô. Hơn thế, cô còn phải sống cùng nhà và chịu bao ấm ức, tủi nhục bởi người bố chồng "Chí Phèo" ấy gây ra cho mình. Hồi học phổ thông, Lan Anh đã được học tác phẩm Chí Phèo của Nam...