Em gái đòi đứng tên nhà bố mẹ chồng chỉ sau 2 tháng kết hôn: Sóng gió hôn nhân hay trò đùa tuổ.i trẻ?
Chỉ vừa bước chân vào cánh cửa hôn nhân được hai tháng, cô em gái của tôi – một người luôn sống trong sự bao bọc và chiều chuộng – đã khiến cả gia đình lao đao khi đòi hỏi điều không tưởng: bố mẹ chồng phải sang tên căn nhà đang ở cho vợ chồng cô ấy.
Ảnh minh họa.
Câu chuyện không chỉ dừng lại ở sự đòi hỏi này mà còn phơi bày những quan niệm sai lầm, những ảnh hưởng đáng ngờ từ mạng xã hội và sự lạc lối trong cách ứng xử với gia đình. Hãy cùng tôi lần lại từng lớp sóng gió đã bủa vây cuộc sống vợ chồng em gái tôi.
Em gái tôi, Bích, nhỏ hơn tôi 12 tuổ.i. Từ bé, cô ấy là một đứ.a tr.ẻ ngoan nhưng lại dễ bị tác động, đặc biệt bởi những lời khuyên bùi tai từ người ngoài. Khi lớn lên, tính cách này không những không giảm mà còn trở thành nguồn cơn của nhiều tình huống khó xử.
Sau đám cưới, Bích dọn về sống cùng chồng trong một căn chung cư mà bố mẹ chồng tặng. Những tưởng đây là khởi đầu êm đẹp, nhưng chỉ vài tuần sau, tôi phát hiện thái độ của em mình với chồng ngày càng bất ổn. Lần nọ, cô ấy đến chơi cửa hàng của tôi trong một ngày mưa lớn. Thay vì tự lo liệu taxi về nhà, Bích yêu cầu chồng đang bận họp giao ban phải đến đón, rồi nổi giận khi anh không thể chiều ý.
Thêm vào đó, Bích phàn nàn rằng chồng mình “không ra gì” vì lương tháng 40 triệu mà chỉ đưa cô ấy 10 triệu, trong khi phần lớn thu nhập còn lại anh dùng để chi trả các khoản chung như điện nước, trả lãi ngân hàng và chi phí sinh hoạt. Điều này làm tôi không khỏi lắc đầu bởi thực tế, khoản 10 triệu ấy chỉ dành cho chi tiêu cá nhân của Bích – một con số không nhỏ nếu nhìn nhận công bằng.
Nếu như những hành động trên đã khiến gia đình ngỡ ngàng, thì yêu cầu bố mẹ chồng phải sang tên sổ đỏ căn nhà họ đang sống lại là giọt nước tràn ly. Cô ấy cho rằng đây là “điều hiển nhiên” để đảm bảo tương lai của mình và chồng. Tuy nhiên, ông bà vẫn khỏe mạnh, căn nhà ấy là nơi họ gắn bó cả đời. Sự đòi hỏi vô lý này không chỉ gây căng thẳng mà còn khiến chồng Bích mệt mỏi đến mức phải tạm thời dọn ra ngoài sống.
Video đang HOT
Tôi nghi ngờ rằng những ý tưởng này không hoàn toàn xuất phát từ Bích mà bị “xúi giục” bởi các nhóm hội trên mạng xã hội như “Gen Z không thích làm dâu”. Những nơi này thường truyền bá các quan điểm cực đoan về hôn nhân, khuyến khích phụ nữ đòi hỏi quyền lợi mà không cân nhắc trách nhiệm tương xứng.
Việc Bích tham gia những hội nhóm như vậy và áp dụng một cách mù quáng vào cuộc sống khiến tôi lo ngại về tương lai của vợ chồng cô ấy. Tình yêu và sự tin tưởng liệu có thể bền vững khi bị gánh nặng từ những đòi hỏi vô lý đè nặng?
Câu chuyện của em gái tôi là hồi chuông cảnh tỉnh cho nhiều gia đình. Hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là sự thấu hiểu, chia sẻ, và xây dựng. Việc để những tư tưởng lệch lạc chi phối không chỉ phá hỏng tình cảm mà còn làm tổn thương cả những người thân yêu.
