Em đủ rồi, hãy nhường cô ấy một tí!
Vì tôi không thể sinh con trai cho chồng nên anh ta đi Ngoại tình và bắt tôi phải nhường nhịn bồ.
Có lẽ chỉ mới nghe qua khó ai mà tin được rằng câu chuyện nực cười ấy lại có thật. Làm gì có một người vợ nào có thể bình thản khi biết chồng ngoại tình, chồng có bồ, đã vậy giờ lại còn bị chồng đưa ra yêu sách phải “nhượng bộ” bồ như tôi. Đúng là tôi không bình thản, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong lòng mà thôi. Giờ cái mà tôi băn khoăn là tôi có nên tiếp tục nhân nhượng thêm một lần nữa hay không.
Tôi năm nay 32 tuổi. Tôi có 3 đứa con và tất cả đều là gái. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi có bầu, gia đình nhà chồng và chồng tôi đã rất chán nản khi biết đó là con gái. Chồng tôi là đích tôn trong nhà nên cả họ khao khát con trai lắm. Tôi buồn tủi, thương mình thì ít mà thương con thì nhiều. Đứa bé nào có tội lỗi gì mà chưa chào đời đã bị sự ghẻ lạnh của mọi người.
Sinh con ra, con tôi ngoan ngoãn và rất kháu khỉnh. Cháu càng lớn càng xinh. Tới khi cháu được 3 tuổi nhà chồng tôi đã bắt tôi phải đẻ tiếp. Vì thương con nên tôi cố trì hoãn nhưng tới khi con 5 tuổi thì tôi lại có thai. Lần này là song thai nên gia đình chồng tôi hào hứng lắm. Ai cũng hi vọng là “hai thằng cu” để cho… chắc. Nhưng ông trời không chiều lòng người, lần này, tôi mang thai hai bé gái.
Đó giống như một “tin sét đánh” với chồng và gia đình chồng tôi. Suốt thời gian tôi mang thai, gần như chỉ có tôi và mẹ đẻ chăm lo chứ nhà họ không quan tâm gì hết. Tôi tủi thân vô cùng, nhiều lúc tôi đã muốn bỏ nhau cho xong nhưng mẹ tôi luôn nói: “Con phải cố gắng, đời người phụ nữ sống chỉ vì con vì cái. Con mà để các cháu phải khổ là tội ở con”.
Biết tôi không thể sinh được con trai, chồng tôi đã cặp bồ để “săn quý tử” (Ảnh minh họa)
Đúng là như vậy, khi sinh hai con ra, nhìn hai bé đỏ hỏn trong vòng tay mình, bên cạnh là cô con gái lớn ngoan ngoãn tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Sự thờ ơ của nhà chồng, sự vô tâm của chồng cũng không còn khiến tôi cảm thấy đau nữa. Với tôi, giờ chỉ có hai con là niềm vui lớn nhất cuộc đời. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm mọi chuyện để cho các con một mái ấm, một cuộc sống hạnh phúc.
Video đang HOT
Sinh con xong được 2 tháng thì chồng tôi về nhà công bố… có bồ. Chồng tôi nói cô ta đang có bầu ở tháng thứ tư. Mối quan hệ của họ bắt đầu từ khi biết tôi mang thai lần hai là hai đứa con gái. Anh nói anh yêu vợ nhưng là con trưởng của cả họ không thể tuyệt tự được nên bắt buộc phải làm như thế. Hơn nữa, chồng tôi biết sinh xong lần hai này là tôi không thể đẻ được nữa vì cả hai lần tôi đều đẻ mổ. Mà ngay cả có thể sinh nữa tôi cũng không muốn. Tôi không muốn làm ba đứa con của mình bị ghẻ lạnh thêm khi có một cậu quý tử ra đời. Đó là chưa kể nếu thêm một đứa con gái nữa thì lại có thêm một đứa phải khổ. Chính vì vậy mà chồng tôi đã chủ động tìm kiếm người để “giúp đỡ”.
Người phụ nữ đó còn rất trẻ, mới chỉ ngoài đôi mươi. Tôi đoán cô ta ở bên chồng tôi là vì có tham vọng được lấy anh, được chen chân vào một gia đình giàu có và bề thế. Mẹ tôi động viên tôi, hãy khoan dung vì dù sao đó cũng là trách nhiệm làm con của chồng, tôi không thể giúp anh thì hãy để cho người khác giúp. Hơn nữa, nếu bấy giờ tôi có bỏ chồng thì chỉ tôi và các con thiệt chứ cô ta không mất gì nếu không muốn nói là được lợi quá nhiều. Nếu tôi không tỉnh táo, tôi sẽ tự hiến chồng cho tình địch. Mẹ tôi nói rằng, chỉ cần chồng tôi không bỏ vợ thì tôi cần phải giữ chồng bằng được. Điều đó không phải chỉ tôi mà còn vì con.
