Em đủ rồi, hãy nhường cô ấy một tí!
Vì tôi không thể sinh con trai cho chồng nên anh ta đi Ngoạ.i tìn.h và bắt tôi phải nhường nhịn bồ.
Có lẽ chỉ mới nghe qua khó ai mà tin được rằng câu chuyện nực cười ấy lại có thật. Làm gì có một người vợ nào có thể bình thản khi biết chồng ngoạ.i tìn.h, chồng có bồ, đã vậy giờ lại còn bị chồng đưa ra yêu sách phải “nhượng bộ” bồ như tôi. Đúng là tôi không bình thản, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong lòng mà thôi. Giờ cái mà tôi băn khoăn là tôi có nên tiếp tục nhân nhượng thêm một lần nữa hay không.
Tôi năm nay 32 tuổ.i. Tôi có 3 đứa con và tất cả đều là gái. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi có bầu, gia đình nhà chồng và chồng tôi đã rất chán nản khi biết đó là con gái. Chồng tôi là đích tôn trong nhà nên cả họ khao khát con trai lắm. Tôi buồn tủi, thương mình thì ít mà thương con thì nhiều. Đứ.a b.é nào có tội lỗi gì mà chưa chào đời đã bị sự ghẻ lạnh của mọi người.
Sinh con ra, con tôi ngoan ngoãn và rất kháu khỉnh. Cháu càng lớn càng xinh. Tới khi cháu được 3 tuổ.i nhà chồng tôi đã bắt tôi phải đẻ tiếp. Vì thương con nên tôi cố trì hoãn nhưng tới khi con 5 tuổ.i thì tôi lại có thai. Lần này là song thai nên gia đình chồng tôi hào hứng lắm. Ai cũng hi vọng là “hai thằng cu” để cho… chắc. Nhưng ông trời không chiều lòng người, lần này, tôi mang thai hai b.é gá.i.
Đó giống như một “tin sét đán.h” với chồng và gia đình chồng tôi. Suốt thời gian tôi mang thai, gần như chỉ có tôi và mẹ đẻ chăm lo chứ nhà họ không quan tâm gì hết. Tôi tủi thân vô cùng, nhiều lúc tôi đã muốn bỏ nhau cho xong nhưng mẹ tôi luôn nói: “Con phải cố gắng, đời người phụ nữ sống chỉ vì con vì cái. Con mà để các cháu phải khổ là tội ở con”.
Biết tôi không thể sinh được con trai, chồng tôi đã cặp bồ để “săn quý tử” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đúng là như vậy, khi sinh hai con ra, nhìn hai bé đỏ hỏn trong vòng tay mình, bên cạnh là cô con gái lớn ngoan ngoãn tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Sự thờ ơ của nhà chồng, sự vô tâm của chồng cũng không còn khiến tôi cảm thấy đau nữa. Với tôi, giờ chỉ có hai con là niềm vui lớn nhất cuộc đời. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm mọi chuyện để cho các con một mái ấm, một cuộc sống hạnh phúc.
Sinh con xong được 2 tháng thì chồng tôi về nhà công bố… có bồ. Chồng tôi nói cô ta đang có bầu ở tháng thứ tư. Mối quan hệ của họ bắt đầu từ khi biết tôi mang thai lần hai là hai đứa con gái. Anh nói anh yêu vợ nhưng là con trưởng của cả họ không thể tuyệt tự được nên bắt buộc phải làm như thế. Hơn nữa, chồng tôi biết sinh xong lần hai này là tôi không thể đẻ được nữa vì cả hai lần tôi đều đẻ mổ. Mà ngay cả có thể sinh nữa tôi cũng không muốn. Tôi không muốn làm ba đứa con của mình bị ghẻ lạnh thêm khi có một cậu quý tử ra đời. Đó là chưa kể nếu thêm một đứa con gái nữa thì lại có thêm một đứa phải khổ. Chính vì vậy mà chồng tôi đã chủ động tìm kiếm người để “giúp đỡ”.
