Em gái bỗng dưng ly dị và ôm con về nhà
Ly dị với chồng mà không cho ai biết, em gái ôm con về nhà và gây nhiều xáo trộn trong gia đình.
Cô Thanh Tâm kính mến!
Cháu mới cưới vợ được 2 năm, ở độ tuổi 31, cháu tự nhận mình là người chín chắn và đủ bản lĩnh lo được cho gia đình nhỏ bé của mình. Tuy nhiên, do bố mẹ cháu chỉ có hai người con. Và Hằng – em gái cháu – đã có gia đình riêng nên vợ chồng cháu quyết định sẽ sống chung để phụng dưỡng bố mẹ lúc về già.
Nói về vợ cháu, cô ấy là người phụ nữ tháo vát, đảm đang. Trước khi về làm dâu, cô ấy đều được cả nhà yêu mến. Sau khi cưới, cô ấy chưa từng khiến bố mẹ cháu phải nói đi nói lại một lời. Không khí trong gia đình lúc nào cũng vui vẻ và đầm ấm. Lấy nhau được hơn năm thì vợ cháu sinh con trai đầu lòng, ông bà lấy đó làm niềm vui tuổi già nên yêu chiều cháu lắm.
Đúng đợt này, do mâu thuẫn với chồng nên Hằng đã ký vào đơn ly dị mà cả nhà cháu không hề hay biết. Sau đó, Hằng dẫn theo con trai mới được 2 tuổi về nhà đẻ. Mọi chuyện rối lên bắt đầu từ việc bố cháu mắng Hằng không tiếc lời vì quyết định ly dị mà không cho ai hay biết. Kể từ đó, Hằng cũng dường như thay đổi thành người khác. Em ấy thường hay cáu gắt và nổi giận vô cớ. Chỉ cần ai trong nhà làm việc gì không vừa ý là Hằng sẵn sàng bỏ ăn hoặc không thèm nói chuyện. Mẹ cháu nhiều lần khuyên nhủ mà không được.
Từ ngày ly dị, Hằng cũng không đi làm nữa. Mặc dù ở nhà chơi và thừa biết vợ cháu còn đang trong thời kỳ ở cữ nhưng cô ấy luôn đùn đẩy chờ vợ cháu làm việc nhà, thậm chí con trai cô ấy cũng đẩy cho vợ cháu trông luôn rồi bỏ đi chơi.
Mẹ cháu có nấu đồ tẩm bổ hay giúp vợ cháu làm bớt việc nhà thì Hằng ra sức nhiếc mắng vợ cháu không tiếc lời. Nhiều đêm con quấy không được ngủ, ban ngày lại phải trông hai đứa rồi cơm nước, giặt giũ, vợ cháu mệt nhoài mà không dám than. Chỉ khi mẹ cháu nói, cháu mới biết chuyện này. Bà thương con dâu nhưng không bảo được con gái.
Sự việc ngày càng căng thẳng, lo sợ anh chị em trong nhà xảy ra mâu thuẫn nên bố mẹ cháu có đề nghị cho vợ chồng cháu ra ở riêng tới khi nào Hằng bình tĩnh lại và có định hướng mới cho cuộc đời của em. Cháu thực sự rất bối rối, vì không muốn ra ở riêng, nhưng lại không muốn vợ và em gái xảy ra cãi vã. Mong cô cho cháu lời khuyên.
Video đang HOT
Phan Minh Đức (Thái Nguyên)
Em chồng trở nên khó tính với mọi người và khắt khe với chị dâu (Ảnh minh họa)
Minh Đức thân mến!
Em gái cháu vừa xảy ra sự cố trong hôn nhân nên tâm trạng của cô ấy bị ảnh hưởng khá nhiều. Sau khi về nhà, một mặt bị bố mẹ cháu mắng, một mặt lại tủi thân khi thấy tình cảm bố mẹ mình dành cho chị dâu, rồi cuộc sống vợ chồng cháu êm ấm, hạnh phúc. Từ đó cô ấy mặc cảm và dẫn tới ác cảm với vợ cháu mặc dù mối quan hệ trước đó vẫn tốt đẹp.
Trong trường hợp này, cháu cần có cái nhìn thông cảm với em gái. Trước tiên, cháu hãy dành một buổi nói chuyện riêng với Hằng để tâm lý cô ấy ổn định hơn. Bố mẹ mắng là vì quyết định của cô ấy bồng bột, không chịu chia sẻ cho ai biết. Cho dù cô ấy có gặp hoàn cảnh như thế nào thì cả nhà vẫn luôn yêu thương và bảo vệ cô.
Và đặc biệt, bố mẹ cháu không hề thiên vị con dâu hay con gái. Vợ cháu đang trong thời kỳ ở cữ nên mới cần sự chăm sóc của mọi người. Bên cạnh đó, cháu hãy động viên vợ, tâm sự để cô ấy hiểu và hãy giúp đỡ vợ trong việc chăm sóc con cái. Đồng thời trấn an bố mẹ để bố mẹ đỡ lo lắng. Nếu sau đó mà Hằng vẫn không thay đổi, hai vợ chồng cháu có thể ra riêng vì bố mẹ cháu không thể không cưu mang Hằng. Chúc cháu và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.
Theo PNVN
Từng bỏ đói, đánh đập tôi 8 năm, ai ngờ dì lại cho tôi bất ngờ vỡ òa trong ngày sinh nhật tuổi 60
Cuộc sống của tôi gắn liền với những trận đòn roi và bất hạnh, nhưng tôi đã nhận được một bất ngờ rất lớn trong lần sinh nhật thứ 60 của dì.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những bất hạnh khi cha mẹ đã ly dị và rời bỏ tôi từ rất sớm. Chính bà nội đã nuôi nấng tôi những ngày tháng sau đó. Nhưng tưởng rằng tôi sẽ lớn lên trong sự yêu thương của nội thì một bi kịch lại ập đến. Tôi đã phải chứng kiến bà qua đời vì một cơn đau tim.