Giờ đây, tôi chỉ hy vọng em gái mình tỉnh táo hơn, hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ có thể đòi hỏi mà cần được vun đắp bằng sự đồng lòng của cả hai người. Và tôi cũng mong rằng, đây không phải là hồi kết cho cuộc hôn nhân còn quá non trẻ của cô ấy.
Nghe lỏm được chúng tôi có hơn 100 triệu tiề.n thưởng Tết, bố mẹ chồng yêu cầu chu cấp toàn bộ số tiề.n đó cho em gái học lên thạc sĩ
Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Tôi lấy chồng hơn chục năm, nhưng vì thấy ông bà có tuổ.i rồi nên thỉnh thoảng vợ chồng tôi cũng cho con cái sang ở với ông bà vài tuần, có khi cả tháng. Tất nhiên, mỗi lần nhà tôi sang thì đều biết ý biết tứ, biếu ông bà thêm tiề.n hoặc mua thực phẩm để ông bà không phải nuôi ăn con cháu.
Đầu tháng này vợ chồng tôi có đưa con về nhà ông bà ở mấy tuần, ban đầu thì không sao nhưng khoảng mấy hôm gần đây, cứ đến bữa cơm là ông bà nói liên tục về chuyện ông bà già rồi mà em gái chồng thì vẫn còn phải đi học, nó học giỏi mà chẳng lo được cho nó. Rồi lại kể chuyện ngày xưa, nói chồng tôi sướng vì lúc ra đời bố mẹ còn trẻ khỏe nên lo được cho từ A đến Z.
Mỗi lần như vậy chồng tôi rất khó chịu vì anh ấy có được lo lót cho cái gì đâu, đỗ đại học thì tự đi làm thêm mà kiế.m tiề.n trang trải, may mà ngành chồng tôi chọn là ngành được Nhà nước hỗ trợ học phí chứ nếu không thì chắc cũng phải bỏ học giữa chừng rồi. Ra trường tự vác xác đi xin việc chứ ông bà có thèm quan tâm đâu, đến khi đi làm có thu nhập thì thứ ông bà hỏi là lương bao nhiêu chứ chẳng bao giờ có chuyện hỏi đi làm có vất vả không con.
Sau đó tôi mới hiểu rằng, nguồn cơn của câu chuyện kể khổ bên bàn ăn bắt đầu từ một tin vui nho nhỏ của tôi và chồng. Thường thì lương thưởng Tết của 2 vợ chồng tôi cộng lại cũng không đến nỗi nào nhưng năm này thì may mắn, chúng tôi có thể sẽ nhận được một khoản thưởng Tết khá lớn từ công ty, có thể lên đến hơn 100 triệu. Đó là thành quả của cả một năm cật lực lao động, của những đêm thức trắng và nỗ lực không ngừng nghỉ. Chúng tôi cũng bàn với nhau chắc là trích thêm tiề.n tiết kiệm rồi ra sau Tết sửa sang lại ngôi nhà vì 2 đứa nhà tôi cũng lớn rồi, chúng nó bắt đầu không thích ở chung phòng với nhau nữa. Ngoài ra có lẽ sẽ trích 1 khoản nhỏ cho 2 đứ.a tr.ẻ con đi du lịch cùng bố mẹ.
Thế nhưng, không biết là có phải do lúc đi ngủ vợ chồng tôi bàn về chuyện này và bố mẹ chồng tôi ở sát tường vô tình nghe được hay không mà ông bà biết được chuyện lương thưởng Tết của 2 vợ chồng. Và từ đó, mọi chuyện dần đi theo một hướng khác. Ông bà đã nhắm đến khoản tiề.n Tết này với mục đích cho con gái yêu của ông bà học thạc sĩ.
Sau vài lần nói bóng nói gió mà vợ chồng tôi mít đặc chẳng hiểu gì nên ông bà đã thẳng thắn đặt vấn đề.
- Bố mẹ nghe bảo 2 đứa sắp có khoảng hơn 100 triệu tiề.n thưởng Tết. Thế này nhé, bố mẹ già rồi, lo cho thằng anh ổn rồi giờ hai đứa con phải phụ bố mẹ lo cho em. Ra Tết con bé nó học lên thạc sĩ nên 2 đứa sắp xếp cho em khoản thưởng Tết năm nay để em nó đóng học phí.
