Em hãy đến nhà… thầy sẽ cho điểm
Dù bạn gái tôi chăm chỉ đi học, nộp bài tập nhóm đầy đủ nhưng cuối khóa học, bạn tôi lại không có điểm. Và thầy giáo”gợi ý” cô ấy “Em đến nhà thầy sẽ cho điểm”.
Ảnh minh họa
Chỉ vì gặp phải một ông thầy khốn nạn, vô đạo đức mà bạn gái tôi đã phải bỏ dở khóa học của mình và không có tấm bằng trên tay. Càng nhắc lại, tôi càng căm phẫn gã thầy giáo đó vô cùng.
Ngày bạn gái tôi học đại học, cô ấy có học thêm một lớp nghiệp vụ sư phạm để lỡ sau này không xin được việc đúng ngành thì cô ấy có thể xin làm giáo viên chuyên môn của một trường nào đó. Ngay từ đầu, bạn gái tôi đã lọt vào mắt xanh của thầy giáo chủ nhiệm lớp… và mỗi lần đứng lớp, thầy ta lại tìm mọi cách để tiếp cận bạn gái tôi, rồi sau đó hỏi số điện thoại của từng sinh viên và ngay tối hôm đó, thầy đã nhắn tin “hỏi thăm” cô ấy.
Dù thầy đã rất già và con thầy cũng đã lớn gần bằng tuổi bạn gái tôi… nhưng bản chất vốn có “máu dê” trong người nên ông ta vẫn luôn tìm cách để “gợi ý” bạn tôi đến nhà.
Mặc dù bạn gái tôi luôn đi học đầy đủ, luôn nộp bài tập nhóm đúng hẹn, và chưa bao giờ gây ra bất cứ lỗi nào trong suốt khóa học (vì bạn gái tôi rất ngoan và lễ phép)… nhưng cuối cùng, tất cả các sinh viên khác trong lớp đều có điểm, riêng bạn gái tôi thì không.
Video đang HOT
Khi bạn gái tôi thắc mắc thì ông ta bảo, “Tôi không nhận được bất cứ đề tài nào của em, cũng không thấy em thường xuyên đi học nên điểm em không có là điều tất nhiên”. Khi bạn gái tôi định giải thích thì thầy bảo, “Có gì trình bày sau”.
Sau hôm ấy, bạn gái tôi nhắn tin trình bày các sự việc trên và khẳng định những lý do thầy đưa ra để không cho điểm là không đúng… và như những gì bạn gái tôi dự đoán, ông thầy đó liền gợi ý, “Có gì thì đến nhà thầy nhé, thầy sẽ giải thích cho em biết”.
Bạn gái tôi đã nhiều lần bị ông thầy giáo nhắn tin, gọi điện quấy rối… và lần này, bạn gái tôi cảm nhận được có điều “chẳng lành” xảy ra với mình nên không dám đến nhà thầy. Cũng rất nhiều lần bạn gái tôi đã gọi điện để “xin điểm” thầy nhưng thầy vẫn lý do cũ , “Em đến nhà thầy sẽ cho điểm”.
Sau nhiều lần giải thích, rồi năn nỉ không được, bạn gái tôi đã quyết định nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện. Khi nghe được những uất ức của bạn gái, tôi cảm thấy tức tối vô cùng vì mình không thể làm được gì để giúp bạn gái vì tôi đang làm việc ở Sài Gòn, còn bạn gái tôi thì đang học ở Đà Nẵng.
Nếu ngày ấy tôi ở Đà Nẵng, tôi sẽ đèo bạn gái đến nhà ông thầy “yêu râu” ấy để “làm việc”… nhưng lúc đó, tôi đang có một dự án quan trọng nên không thể nghỉ phép để ở bên cạnh cô ấy. Tôi cũng đã khuyên cô ấy nên rủ một người bạn thân đến nhà thầy nói chuyện và mang theo một chiếc máy ghi âm để lỡ thầy đưa ra “điều kiện” gì thì mình còn có cớ mà kiện.
Nhưng bạn gái tôi vốn nhút nhát nên cô ấy không đủ dũng khí để làm điều đó… và cuối cùng, tôi đã khuyên cô ấy bỏ luôn khóa học đó, không cần lấy bằng Sư phạm và sau này nếu có điều kiện thì sẽ học lại.
Tôi rất thương bạn gái mình đã bỏ ra mấy tháng trời đi học, vừa tốn tiền, vừa tốn thời gian chỉ để mong có được tấm bằng trên tay… không ngờ khi học xong lại trắng tay vì gặp phải ông thầy dâm ô, khốn nạn đó. Theo như những gì tôi được biết sau những lần thăm dò qua bạn bè cô ấy thì ông thầy đó đã có “thâm niên” với việc “quấy rối” nữ sinh và thường xuyên không cho điểm những nữ sinh lọt vào “tầm ngắm” của mình.
Có không ít cô gái dễ dãi cũng đã chấp nhận “điều kiện” của thầy đưa ra để có được tấm bằng tốt… nhưng cũng không có ít cô gái phải cắn răng chấp nhận không có điểm, không có bằng sau một thời gian bỏ công sức và tiền bạc để học tập.
Nếu như ngày đó bạn gái tôi muốn có được điểm tốt thì chắc chắn là cô ấy đã phải chiều theo nhu cầu thấp hèn của gã thầy đốn mạt đó. Và “nhu cầu” đó tôi không nói ra thì chắc hẳn các bạn cũng hiểu, đó là chuyện gì rồi, đúng không?
