Em gái chân dài ơi! Em đã ngủ với chồng chị chưa ?
Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”
Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:
- Em đã ngủ với chồng chị chưa?
Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy…?
(Ảnh minh họa)
Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”….
Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:
- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!
Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé.
Video đang HOT
Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.
Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”
Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”
Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.
(Ảnh minh họa)
6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.
Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Bất quá tam.Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”
Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?
Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư
“Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:
“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác.
Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.
Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.
Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”
Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?…
Theo Phununews
Ngủ với chồng chị là sai lầm của cuộc đời tôi
Tôi thực lòng mong chị hạnh phúc bên chồng. Bởi vì khi ấy, đồng nghĩa với việc không còn cô gái nào lầm lạc như tôi.
Gửi chị - vợ của người đàn ông tôi từng yêu!
Tôi biết, dù tôi có nói điều gì đi chăng nữa thì với mọi người, tôi vẫn là một kẻ thứ ba tồi tệ. Tôi chẳng có lời nào để biện minh cho mình khi mà anh ấy là chồng chị nhưng tôi lại đang mang trong mình giọt máu của anh ta. Cay đắng là ở chỗ đó, tôi có miệng mà chẳng thể nói. Thôi thì tôi cam chịu, ừ tôi xấu, tôi tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng giờ tôi xin chị, để cho cuộc sống của tôi được bình yên, để tôi hạnh phúc với đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi được không?
Tôi ít tuổi hơn chị nhiều lắm, tôi cũng chưa từng lập gia đình nhưng tôi hiểu, cái giá phải trả cho kẻ thứ ba là như thế nào. Nếu tôi là một người vợ, tôi cũng sẽ căm giận khi bị chồng phản bội. Có lẽ chị nghĩ tôi đang nói những lời giải dối bởi nếu biết vậy sao tôi còn cặp với chồng chị?
Chị biết không? Nếu chồng chị không đến bên tôi và nói rằng anh ấy đã ly hôn thì cả trăm vạn lần tôi cũng chẳng bao giờ dám gần anh ấy. Nhưng đây chính xác là những gì mà người chồng của chị đã nói. Trong chuyện này, chị đau vì bị chồng phản bội, còn tôi đau vì bị chồng chị lừa dối. Tôi đã tin tưởng vào sự bất hạnh của anh ấy trong tình yêu để rồi không màng những thiệt thòi mà ở bên anh ấy.
Nếu chồng chị không đến bên tôi và nói rằng anh ấy đã ly hôn thì cả trăm vạn lần tôi cũng chẳng bao giờ dám gần anh ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi đã yêu bằng một trái tim chân thành nhưng mù quáng. Nói gì đi nữa, lẽ ra tôi cũng nên hiểu hơn về người đàn ông mà mình yêu và trao thân. Nhưng tình yêu lầm chỗ để trên đầu, tôi yêu và nghĩ tình yêu của mình thật cao quý, trân trọng.
Khi tôi biết mình mang bầu cũng là lúc chị điện thoại cho tôi chửi rủa. Chị có nhớ, trong cuộc trò chuyện ấy, chị đã mắng mỏ tôi thậm tệ thế nào tôi cũng cam chịu không? Thực ra, tôi cũng không hoàn toàn sai trong chuyện này bởi vì giống như chị, hôm đó tôi cũng sốc khi biết mình đã lên giường với chồng một người đàn bà khác.
Nhưng dẫu sao, tôi vẫn là có lỗi. Tôi chẳng có gì để bấu víu, để biện minh, còn chị, chị có danh phận được pháp luật và gia đình, họ hàng thừa nhận. Tôi im lặng đón nhận tất cả. Nỗi đau vì bị lừa dối của tôi lớn hơn nhiều so với vài lời cay nghiệt mà chị nói.
Đứa con là niềm an ủi lớn nhất với tôi và vì con mà tôi mạnh mẽ để đối diện với dư luận khi không chồng mà chửa. Nhưng sao chị tàn nhẫn quá! Chị bắt tôi bỏ đứa bé đi? Chị sợ điều gì? Chị sợ con tôi sẽ là sợi dây để chồng chị và tôi "hú hí qua lại với nhau"?, hay sợ sau này nó sẽ là một nhân tố khiến quyền thừa kế của con chị bị vơi đi?
Xin gửi lại người đàn ông ấy cho chị bởi vốn dĩ anh ta chưa bao giờ từng thuộc về tôi. (Ảnh minh họa)
Chị à! Cùng là đàn bà, tôi mong chị hiểu, đừng đặt lên đầu một hình hài còn chưa ra đời những tội lớn nghiệt ngã đến thế. Con tôi... mãi mãi chỉ là con tôi mà thôi. Tôi cũng chẳng cần "bố nó" - tức là chồng chị phải có trách nhiệm. Thứ trách nhiệm lớn nhất của một người làm chồng, làm cha anh ta đã từng giũ bỏ thì tôi nào có ngưỡng vọng gì. Chị là vợ chính thức, con chị là con hợp pháp mà anh ta còn đang tâm lừa dối thế thì một kẻ qua đường như tôi liệu có níu giữ được anh ta?
Mà nếu có thể giữ, thì tôi cũng không cần. Tôi có thể mù quáng tin rằng anh ta yêu mình và là một người độc thân, chứ tôi không điên dại khi cố yêu một kẻ phản bội vợ, lừa dối người tình. Ừ thì tôi là kẻ thứ ba, cứ cho là thế, nhưng tôi là kẻ thứ ba có nhân cách và liêm sỉ.
Xin gửi lại người đàn ông ấy cho chị bởi vốn dĩ anh ta chưa bao giờ từng thuộc về tôi. Tôi xin chị tha thứ cho một tình yêu vụng dại của tôi và để cho mẹ con tôi được yên. Đứa bé vô tội. Hãy đừng điện thoại và nói những lời cay độc thêm nữa. Thời gian đó, tốt hơn chị hãy nên tìm cách để giữ chân chồng mình. Hãy quản chồng mình, điều đó dễ hơn nhiều so với việc chị ngăn chặn tất cả những người đàn bà có khả năng trở thành tình nhân của chồng chị.
Tôi thực lòng mong chị hạnh phúc bên chồng. Bởi vì khi ấy, đồng nghĩa với việc không còn cô gái nào lầm lạc như tôi.
Theo Khám Phá
Cảm ơn em đã cướp chồng "giúp" chị Một người đàn ông có thể phụ bạc người phụ nữ chung lưng đấu cật với anh ta suốt những năm tháng cơ hàn, thì còn gì đáng để giữ nữa? Gửi nhân tình của chồng chị! Chị biết chắc khi em đọc những dòng tâm sự này, em sẽ thấy chính mình trong đó. Chắc có lẽ bây giờ em đang hả...