Em đừng sợ mùa đông
Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.
Tháng mười hai, rét muộn, em thích cuộn tròn trong chăn, đọc một cuốn tiểu thuyết tình yêu, nhâm nhi chút cà phê.Lạnh quá, em không ghét mùa đông, em chỉ ghét cái lạnh hững hờ nhấn em chìm trong nỗi cô đơn một ngày xám màu khi em bước qua những con phố dài, khi em níu tay cầm trên những chiếc xe bus thưa thớt, hay khi em ngang dọc ghé thăm chút ít kỉ niệm vương vấn đâu đây. Em mặc áo khoác rất dày, một màu đỏ nồng nhiệt, nhưng gió vẫn rít qua kẽ lòng em tê tái, giống như là vực dậy chút hoài nghi đã từ lâu ngủ yên. Em thả tóc mun, nghe mối tơ vò cứ thêm bện chặt, từng chút một.
Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu. Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. Em khẽ rùng mình, mắt hanh hao dõi theo những ngón tay đan trên con đường dài tưởng như bất tận, vờ như không thấy lòng mình giá buốt dần, phả hơi ấm ít ỏi vào lòng bàn tay. Chẳng còn ai giằng lấy đôi tay cớm lạnh ửng hồng này, nhét vào túi áo khoác dạ của minh cho em nữa đâu, nhưng em cũng chẳng cho phép mình cảm thấy một chút tủi thân, vò mạnh đôi bàn tay tê cứng. Lạnh, thật là lạnh.
Có những đêm mùa đông, em chẳng ngủ nổi, ánh mắt quánh đặc như giọt cà phê, u ám nhìn ra bóng tối. Em mỉm cười tự trào, bàn tay gạt đi dòng ấm đang lăn dài trên má. Rồi em ngây ngô lôi điện thoại mình ra, soạn một tin nhắn vào những con số quen thuộc, ” Đừng khóc “. Điện thoại em chợt rung lên, ” Đừng khóc “. Em lại cười.
Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu. Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. (Ảnh minh họa)
Thực ra, mùa đông cũng không đến mức quá tồi tệ. Em mới ốm có hai lần, rồi thì cũng biết chăm chút cho sức khỏe mình hơn, không ăn mặc phong phanh để người khác phải than phiền như trước nữa. Đôi khi em cũng nhớ cái giọng càm ràm của người, nhưng em mạnh mẽ hơn rồi, không cho phép mình bật khóc. Gió bấc tràn về, dòng người thưa thớt, chẳng còn ai thấy em ánh mắt trống rỗng, bước đi vô định trên con đường cây lá trụi khô. Hay là thi thoảng mưa lại giăng mắc, em né đi cái tấp nập nhất thời, thong dong dạo chơi, cho đến khi lạnh giá này át đi bao nhiêu suy nghĩ vướng mắc.
Video đang HOT
Em sợ mùa đông như sợ mất anh. Hay bởi em mất anh, nên em sợ đông nhanh đến. Em sợ bản thân sẽ sớm tự cường đứng dậy gạt đi những nỗi niềm xưa cũ, vẽ cho mình một lớp mặt nạ cười. Mà, đúng là em đã tự vực mình như thế. Em chăm chút cho mình như anh từng chăm chút cho em, em trưởng thành hơn, rồi dần dà, cũng chẳng thấy mùa đông lạnh lẽo nữa. Khi cô đơn, hay nhớ anh, em vùi mình vào giấc ngủ, để khi thức dậy, em sẽ lại buộc mình cảm thấy mọi chuyện đã ổn rồi. Vậy thì, chỉ một mùa đông nữa thôi, em sẽ lãng quên anh mất.
Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá. (Ảnh minh họa)
Nhưng em còn sợ mùa đông, như sợ sẽ nhớ tới anh. Em sẽ nhớ là, chúng ta đã từng nắm tay trên những con phố dài lê thê, anh dúi tay em vào túi áo mình, hơi ấm này thật tuyệt. Em sẽ nhớ là, anh luôn nhắn tin nhắc em mai trời trở lạnh, thúc giục em đi ngủ sớm mỗi đêm. Rồi em sẽ nhớ anh, sao lại hay mắng mỏ em thế chứ, chỉ là quên không mang khăn quàng cổ thôi mà, đâu thể ốm ngay được.
Mùa đông, tháng mười hai lại về rồi, gió bấc cũng tràn xuống nhấn chìm thành phố trong hơi thở tê cóng của đất trời. Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.
Theo VNE
Yêu thương này xin gửi lại cho anh
Em yêu anh nhưng em đã thuộc về người đàn ông khác, vì thế yêu thương này xin gửi lại cho anh...
Em vội trốn tránh đôi mắt em. Em có thể nói dối anh về tình cảm của mình nhưng đôi mắt sẽ "tố cáo" em vì thế mà em né tránh cái nhìn của anh khi anh hỏi: "Có thật là em không có tình cảm với anh?". Thật hay không thật, điều đó có quan trọng không anh? Câu trả lời của em còn có ý nghĩa gì khi mà rồi đây em sẽ lên sẽ hoa về nhà người, trở thành vợ của người đàn ông mà bao năm qua em gọi là người yêu.
