“Em đúng là loại gái trinh bẩn thỉu nhất anh đã từng biết”
Anh cười khẩy và nói tôi thực sự là môt kẻ bệnh hoạn đang cố che giấu sự râm đãng của mình bằng trinh tiết. Anh bả-o: “Em đúng là một loại gái t-rinh bẩn thỉu nhất anh từng biết. Trinh như thế thì làm gì, định lừa chồng chắc?”.
Tôi năm nay 27 tuổi, đã trải qua một vài mối tình nhưng tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng “Tôi là một cô gái còn trinh theo đúng nghĩa đen”, nếu như định nghĩa về màng trinh ở nơi thầm kín của phụ nữ.
Sự khẳng định đó của tôi có thể sẽ là món quà “đẹp đẽ” mà chồng tương lai của tôi nghĩ rằng mình đang may mắn được “hưởng thụ” một người con gái trong trắng như thế. Thế nhưng hơn ai hết tôi lại cảm thấy đau khổ vì cái trinh tiết ấy, bởi xung quanh bi kịch ấy cũng chỉ vì cái cách tôi giữ gìn sự trong trắng của mình.
Biết rung động và yêu từ khi tôi mới đôi mươi nhưng mối tình đầu của tôi không có gì xa hơn những nụ hôn và vòng tay ấm áp. Những mối tình tiếp theo đều ở dạng “khuấy mãi không thành khối” nên cũng chẳng đi đến đâu. Có anh thì tán mãi tôi không đổ nên chủ động rút lui vì “nho xanh quá!”. Có anh thì cứ đòi đi xa hơn một nụ hôn…
Tất nhiên là tôi không phải loại con gái ngu khờ để dễ dàng trao cho anh ta tất cả. Bởi tôi biết: “Đàn ông”- một khi đã chiếm được sự trong trắng của người con gái, anh ta lập tức sẽ cho bạn “đi tàu suốt” ngay. Những lời hứa hẹn rằng “anh sẽ yêu em tron đời mãi mãi ” ư? Rằng “anh sẽ có trách nhiệm với em ” ư? Và nài nỉ người yêu “Cho anh một lần thôi!” hoặc toàn những lời đường mật cũng chỉ hòng biến bạn thành đàn bà.
Tất nhiên là tôi không phải loại con gái ngu khờ để dễ dàng trao cho anh ta tất cả. Bởi tôi biết: “Đàn ông”- một khi đã chiếm được sự trong trắng của người con gái anh ta lập tức sẽ cho bạn “đi tàu suốt” ngay (Ảnh minh họa)
Quên đi! Toàn là những lời giả trá! Một khi bạn đã mất trinh, thì có nghĩa bạn đã là đàn bà. Và một lần hay n lần đều như nhau cả, giá trị của bạn sẽ xuống cấp nghiêm trọng trong mắt họ. Bởi chẳng phải đàn ông vẫn thường hả hê ngu dốt nói với nhau: “Yêu thì thích những em hư, còn lấy vợ nhất định là phải lấy gái trinh” đấy sao?
Vậy nên, đừng hòng chiếm đoạt được tôi nếu như anh và tôi chưa cùng nhau kí vào tờ đăng kí kết hôn. Sự trong trắng của tôi nếu như nó có giá đến vậy, thì chắc chắn chồng tôi – người tôi yêu thương trọn đời trọn kiếp sẽ là người tôi trao thân gửi phận. Tôi đã từng nhất định giữ trinh tiết đến thế!
Video đang HOT
Giờ đây, một lần nữa tôi khẳng định về mặt khoa học, tôi là một cô gái trinh đúng nghĩa. Nhưng trả giá cho sự giữ gìn ấy, tôi lại trở thành một kẻ “yêu” bệnh hoạn.
Yêu anh vì tôi cảm thấy anh là một người đàn ông tử tế, ấm áp. Tuổi 27 tuổi cũng không con trẻ nữa, tôi cũng đã nghĩ đến việc phải lập gia đình. Tuy thế, chuyện vượt rào khi yêu, tôi vẫn cương quyết không đồng ý. Tôi nói với anh về quan điểm của mình một cách rõ ràng “Nếu chúng mình cưới nhau, em sẽ thuộc về anh mãi mãi”. Anh đồng tình và còn khen tôi ngoan, hiếm có ở thời bây giờ. Tôi cũng an tâm phần nào khi bên anh.
Tuy thế,với một người đàn ông sinh lý bình thường thì chuyện đòi hỏi vượt rào khi ở bên nhau không phải là không có. Nhưng thấy thái độ cương quyết của tôi, anh cũng không dám mè nheo nữa.
Nhưng sau những lần tôi từ chối, anh thật sự cảm thấy khó chịu và bức xúc. Anh cáu gắt hoài và cứ đuổi tôi đi rồi xa gần bóng gió bảo sẽ đi chơi gái để giải toả nhu cầu… Tôi cảm thấy mình cũng một phần có lỗi khi khiến cho anh bức bí đến vậy, nhưng tôi không biết phải làm gì.
