‘Em đừng mặc áo vào, cứ để cho cô ta thấy thì anh mới dễ ly hôn’
Khi chị mở cửa phòng ngủ, chị thấy cô gái kia đang cố lấy chăn che vội tấm thân trần truồng của mình, nhưng chồng chị lại đẩy tay cô gái kia ra rồi nói: “Em đừng mặc áo vào, cứ để cho cô ta thấy thì anh mới dễ dàng ly hôn”.
Có nằm mơ chị cũng không nghĩ rằng, cảnh tượng đáng kinh tởm này lại diễn ra trong chính căn nhà, trên chính chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng chị. Khi chị mở cửa phòng ngủ, chị thấy cô gái kia đang cố lấy chăn che vội tấm thân trần truồng của mình, nhưng chồng chị lại đẩy tay cô gái kia ra rồi nói: “Em đừng mặc áo vào, cứ để cho cô ta thấy thì anh mới dễ dàng ly hôn”. Dù anh giả vờ nói thầm vào tai cô gái kia nhưng âm lượng đủ lớn cho chị nghe. Chị giật mình đóng cửa lại, lặng lẽ bước lên gác.
Chị năm nay đã 46 tuổi, cái tuổi đâu còn trẻ trung đối với một phụ nữ . 7 năm trước, chị bỏ qua mọi lời can ngăn của gia đình, kết hôn với anh – người nhỏ hơn mình đến 5 tuổi. Lúc đó, chị đã là giám đốc của một công ty thực phẩm đang ăn nên làm ra. Thực ra, cũng có người theo đuổi chị, nhưng chẳng hieru sao chị lại mê mẩn phong cách và những lời tán tỉnh của người con trai nhỏ hơn mình 5 tuổi. Sau nửa năm tìm hiểu, anh chị tiến đến hôn nhân.
Cưới nhau xong, anh bàn với chị để cho anh toàn quyền nắm giữ công ty vì anh cũng đã có kinh nghiệm làm trong lĩnh vực này. Anh muốn chị sinh con và dành nhiều thời gian để chăm sóc cho gia đình vì dù sao chị cũng đã lớn tuổi rồi. Chị nghe lời anh, chuyển nhượng hết cơ nghiệp của mình cho chồng quản lý, bản thân chị cũng nghĩ rằng, mình là phụ nữ, không nên quá tham vọng. Hơn nữa, anh là chồng chị cơ mà, chả nhẽ anh lại làm điều gì có lỗi với chị?
Chị chuyển giao công ty cho chồng được 2 năm thì bắt đầu mang bầu và sinh con. Chị cũng yên tâm vì từ ngày anh tiếp quản, công ty cũng làm ăn khấm khá hơn. Chị nghĩ rằng mình đã đúng khi giao mọi thứ cho chồng. Nhưng rồi khi sinh con, đứa bé lại gặp vấn đề về sức khỏe , phải nằm ở bệnh viện để theo dõi. Được mấy tháng thì đứa bé mất, chị lúc đó như người đã chết, suốt ngày thơ thẩn trong nhà, đêm nào chị cũng bỏ ra ban công ngồi gọi con.
Anh bắt đầu khó chịu với chị và bảo với nhiều người rằng chị bị điên. Thay vì động viên, an ủi vợ, anh lại cáu gắt, hắt hủi chị. Anh đi làm rồi vắng nhà thường xuyên, căn nhà sang trọng của chị và anh giờ chẳng khác gì nhà hoang. Chị thì ngẩn ngơ, anh thì chả mấy khi về nhà.
Video đang HOT
Rồi chị nghe phong thanh chuyện anh có bồ ở bên ngoài. Chị cũng nghe anh bảo với mọi người rằng chị bị điên, không chiều được chồng nên anh phải tìm người khác để giải quyết. Kể từ khi mất con, chị chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện kinh doanh của công ty nữa. Thế là anh càng có dịp tác oai tác quái.