Tôi chỉ có một mong ước lớn là các bạn sinh viên nên mạnh dạn hơn, hãy biết đứng lên để tố cáo những con yêu râu đội lốt trí thức đó để các học sinh, sinh viên không phải nơm nớp lo sợ khi đối diện với những “con quỷ” ấy.
Tôi mong các bạn gái đang rơi vào trường hợp như vậy hãy mạnh mẽ hơn bạn gái tôi để có hướng quyết định đúng đắn, trừng trị những người thầy phi đạo đức như vậy… để các thế hệ con em chúng ta được sống và học tập trong một môi trường trong sạch.
Theo VNE
Tôi không hối hận vì đã bỏ chồng
Giờ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì đang nuôi con một mình. Con ngoan, biết nghe lời mẹ lại càng khiến tôi thấy hạnh phúc! Ít ra tôi cũng được an ủi phần nào cho quãng thời gian cô đơn của tôi.
Tôi và chồng đã ly hôn được hai năm. Thời gian đầu, tôi đau khổ tột cùng vì bị chồng phản bội. Tôi không biết mình nên làm gì, đến ngay cả một cuộc điện thoại cho người đàn bà ấy tôi cũng không dám. Tôi còn không thể nói gì khi cô ta gọi điện đến nhà tôi và nói rằng, chồng tôi đang yêu cô ta. Khi đó, tôi chỉ biết câm lặng, nín nhịn. Đến ngay cả hỏi chồng một câu tôi cũng không đủ dũng cảm. Tôi sợ anh sẽ thừa nhận đó là sự thật.
Vì bản thân anh cũng đã có nhiều thứ thay đổi. Từ lâu tôi đã thấy anh lạ. Anh chải chuốt, còn ăn diện, lại còn hay tự nhiên hát. Tôi nghi ngờ đó là do anh đã có bồ. Nên lần này, khi cô bồ của anh gọi điện tới, tôi không thể nói được gì. Tôi cũng sợ không hỏi anh vì tôi nghi, đây là sự thật. Nhìn anh vui vẻ mà tôi phiền lòng vô cùng. Chắc là anh đang hạnh phúc, vui vẻ vì có người phụ nữ kia.
Được một thời gian, anh nói, anh đã yêu người con gái đó và anh không thể nào từ bỏ cô ta được. Anh bảo, anh đã đem lòng yêu cô ấy và anh nghĩ, đó mới thực sự là gia đình hạnh phúc. Anh bảo, anh muốn chúng tôi ly hôn và anh cho tôi quyền nuôi con. Lúc đó, trái tim tôi như dao cứa vào. Tôi xin anh từ bỏ chuyện tình ấy, xin anh ở lại bên tôi để con tôi không phải đau khổ. Nhưng mà anh nhất định từ bỏ, anh không cho tôi cơ hội. Tại sao anh lại từ bỏ gia đình mình một cách dễ dàng như vậy. Anh không nói một lời, anh cũng không ngại công khai chuyện ngoại tình của mình.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. (ảnh minh họa)
Giờ con tôi khóc còn anh vui vẻ hạnh phúc bên người ta. Tôi đau khổ quá nhưng van xin không còn cách nào khác. Chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt, có lẽ chỉ là nước mắt của tôi. Không còn cơ hội cho chúng tôi ở bên nhau nữa, đành để anh hạnh phúc bên người ta, còn tôi cùng con đi nơi khác sống.
Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ. May mà công việc của tôi khá tốt, thu nhập cao nên việc lo cho con không quá khó. Sau đó, tôi biết tin anh ta đã cưới cô bồ kia và họ đang sống cùng nhau. Nhưng hơn 1 năm qua, nghe đâu, anh và cô ta đã trục trặc và có ý muốn chia tay. Chỉ vì muốn giữ sĩ diện với tôi nên không đành, anh cứ cố sống như vậy với người vợ chỉ biết đào mỏ. Anh chán nản, kêu than tôi cũng không bận tâm, không nói một lời nào. Vì chúng tôi đã hết tình, hết nghĩa rồi.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. Rất nhiều người đàn ông đến bên tôi, theo đuổi tôi nhưng tôi chẳng màng, vì tôi không muốn con mình phải chịu khổ. Nếu như con có cha dượng, biết đâu, cuộc sống của con sẽ mệt mỏi hơn. Tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận làm người mẹ đơn thân và nuôi con một mình, tạo cơ hội cho con sống tốt hơn, tu chí làm ăn và lo cho con. Dù là thân phụ nữ nhưng tôi tin mình sẽ làm được, tôi chẳng cần bận tâm chuyện thiên hạ bàn tán ra sao.
Làm mẹ đơn thân với tôi mà nói thực sự hạnh phúc. Còn không, sống với người chồng ấy có lẽ tôi cũng bị hành hạ và đau khổ tới chết!
Theo VNE
Cưới xong, phụ nữ ngại nhận hoa Các bà vợ than phiền những đức ông chồng ngay sau khi có được mình thì không còn ga lăng, lịch lãm lãng mạn nữa mà trở nên khô khan, cục mịch. Nhưng đôi khi, vấn đề không phải ở đàn ông mà ở chính những bà vợ. Chính vợ giết chết sự lãng mạn trong tôi Anh Nguyễn Văn Thành (34 tuổi,...