Anh nhiều lần xa gần gợi ý chuyện “quan hệ” nhưng vẫn có thể giữ gìn trinh tiết. Khi đó quả thực tôi vô cùng “gà mờ” về chuyện đó. Anh rủ tôi xem phim đen và thì thầm rằng: “Nếu quan hệ kiểu đó thì em vẫn là một cô gái trinh, hoàn toàn không mang thai và cũng không ảnh hưởng gì về vấn đề đạo đức”. Vì tin và muốn giữ anh bên mình, tôi đồng ý cho anh quan hệ “cổng sau” mà không hề nghĩ rằng nếu làm như thế thì tư tưởng đạo đức của mình đang thực sự có vấn đề”.
Một lần, hai lần… và nhiều lần trôi qua, tôi dường như đã đánh mất cảm giác ghê sợ lúc ban đầu khi làm chuyện đó. Tôi đã thực sự đi xa hơn một nụ hôn rất nhiều. Ở một khía cạnh nào đó, thể xác tôi đã thuộc về anh. Thế nhưng, trong tâm trí cái đạo đức trong tôi vẫn lớn tiếng” Dù sao tôi vẫn là gái trinh…”.
Gần một năm qua đi, tôi thấy anh ngày càng có vẻ xa cách, mỗi khi bên tôi anh lại càng đòi hỏi nhiều thứ quái đản hơn. Tôi nhận ra anh đang yêu tôi một cách “không bình thường”, nói cách khác anh thực sự là một gã yêu đương bệnh hoạn. Và tôi thì cũng chẳng hơn gì khi “đồng loã” với anh những cách ân ái biến thái đó.
Chịu hết nổi, tôi từ chối kiểu quan hệ ấy, tôi không muốn tiếp tục như vậy bởi tôi thực sự mệt mỏi và nhiều khi cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Anh cười khẩy và nói tôi thực sự là môt kẻ bệnh hoạn đang cố che giấu sự dâm đãng của mình bằng trinh tiết. Anh bảo: “Em đúng là một loại gái trinh bẩn thỉu nhất mà anh từng biết. Trinh như thế thì làm gì, định lừa chồng chắc?”.
Chưa bao giờ tôi bị ai vả vào mặt những lời đau đớn đến vậy. Người đàn ông tôi yêu đang chửi tôi là kẻ bệnh hoạn, một gái trinh bẩn thỉu… Tôi chợt hết mê muội, lần đầu tiên sau những ngày yêu anh tôi dám đối diện thật sự bản thân mình, đặt cho lương tâm của mình nhiều câu hỏi: Tôi có phải là kẻ bệnh hoạn? Tôi làm thế thực sự đúng hay sai?
“Tình yêu – nếu không đi cùng với tình dục thì chỉ có ở trong phim mà thôi!” – tôi chua chát nhận ra điều ấy sau sự sa ngã chỉ vì sự ngu dốt, ấu trĩ của mình (Ảnh minh họa)
“Tình yêu – nếu không đi cùng với tình dục thì chỉ có ở trong phim mà thôi!” – tôi chua chát nhận ra điều ấy sau sự sa ngã chỉ vì sự ngu dốt, ấu trĩ của mình. Mối tình khốn khổ khốn nạn của tôi đã kết thúc như thế, nó cũng đã để lại trong tôi quá nhiều dằn vặt và suy nghĩ. Chỉ vì chữ trinh, tôi đã biến mình thành một kẻ bệnh hoạn?
Thực tại, “tôi vẫn là một cô gái trinh”. Nếu tôi lấy chồng, chồng tôi có lẽ sẽ hạnh phúc nếu như là người đàn ông đầu tiên lấy đi cái màng trinh của tôi – cái mà tôi đã phải trả giá để gìn giữ như là “món quà” cho chồng mình. Ôi! Trinh tiết! Lần đầu tiên trong đời, tôi đang cười khẩy về cái trinh tiết của mình. Tôi đã làm gì sai chăng
Theo VNE
Nợ...
Cưới được một thời gian nó vẫn có cảm giác mình đã lựa chọn đúng. Bố mẹ chồng là cán bộ về hưu nên cách cư xử luôn nhã nhặn, ra dáng người ra ngoài công tác, nên có không hài lòng về con dâu cũng biết bỏ qua để cửa nhà êm ả.
Sáng sáng bà nấu ăn cho con dâu, chiều nó đi làm về cũng chẳng có việc gì mà làm, vì bà ở nhà cả ngày, chỉ chờ đến bữa để nấu. Thi thoảng nó mới được bà giao cho ra ngoài vườn vặt lấy ít rau, để hàng xóm còn trông thấy khỏi thắc mắc con dâu ở nhà làm gì. Ngày công ty có buổi tiệc kỷ niệm thành lập, nó mời cả nhà chồng đi và được phen nở mày nở mặt vì họ nói tốt về nó với đồng nghiệp, không uổng công nó khen ngợi ông bà bấy lâu. Nói chung, với nó bố mẹ chồng như thế là hết ý. Có điều, mọi việc chưa được toàn vẹn vì chẳng hiểu sao mãi nó chẳng có tin vui.