Người phụ nữ đó còn rất trẻ, mới chỉ ngoài đôi mươi. Tôi đoán cô ta ở bên chồng tôi là vì có tham vọng được lấy anh, được chen chân vào một gia đình giàu có và bề thế. Mẹ tôi động viên tôi, hãy khoan dung vì dù sao đó cũng là trách nhiệm làm con của chồng, tôi không thể giúp anh thì hãy để cho người khác giúp. Hơn nữa, nếu bấy giờ tôi có b.ỏ chồn.g thì chỉ tôi và các con thiệt chứ cô ta không mất gì nếu không muốn nói là được lợi quá nhiều. Nếu tôi không tỉnh táo, tôi sẽ tự hiến chồng cho tình địch. Mẹ tôi nói rằng, chỉ cần chồng tôi không b.ỏ v.ợ thì tôi cần phải giữ chồng bằng được. Điều đó không phải chỉ tôi mà còn vì con.
Chồng ép tôi phải san sẻ anh cho tình địch, nhưng tôi chỉ là một con người, đâu phải thánh thần để chịu đựng được điều đó? (Ảnh minh họa)
Vì thế mà tôi đã chấp nhận cho chồng tôi có bồ. Tôi thản nhiên đón nhận nó vì tôi tin anh ấy sẽ không từ bỏ gia đình này vì cô ta dù cho cô ta có một đứa con trai đi chăng nữa. Bố mẹ chồng tôi là người gia giáo, có thể họ trọng nam khinh nữ, không quý cháu gái nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu không có ăn học, hỗn hào như cô ta. Mà chồng tôi thì nghe lời bố mẹ, nên tôi tin, chỉ cần tôi chấp nhận đứ.a b.é, tôi sẽ vẫn mãi là vợ anh. Tôi sẽ làm thế vì dù sao đó cũng coi là sự bù đắp cho chồng tôi. Anh cũng có trách nhiệm làm con của mình với gia đình.
Tôi nghĩ mình đã nhân nhượng nhưng đúng là càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Mới đây, chồng tôi về nhà và nói rằng anh không thể ngày nào cũng đảo qua, đảo lại hai nơi để chăm cô ta và về nhà được. Anh còn phải đi làm, anh không thể không chăm sóc cô ta được vì cô ta đang mang bầu nhưng cũng không thể bỏ mặc tôi và các con. Vì thế anh bắt tôi chấp nhận việc anh sẽ chỉ về nhà vào cuối tuần với tôi và các con, còn ở bên cô ta các ngày trong tuần. Anh nói sở dĩ như vậy vì trong tuần tôi cũng đi làm hết, anh ở nhà cũng không gần vợ con mấy, trong khi đó cô ta lại rảnh rang.
Tôi đã cố gắng chấp nhận nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi cũng có suy nghĩ và tình cảm của mình. Liệu rằng tôi có thể chịu đựng được điều đó hay không? Nhìn các con, tôi trào nước mắt vì nghĩ tới việc các con sẽ cảm thấy thế nào khi cả tuần không có bố ở nhà. Tôi muốn l.y hô.n vì tôi đau khổ lắm rồi, tôi cũng là một con người chứ không phải thánh thần. Nhưng còn các con thì sao? Tôi phải làm gì để con không khổ mà mình thì không bế tắc như thế này?
Theo Khampha
Chỉ cần anh bớt chút...
Mấy năm nay khủng hoảng kinh tế, bao doanh nghiệp lao đao, nhiều người thất nghiệp, kéo theo nỗi khốn khổ cho khối gia đình. Nhờ sự lèo lái của anh, bây giờ khó khăn kia mới chạm đến cửa nhà mình.