Rồi thay vì hú hí ở bên ngoài, anh ngang nhiên dẫn bồ về nhà, làm cái việc đồi bại ấy ngay trên chiếc giường của hai vợ chồng. Chị nhớ cái hôm chị mở cửa phòng ngủ và thấy cảnh tượng đó, chị đã khóc rất nhiều. Khóc vì uất ức và bất lực. Kể từ ngày xảy ra chuyện, chị không nhận được một lời an ủi nào từ anh, ngược lại, anh còn tìm mọi cách thao túng quyền lực và làm những điều có lỗi với chị. Bạn bè chị từ ngày thấy chị trao hết quyền lực cho chồng thì mắng chị rồi cũng chán, chẳng muốn khuyên nhủ chị nữa.
Hôm nay, anh cũng ngang nhiên đưa cô gái kia về rồi dẫn vào phòng ngủ. Chị nghe thấy tiếng họ cười đùa, âu yếm nhau ở trong phòng. Chị còn biết họ không thèm khóa cửa phòng ngủ để trêu tức chị. Nhưng chị biết làm gì bây giờ? Tâm trí chị đã quá mệt mỏi rồi.
Chị mở cửa, đi ra đường, lang thang như một người vô gia cư. Rồi chị gặp Phong, người từng bị chị từ chối tình cảm. Phong đưa chị vào quán cà phê gần đó, hỏi han mọi chuyện. Chị khóc như mưa, vừa khóc vừa kể lại mọi thứ với Phong.
Phong khuyên chị bình tĩnh và hứa sẽ tìm cách giải quyết. Phong có bạn là một luật sư giỏi, anh nói qua tình hình với người kia và bảo rằng, vụ này sẽ giải quyết được giúp chị. Phong đưa chị về n hà anh , nấu đồ ăn cho chị rồi dỗ chị ngủ.
Đúng như lời hứa với chị, mấy tháng sau việc ở công ty của chị đã được giải quyết, chồng chị ngạc nhiên khi thấy vợ mình đường hoàng bước vào phòng làm việc và đuổi anh ta ra khỏi ghế giám đốc. Sau khi luật sư tuyên bố mọi chuyện, chồng chị đã quỳ xuống dưới chân chị xin tha thứ nhưng chị đã chìa cho anh ta lá đơn ly hôn đã có chữ ký của mình.
Chị buồn vì đến tuổi này rồi vẫn phải chịu cảnh gia đình tan nát, nhưng Phong bảo với chị rằng, chị là một phụ nữ tốt, chị xứng đáng được sống hạnh phúc chứ không phải ngày ngày đứng ngoài phòng ngủ để nghe chồng hú hí với nhân tình. Bây giờ thì chị tin Phong và chị sẽ can đảm để bước tiếp nhằm tìm hạnh phúc cho chính mình.
Theo Blogtamsu
Ly hôn sau 1 năm làm mẹ đơn thân dù ở cùng chồng
Em chấp nhận, chấp nhận buông tay anh, để anh có thể tìm về nơi anh thực sự thấy hạnh phúc...
Em và anh, chúng mình đến với nhau không phải vì tiếng sét ái tình mà bởi sự sẻ chia, thấu hiểu. Trải qua một thời gian dài yêu nhau, những tưởng cả hai đã đủ chín chắn để xây dựng hạnh phúc cho nhau chúng ta ràng buộc nhau bằng hôn nhân như bao cặp đôi khác. Em vội vàng từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo đứng trên bục giảng ngày nào, trở thành một bà nội trợ cả ngày ám mùi dầu mỡ để chăm sóc anh và con.
Một mình anh phải kiếm tiền lo cho cả gia đình. Mọi gánh nặng về kinh tế đặt cả lên anh. Nghĩ thương anh, em ở nhà cố gắng lo tươm tất việc nhà việc cửa, chăm sóc con cái, không để anh phải bận lòng. Mỗi lần thấy anh đi làm về mệt, em lại cố gắng nghĩ xem em có thể làm gì cho anh, cố gắng quan tâm anh, hỏi han anh nhiều hơn. Thế nhưng, những điều em làm dường như quá ít ỏi đối với anh, những thứ anh cần ở một người vợ có lẽ nhiều hơn thế.