Chồng ép tôi phải san sẻ anh cho tình địch, nhưng tôi chỉ là một con người, đâu phải thánh thần để chịu đựng được điều đó? (Ảnh minh họa)
Vì thế mà tôi đã chấp nhận cho chồng tôi có bồ. Tôi thản nhiên đón nhận nó vì tôi tin anh ấy sẽ không từ bỏ gia đình này vì cô ta dù cho cô ta có một đứa con trai đi chăng nữa. Bố mẹ chồng tôi là người gia giáo, có thể họ trọng nam khinh nữ, không quý cháu gái nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu không có ăn học, hỗn hào như cô ta. Mà chồng tôi thì nghe lời bố mẹ, nên tôi tin, chỉ cần tôi chấp nhận đứa bé, tôi sẽ vẫn mãi là vợ anh. Tôi sẽ làm thế vì dù sao đó cũng coi là sự bù đắp cho chồng tôi. Anh cũng có trách nhiệm làm con của mình với gia đình.
Tôi nghĩ mình đã nhân nhượng nhưng đúng là càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Mới đây, chồng tôi về nhà và nói rằng anh không thể ngày nào cũng đảo qua, đảo lại hai nơi để chăm cô ta và về nhà được. Anh còn phải đi làm, anh không thể không chăm sóc cô ta được vì cô ta đang mang bầu nhưng cũng không thể bỏ mặc tôi và các con. Vì thế anh bắt tôi chấp nhận việc anh sẽ chỉ về nhà vào cuối tuần với tôi và các con, còn ở bên cô ta các ngày trong tuần. Anh nói sở dĩ như vậy vì trong tuần tôi cũng đi làm hết, anh ở nhà cũng không gần vợ con mấy, trong khi đó cô ta lại rảnh rang.
Tôi đã cố gắng chấp nhận nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi cũng có suy nghĩ và tình cảm của mình. Liệu rằng tôi có thể chịu đựng được điều đó hay không? Nhìn các con, tôi trào nước mắt vì nghĩ tới việc các con sẽ cảm thấy thế nào khi cả tuần không có bố ở nhà. Tôi muốn ly hôn vì tôi đau khổ lắm rồi, tôi cũng là một con người chứ không phải thánh thần. Nhưng còn các con thì sao? Tôi phải làm gì để con không khổ mà mình thì không bế tắc như thế này?
Theo Khampha
Nhất định không lấy chồng vì sợ chồng... giống bố
Nếu bố tôi không trọng nam khinh nữ thì chị tôi chắc chắn không bị mọi người gọi là "điên" giống như bây giờ.
Đọc tâm sự nào về chuyện "trọng nam, khinh nữ" trên DV, tôi cũng khóc. Có lẽ bởi bi kịch của mọi người cũng chính là bi kịch trong chính gia đình của tôi.
Ảnh minh họa
Mọi người thường bảo "tứ nữ bất bần", còn tôi chỉ thấy nhà mình đúng với câu "tứ nữ bất ổn" hơn. Là con gái thứ hai trong nhà, từ khi biết nhận thức đến giờ, tôi chưa thấy nhà mình có khi nào được yên ổn.
Những cơn say rượu, những trận quát tháo, đánh đập của bố cứ tăng dần theo số lượng của những đứa con gái. Từ khi em gái thứ tư chào đời thì không còn ngày nào bình lặng nữa.
Chúng tôi cứ lớn dần lên trong nỗi bất an từng ngày, thường phải chứng kiến cảnh mẹ bị chửi rủa, đánh đập. Chúng tôi cũng chẳng hơn gì khi cả ngày bị hành hạ bởi những câu chửi đầy dung tục, những trận đòn roi vô cớ.
Mẹ tôi đã làm việc quần quật từ sáng đến tối để kiếm miếng cơm nuôi cả nhà. Nhưng về đến nhà là lại ăn cơm chan nước mắt và bị dày vò vì đã đẻ ra toàn con gái.
Đến khi nhận thức được thì ý nghĩ nung nấu nhất trong chúng tôi là mong bố mẹ sớm ly hôn. Đã bao lần chúng tôi viết đơn thay mẹ nhưng mẹ không ký mà chỉ bảo: "Đã lấy chồng thì điên hay dở cũng là chồng mình".