Mấy tháng đầu đi khám ở bệnh viện tỉnh, họ chỉ kết luận do chồng nó tuần mới về một lần nên dễ có thể đã bỏ qua thời kỳ dễ thụ thai, cứ cố gắng và theo dõi một thời gian nữa xem sao. Mãi vẫn chẳng thấy gì nên sau đó chồng rủ nó gác công gác việc đi về Hà Nội một chuyến, qua hai buổi với một loạt những xét nghiệm chuyên khoa cầu kỳ, bác sỹ chậm rãi phán, chồng không vấn đề gì, có chút vấn đề ở vợ, chữa gấp thì mới có thể đậu thai.
Chồng nó ý tứ khuyên vợ đừng nói với ai, cứ thầm lặng mà chạy chữa, nhưng nó thì cảm cái tình chân thành của bố mẹ chồng dành cho nên kể thật và nói sẽ dốc hết sức để ông bà sớm có cháu bế. Dù vô cùng sốt ruột nhưng ông bà cũng chẳng thể làm gì hơn, đành gom góp tiền dành dụm được đưa cho các con. Nó cười, bọn con đâu thiếu tiền, vấn đề chỉ là thời gian thôi ạ. Thế là, tất cả cùng nín thở chờ đợi.
Một lần, cô em họ chồng đến chơi hỏi chuyện, nó thật thà tâm sự, chắc con bé loe xoe kể lại nên lần về tết ông bà nội chồng có vẻ lạnh nhạt với nó. Người già luôn lo xa nên nó không dám trách. Bố chồng nó là con trai duy nhất, đẻ được hai cậu con trai, yên tâm quá còn gì. Thế mà em trai chồng nó đẻ được hai đứa con gái và đã quyết định "đình chiến", trong khi anh cả lại còn chưa nổi đứa nào thì theo quan niệm của các cụ là "vô phúc" quá đi ấy chứ.
Hôm ấy đang đi làm nó nhận được tin ông nội chồng vừa mất, cả nhà bắt xe đi hàng trăm cây số về quê chịu tang. Vừa mới chân ướt chân ráo bước vào đến cửa thì bà nội chồng đã lao ra chỉ thẳng mặt: "Chính mày, chính chúng mày khiến ông ấy chết không nhắm được mắt", rồi bà ngã xuống khóc lóc, vật vã.
Mẹ chồng nó cũng khóc theo, song lúc mọi việc đã xong xuôi vẫn nhẹ nhàng lựa lời để bênh con dâu, rằng không phải lỗi của nó, đó là việc không ai muốn và cũng chẳng ai có thể chống lại được. Chẳng biết trong tâm bà nghĩ thế thật không nhưng bà đã nói ra chứng tỏ cũng có lòng nghĩ cho nó. Lại một lần nữa nó thêm phần nể bà, tâm phục và khẩu phục.
Ít lâu sau đi khám lại bác sỹ khen, việc dùng thuốc có vẻ khả quan, chuẩn bị tiến hành được rồi. Nó khấp khởi xúc động như vừa thi qua vòng loại, vui mừng chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc thụ thai được thành công. Nhưng, mọi thứ lại rẽ ngoặt sang một hướng khác. Cảm giác chết nửa con người vây chặt quanh tim khi nó hay tin, chồng bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện Việt Đức.
Buổi chiều tà cuối tuần chồng nó nôn nóng lao về nhà thăm vợ thăm bố mẹ, đi qua quãng đồng mọi người đốt rơm rạ sau vụ mùa thu hoạch, khói làm cay mắt, khói làm khuất tầm nhìn, khiến chồng nó đâm vào xe máy đi đối diện đang cố vượt chiếc ô tô phóng cùng chiều...
Chồng mất được một năm, ai đó khuyên nó, chẳng còn gì ràng buộc thì nên ra ngoài ở, xem biết đâu có người hiểu và thông cảm thì "rổ rá cạp lại" cho đỡ cô quạnh về sau. Nó lấn cấn, nhùng nhằng chẳng nỡ đi khi nhớ lại những ân tình xưa kia, nhất là bà mẹ chồng lại đang lâm bệnh, nhà không có con gái, nó bỏ đi lúc này được sao... Vì nó biết, tình cảm là món nợ khó trả nhất của đời người.
Theo TTVN
Tìm vợ cho cha Ông Tư năm nay 60 tuổi. Vợ ông mất đã gần 10 năm nay. Khi vợ ông qua đời, ông ốm một trận thập tử nhất sinh, sức khỏe sa sút trông thấy. Ông không còn làm nổi việc nặng nữa, suốt ngày lảm nhảm nói chuyện với vợ. Ông có hai người con thì con trai lấy vợ đang định cư ở...