Em lúc nào cũng sống trong lo sợ, sợ anh không hài lòng về em (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, anh mệt và sốt, em hì hụi nấu món chè sen anh vẫn thích để giải nhiệt. Tưởng anh sẽ vui lắm, nhưng nào ngờ, khi em cố gắng bảo anh ănnhiều cho nhanh khỏi bệnh, anh vung tay hất bát chè trên tay em, buông một câu nói như dao cứa: "Em phiền quá đi". Em ngỡ ngàng, ngỡ ngàng không hiểu em đã làm sai điều gì khiến anh tức giận. Ngỡ ngàng trước thái độ của anh đối với em. Ngỡ ngàng vì anh giờ đã coi em như một thứ phiền phức anh phải đối mặt mỗi ngày.
Anh bắt đầu thấy khó chịu vì em, vì hàng tháng kiếm tiền phải đưa cho em để trang trải cuộc sống hằng ngày. Anh bắt đầu sợ nghe tiếng con khóc mỗi ngày đi làm về, áp lực cuộc sống đè nặng lên vai anh, làm anh dần bỏ quêntình yêu anh dành cho em ngày nào.
Anh đi công tác nhiều hơn. Mỗi lần về nhà anh đều nói với em vài câu qua loa và chỉ chú ý đến con. Có khi, em định chủ động gần gũi anh thì anh lại nói: &'Tiền anh gửi vào thẻ rồi đấy, thiếu thì bảo anh' rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Em nhận ra, anh đã hết yêu em rồi. Anh trở về căn nhà này chỉ vì hai chữ "trách nhiệm". Em tự hỏi mình có phải mình đã quá trói buộc anh hay không, rồi lại cuộn mình trong những dằn vặt khi chẳng thể làm anh vui.
Em quyết định cho anh được tự do, sống với những gì anh muốn (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận mình quá yêu anh, quá lụy tình. Em cứ nhất nhất nghĩ rằng anh là chỗ dựa duy nhất của cuộc đời em. Em nương tựa vào anh nhiều đến mức anh gọi là "dựa dẫm". Phải, em buông mình dựa dẫm anh cả về tinh thần và vật chất. Em đã nghĩ mình không thể sống thiếu anh được. Cho đến khi...
Em biết được anh ngoại tình qua một người bạn. Em không hề thấy bất ngờ mà chỉ thấy đau đớn. Những đêm dài nước mắt rơi ướt đẫm gối trở thành cơm bữa đối với em. Em cảm thấy cuộc đời này tăm tối khi không có anh. Nghĩ đến những ngày tháng không có anh bên cạnh, em giật mình thảng thốt giữa đêm. Em gào khóc trong đớn đau và tuyệt vọng...
Trải qua bao lần như vậy, em dần trở nên mạnh mẽ. Chính những nỗi đau ấy đã biến em trở thành con người chai sạn và khô cằn. Con đã được gần 3 tuổi, em tìm một người trông trẻ có uy tín, gửi con và bắt đầu đi làm. Mặc dù việc em làm lương ít ỏi, nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống của hai mẹ con. Em bắt đầu cuộc sống không dựa dẫm vào anh, tiền anh gửi em vẫn để nguyên trong tài khoản mà không đụng tới.
Cứ như vậy suốt gần một năm trời, em cố gắng trở thành một bà mẹ đơn thân dũng cảm. Mặc dù mỗi lần anh về nhà, trống tim em vẫn đập liên hồi, đôi mắt không thể thôi hướng về tình yêu cả cuộc đời em là anh. Nhưng em luôn cố gắng không nhìn vào đôi mắt anh, không để mình bị cuốn theo những tình cảm không phương hướng đó.
Một ngày, anh về nhà, em cầm tờ đơn ly hôn đã ký sẵn để trước mặt anh, buông một câu nói nhẹ nhàng làm mặt anh biến sắc "Em đã can đảm, can đảm xa anh..."
Theo Afamily
Xin hãy can đảm yêu em - cô gái đã từng tổn thương Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ. Yêu một người từng tổn thương, thiệt thòi trăm bề, khó khăn trăm ngả, bởi chỉ một khoảnh khắc vô tình lạc nhịp, em sẽ lại đau nỗi đau người cũ, chỉ...