Anh chuyển việc, phải cố gắng hết mình để chứng tỏ năng lực và hòa nhập với mọi người ở cơ quan mới. Chỉ qua vài tháng anh đã tạo dựng được uy tín nhất định, nhiều đồng nghiệp quý mến. Anh vốn là trưởng một bộ phận ở cơ quan cũ nhưng oai ngầm chẳng kém gì thủ trưởng, nên sang cơ quan mới dù chỉ làm phó và thu nhập giảm sút nhưng anh vẫn không muốn mai một hình ảnh sáng láng ấy. Anh cứ chải chuốt và chi tiêu xênh xang, cứ lái ô tô riêng dù nhà gần cơ quan...
Ngày xưa anh được chào đón suốt ngày nên hôm nào ăn cơm nhà dù đơn giản vẫn thành đặc sản, anh ăn loáng hết bữa rất ngon miệng. Giờ ở vị trí mới, anh ít điều kiện bù khú hơn nên thường ăn cơm nhà và đòi hỏi "món ngon mỗi ngày" để tự nhâm nhi với nửa chai vang. Anh hay xét nét chuyện lặt vặt và kể lể công lao tạo dựng cho gia đình, còn sự đóng góp của người khác chỉ vớ vẩn thôi.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Anh sợ mọi người quên sự lao tâm khổ tứ của anh ngày trước. Mẹ con em rất biết ơn anh nhưng nghe hoài đâ.m ra mặc cảm, như thể mình vô dụng, bơi anh luôn phủ nhận công sức nâng niu gìn giữ mái ấm của người phối ngẫu...
Anh thích nghi rất nhanh với công việc mới song mãi chưa chịu thích nghi với cuộc sống mới. Anh vẫn phóng khoáng theo lối cũ dù thu nhập chỉ còn bằng 1/3 trước đó. Nhắc anh tiết giảm đôi chút là anh sửng cồ rằng anh không thể sống khổ, đừng tưởng rằng anh giảm chức giảm lương mà "giậu đổ bìm leo"...
Đành cấn trừ về phía em vậy, vốn chắt chiu giờ càng dè sẻn, cố ôm trọn việc nhà sau giờ đi làm để đỡ tiề.n thuê người giúp việc, tập nấu mấy món bố con thích để đỡ ra ngoài tốn kém... Bù đầu suốt ngày khiến em cáu bẳn, già nua, riêng anh thì ung dung tận hưởng cuộc sống chẳng thay đổi mấy so với thời thịnh vượng đã qua.
Anh nào biết chỉ cần anh tiết kiệm chút thôi là nhà mình thêm chút phòng thân (khó khăn kinh tế chắc còn kéo dài), con thêm tiề.n học đàn học hát, và em đỡ phải trăn trở khi đi chợ. Chỉ cần anh chịu san sẻ chút việc nhà với em thôi là em thêm thong thả chơi với con và chăm chút bản thân, nhà mình thêm rộn ràng.
Chỉ cần anh bớt so đo của chồng- công vợ thì không khí gia đình ấm áp bao nhiêu. Anh nghĩ thêm một chút, một chút cho gia đình sẽ rất tuyệt vời, chắc chẳng thấm tháp gì so với nỗ lực trong công việc của anh đâu. "Sông có khúc, người có lúc", khủng hoảng kinh tế dù ngắn hay dài rồi cũng qua, đừng để khó khăn kia kịp đục khoét hạnh phúc nhà mình khi nó chỉ chợt qua ngõ, anh nhé.
Theo Baophunu
Giá như tôi lắng nghe trái tim cô ấy... Hãy là một người chồng thật tốt để chẳng bao giờ bạn phải thốt lên câu: giá như tôi đã lắng nghe nỗi lòng cô ấy... Ảnh minh họa: Internet Hãy là một người chồng thật tốt để chẳng bao giờ bạn phải thốt lên câu: giá như khi cưới cô ấy, tôi hiểu rằng... Không thể cứu vãn cuộc sống hôn nhân...