Em ước gì tình cảm mà em đang có chỉ là sự "say nắng" nhẹ. Điều đó sẽ giúp em cảm thấy nhẹ lòng hơn, sẽ khiến em trở thành một cô dâu đầy hạnh phúc, vui vẻ chào đón ngày trọng đại trong đời mình. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này, vào cái lúc em tưởng như đã an phận với những gì cuộc sống mang đến. Anh đã làm cho em nhận ra rằng tình cảm mà em dành cho anh ấy không phải tình yêu. Nó chỉ là một thứ tình thân quen thuộc, mãi rồi cũng tự cho rằng đó là yêu. Nhờ có anh em mới nhận ra điều đó. Nhưng đã quá muộn màng... Em không thể làm gì khác nữa.
Anh ấy yêu em, còn em... yêu anh. Đó là một sự thật mà em đã phải tự thú nhận với chính mình. Cuối cùng, sau bao những nỗ lực em không thể dối lừa mình thêm được nữa. Em yêu anh! Nhưng tiếc là tình yêu đó quá muộn màng. Em không được phép bỏ anh ấy trong hoàn cảnh này. Em không thể ích kỉ chạy theo hạnh phúc của mình để rồi làm cho anh ấy và biết bao người thân của mình phải khổ. Em không dám.
Em vội trốn tránh đôi mắt em. Em có thể nói dối anh về tình cảm của mình nhưng đôi mắt sẽ "tố cáo" em vì thế mà em né tránh cái nhìn của anh khi anh hỏi: "Có thật là em không có tình cảm với anh?". (Ảnh minh họa)
Em đành hi sinh tình yêu riêng của mình để sống với một cuộc đời bình lặng. Em không phải là cô gái đủ can đảm để hất đi tất cả và chạy theo tình yêu của riêng mình. Anh trách em hèn nhát đã không dám thừa nhận tình yêu của mình, anh đe dọa em rằng hôn nhân không tình yêu sẽ không thể nào hạnh phúc... Nếu những điều đó có thể an ủi phần nào nỗi đau trong anh thì xin cứ trách em. Điều đó em không phủ nhận. Rõ ràng em không phải là cô gái dũng cảm nên em mới buông xuôi dù biết tình cảm trong tim mình dành cho anh mới là tình yêu đích thực.
Anh là người mang tới cho em cảm giác yêu thương nhưng chỉ tiếc là anh đến quá trễ trong cuộc đời. Em tin con người ta đều có số phận và hôn nhân là nhân duyên trong đời. Em và anh có duyên mà không có phận nên hãy nghĩ đến nhau như một người tri kỉ, một người hiểu thấu tâm can mình tới từng rung động nhỏ nhưng lại không phải là người kề vai, sát cánh bên mình suốt cả cuộc đời. Hãy nghĩ thế để thấy mọi chuyện không nặng nề, để không oán than đời, không oán thán ai và hài lòng vói hạnh phúc mình đang có anh ạ.
Biết đâu, nếu em và anh nắm tay nhau bước đi, để lại phía sau sự đau khổ của một người đàn ông tốt và sự ê chề của những người thân, hạnh phúc cũng không đến với chúng mình. (Ảnh minh họa)
Em xin lỗi vì đã không dũng cảm từ bỏ tất cả để theo anh. Nhưng em không nghĩ mình sẽ bất hạnh nếu lấy anh ấy. Có thể giữa chúng em không có tình yêu nhưng tình nghĩa thì nhiều anh ạ. Em tin rằng em chưa yêu anh ấy như một người yêu nhưng khi là vợ chồng em sẽ yêu anh ấy như một người chồng. Em sẽ là người vợ chung thủy và yêu chồng. Đôi khi hạnh phúc cũng là biết mình vừa bỏ qua một thứ hạnh phúc khác thì nên trân trọng điều đang có trong tay.
Em bằng lòng với những gì mình đang có anh ạ. Em sợ phải đánh đổi. Vì thế xin anh hãy cứ buồn, cứ giận nhưng rồi quên em đi nhé. Vì chúng mình đến lỡ một sân ga nên hãy chấp nhận những gì mà cuộc sống sắp xếp. Biết đâu đó, một ngày nào nhìn lại, cả em và anh đều thấy rằng kết cục như thế này là hợp lí hơn. Biết đâu, nếu em và anh nắm tay nhau bước đi, để lại phía sau sự đau khổ của một người đàn ông tốt và sự ê chề của những người thân, hạnh phúc cũng không đến với chúng mình.
Thôi thì hãy giữ cho nhau kỉ niệm đẹp, xem đó là một bí mật trong đời mình...
Theo VNE
Ly hôn... Cô biết anh sẽ tha thứ nếu cô cầu xin nhưng đã mang vết nhơ thì khó lòng giũ bỏ. Cô ly hôn! Lê bần thần ngồi lặng đi. Căn phòng cưới ngày nào giờ này trở nên lạnh ngắt. Hương tự mình tháo chiếc ảnh cưới treo trên đầu giường xuống. Cô dùng chiếc khăn trắng nhỏ khẽ lau lớp bụi phía...