Tôi hiểu, việc đầu tư cho giáo dục là quan trọng nhưng vì sao chúng tôi lại phải có nghĩa vụ nuôi con của người khác ăn học? Chúng tôi cũng muốn hỗ trợ các em trong khả năng của mình nhưng vì sao chúng tôi phải cho em hết số tiề.n là công sức lao động cả năm trời của gia đình mình. Đấy là còn chưa nói, cho con gái ông bà xong rồi con chúng tôi ăn gì? Uống nước lã, hít khí giời để sống à?
Chồng tôi, một người đàn ông luôn đặt trách nhiệm với gia đình lên hàng đầu, đã quyết định không thể chiều theo yêu cầu của bố mẹ. Anh cho rằng việc đó không hợp lý và chúng tôi cần có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, chứ không phải cứ phóng túng vào những việc bên ngoài. Anh sẵn lòng hỗ trợ em gái một phần nhỏ, khoảng 10 triệu, như một lời khích lệ và chia sẻ, nhưng không thể là toàn bộ.
Vừa dứt lời, bố mẹ chồng tôi như biến thành 2 con người khác.
Khi vợ chồng tôi nói thẳng vậy ông bà đứng ngay dậy, đậ.p bàn ầm ầm rồi đuổi thẳng cổ con cháu ra khỏi nhà, trước mặt 2 đứa cháu nhỏ, ông bà chử.i bới, nhiếc móc thậm tệ khiến 2 đứa nhà tôi sợ đến mức mặt mũi tái mét.
Cả lòng tự trọng và tình cảm gia đình đều bị tổn thương sâu sắc. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tình thân có thật sự là điều bất biến trong cuộc sống, hay chỉ là một thứ tình cảm mong manh, dễ vỡ khi tiề.n bạc đặt vào cán cân? Cơn điên trong tôi bốc lên nhưng vì thương chồng nên tôi cắn răng chịu đựng để anh là người cuối cùng đưa ra quyết định, tôi chấp nhận thuận theo ý chồng kể cả khi trong lòng không cam.
Cuối cùng chồng tôi quyết định rời đi, anh dắt vợ con lên xe rời đi trong im lặng. Dù nhiều năm tháng bị đối xử bất công nhưng anh vẫn cố gắng hàn gắn, duy trì mối quan hệ với bố mẹ mình, điều này tôi hiểu chứ. Vậy mà có vẻ như mọi cố gắng của anh chẳng đổi lại được chút tình cảm nào từ chính những người sinh thành ra anh.
Câu chuyện về tiề.n bạc, thay vì là lời chúc phúc cho năm mới, giờ đây lại trở thành nguồn cơn của những tranh cãi và hiểu lầm. Cảm giác được chờ đợi và áp đặt đã khiến không gian sống của chúng tôi trở nên nặng nề, khó khăn để thở.
Chuyện của chúng tôi không phải là duy nhất, nhưng nỗi đau và sự phức tạp mà nó mang lại là không thể phủ nhận. Tôi chỉ mong rằng, dù sau này chuyện này đi đến đâu, dù có làm lành được hay không, thì chúng tôi vẫn có thể giữ được lẽ phải và lòng tự trọng.
Điều khiến tôi căm phẫn nhất là ông bà đã đối xử bất công với chồng tôi giờ tiếp tục hành xử không ra gì trước mặt con tôi. Lần này, tôi tuyên bố thẳng với chồng sẽ không bao giờ bước chân về nhà ấy thêm 1 lần nào nữa. Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Vừa kết hôn được 2 tháng nhưng em gái tôi đã đòi đứng tên chung căn nhà của bố mẹ chồng Tôi phải nhấn mạnh rằng đấy là căn nhà của bố mẹ chồng nó chứ không phải của chồng nó! Tôi không hiểu các bạn trẻ bây giờ dạy nhau hay xui khôn xui dại nhau như thế nào trên mạng xã hội mà mấy đứa tầm tầm tuổ.i em gái tôi bây giờ chúng nó có tư tưởng và suy nghĩ rất...