Sau khi bà mất, tôi chuyển về sống với dì như một lựa chọn cuối cùng trong cuộc đời. Nhưng trong thâm tâm tôi thực sự không muốn, vì những điều mà dì đã đối xử với tôi từ ngày trước. Đó cũng là ngày bắt đầu cuộc sống địa ngục của tôi. Một quãng thời gian tôi gần như không bao giờ muốn nghĩ tới khi dì đã "dành" cho tôi những trận đòn roi, thậm chí cả bỏ đói.
Ngay ngày đầu tiên dì đã áp đặt những quy tắc khắt khe như: Tuyệt đối không được có tình yêu trẻ con, không được về nhà muộn và đặc biệt trong mỗi kì thi đều phải đứng top đầu của lớp. Những lời nói gay gắt đó luôn ám ảnh tôi, tôi đã căm ghét dì rất nhiều nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi chỉ biết học và học, nhưng đó dường như là chưa đủ với dì bởi mỗi khi có những lời phàn nàn từ trên lớp hoặc bất cứ một ai khác về tôi thì chắc chắn sẽ có những trận đòn roi nhừ tử. Khi kết quả kì thi đầu tiên được gửi về nhà, tôi đã đứng áp chót. Và dì đã đánh tôi bất chấp sự cầu xin, gào khóc. Nhưng lần này thì khác, tôi chợt nhận ra một điều rất lạ: dì tôi đang khóc.
- Hôm nay đừng có mà ăn gì! - Dì quát lên.
Sau đó, dì đã ra ngoài ăn với những người bạn mặc cho tôi đi ngủ với chiếc bụng trống rỗng. Để tránh những trận đòn roi tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng đôi khi chỉ cần kéo dài buổi học thêm một chút để trao đổi bài mà về nhà muộn, mặc cho lời giải thích của tôi, dì vẫn lạnh lùng phạt và tất nhiên: vẫn không có cơm ăn.
Dì đã "dành" cho tôi những trận đòn roi, thậm chí cả bỏ đói (Ảnh minh họa)
Sự việc vẫn tiếp tục diễn ra như vậy: những trận đòn, những lần phạt úp mặt vào tường và bỏ đói. Thậm chí tôi đã từng căm ghét dì, thề rằng tôi sẽ tạo ra sự khác biệt, cứ chờ xem.
Khi lên đến Trung học, tôi đã cố gắng và điểm số cũng tốt hơn. Nhưng dì rất ít khi nở nụ cười với tôi và vẫn những lời nói lạnh lùng như mọi ngày.
Trong suốt 8 năm, tôi như một đứa trẻ bị giam cầm. Không đi chơi, không có một thú vui nào khác ngoài việc học và việc duy nhất tôi cần cố gắng là phải vào Đại học. Dì đã từng quát lên rằng tôi sẽ chỉ là một kẻ ngốc, một thằng đần, một kẻ ăn xin nếu không thể vào Đại học. Và trong một đêm suy nghĩ, tôi đã nhận ra rằng mình phải cố gắng, để cho những người ghét tôi phải hối hận, đặc biệt là dì.
Và thời gian sau đó tôi như một con người khác, không đứng cuối lớp, không tình yêu, một không gian khép kín để đạt được mục tiêu duy nhất: vào Đại học.
Cuối cùng sau bao nỗ lực, tôi đã đạt được ước mơ của mình khi đỗ vào một trường danh tiếng. Người đầu tiên tôi báo tin là dì. Dì đã ôm chầm lấy tôi và khóc:
- Xin con đừng hận dì, tất cả những điều dì làm chỉ muốn con thành đạt, muốn con có cuộc sống tốt hơn mà thôi vì tuổi thơ của con đã cực khổ quá nhiều rồi. Những lúc đánh con, bỏ đói con thực sự dì cũng không thể ăn nổi bữa cơm vì thương con. Dì buộc phải đối xử với con như vậy, buộc phải độc ác để không muốn con phải khổ thêm bất cứ ngày nào nữa.
Tôi thực sự rất xúc động, chỉ biết cảm ơn dì rất nhiều. Nhờ những trận đòn roi, bỏ đói mà tôi đã có được ngày hôm nay. Giờ nghĩ lại, suốt 8 năm đó là quãng thời gian "bạo hành ngọt ngào" mà tôi đã được trải qua.
Vào ngày sinh nhật thứ 60 của dì. Tôi đã chuẩn bị một món quà rất ý nghĩa để dì bất ngờ. Nhưng khi vừa về đến nhà, người tạo bất ngờ lại là dì khi đưa cho tôi một chiếc chìa khóa - đó là chìa khóa căn biệt thự mà dì đã mua tặng tôi với số tiền tích cóp từ ngày xưa. Tôi chẳng biết cám ơn dì như thế nào nữa vì thực sự tôi quá đỗi vui mừng. Kể từ sau hôm đó, tôi cũng gọi dì bằng "Mẹ" bằng tất cả tình yêu thương vô bờ bến của mình.
Theo Ngoisao
Chồng ép vợ coi kẻ "thứ ba" như em gái Ngày chồng đưa nhân tình cùng đứa con riêng về nhà và bắt chị công nhận "kẻ phá vỡ gia đình" mình là người một nhà, chị nổi giận thật sự. Chị từng nghĩ, mình quá may mắn khi mọi thứ vô cùng thuận lợi: Công việc ổn định, chồng năng động, kiếm tiền giỏi, cậu con trai khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Chị...