Chị gái tôi là người giống mẹ nhất, chị vất vả nhất trong bốn chị em nhưng vẫn bị bố đánh đập nhiều nhất. Có lần bố tôi dẫn bạn nhậu về nhà, đưa chị tôi một xiên cá rô và bảo: "Rán nhanh cho tao tiếp bạn". Mới chín tuổi nhưng vì phải thay mẹ làm việc nhà và chăm các em từ nhỏ nên chị làm cá rất nhanh, loáng cái đã mổ và ướp xong. Trong lúc chị còn đang lúi húi chất bếp thì bố tôi từ trên nhà xuống, thấy cá vẫn chưa chín liền túm tóc chị tôi và bảo: "Mày làm cái gì mà giờ bếp vẫn chưa cháy hả con ăn hại kia? Để tao dí đầu mày vào đây chất cùng luôn cho khỏi phải nhìn thấy mày nữa". Chị tôi khóc, van xin bố mà vẫn bị rủa thêm một lúc mới yên.
Trong lúc đang rán cá, em gái út lúc đấy mới gần hai tuổi lại tiểu tiện ra quần nên chị phải đi thay rửa cho em. Quay lại thì cá đã bị cháy mất một mặt, mặt chị tôi cũng xám lại vì sợ. Khi nhìn thấy cá cháy, bố tôi như phát điên, gầm tên chị tôi lên. Một cái tát trời giáng làm chị ngã xuống đất với những câu chửi tục tĩu. Vì bị mấy ông bạn kích bác cộng thêm việc chán ghét "mấy đứa con gái vô tích sự" từ lâu nên bố đã bắt chị cởi hết quần áo và đuổi đi, mặc chị và chúng tôi van xin, khóc lóc. Khi chị vừa bị đánh đuổi đi vừa khóc thì bố tôi và mấy ông khách lại cười đầy khoái trá.
Chị đã bị đuổi đi trong bộ dạng ê chề như thế, còn chúng tôi bị nhốt trong bếp. Khoảng hai tiếng sau thì mẹ tôi về, thấy chồng nằm ngủ trên nền đất, các con bị nhốt. Nghe chúng tôi kể chuyện lúc chiều, cả 4 mẹ con cùng khóc. Rồi mẹ tôi vội vàng đi tìm chị.
Từ sau lần đấy, mỗi lần bố đánh chửi chị tôi đều im lặng chịu đựng, không bao giờ nói hay chống cự. Chị luôn nung nấu một ý nghĩ "chị em mình phải thoát khỏi nhà này, thoát khỏi ông ấy". Và chị tôi cố gắng học, chị đi học Đại học mà còn làm thêm tối ngày để gửi tiền về phụ mẹ nuôi chúng tôi.
Tốt nghiệp Đại học chị làm luôn ở thành phố, một năm chỉ về nhà 1 lần vào dịp Tết. Mỗi lần muốn gặp chúng tôi chị lại mua vé xe cho 4 mẹ con tôi xuống chơi với chị. Cứ như thế đến khi chị nuôi xong cả 3 chị em tôi học đại học, hơn 30 tuổi chị vẫn không lấy chồng.
Mỗi lần mẹ tôi đau khổ giục thì chị chỉ bảo: "Lấy chồng để sống khổ như mẹ thì ở vậy cho rồi! Sinh ra làm thân đàn bà đâu nhất thiết phải nhục nhã như vậy". Mặc mẹ tôi khóc lóc và năn nỉ, chị cũng chưa bao giờ quan hệ và yêu thương một người đàn ông nào.
Mọi người xung quanh đều bảo chị tôi "điên", "hâm dở". Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu và thương chị mình vô hạn. Họ đâu biết rằng chị đã khổ nhục thế nào khi là một đứa con gái. Từ cái ngày bị đuổi khỏi nhà không một miếng vải che thân, đi quãng đường 3km đến nhà bà ngoại, chị đã chịu bao cái nhìn đầy ghẻ lạnh, xa lánh, chế giễu...Vậy thì có gì lạm khi chị tôi sợ hãi đàn ông, sợ lại phải đẻ ra một đứa con gái như mình.
Theo Blogtamsu
Chỉ cần anh bớt chút... Mấy năm nay khủng hoảng kinh tế, bao doanh nghiệp lao đao, nhiều người thất nghiệp, kéo theo nỗi khốn khổ cho khối gia đình. Nhờ sự lèo lái của anh, bây giờ khó khăn kia mới chạm đến cửa nhà mình. Anh chuyển việc, phải cố gắng hết mình để chứng tỏ năng lực và hòa nhập với mọi người ở cơ...