Em đốt cháy mình với những đam mê
Với anh, em chẳng khác gì tình một đêm (Ảnh minh họa)
Anh, một người đàn ông đã có vợ và từng trải, kinh nghiệm trong tình trường, còn em cháy mình với những đam mê, với những giây phút ngọt ngào bên anh…
Anh yêu của em!
Em đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy vì mưa to quá anh à. Anh đã từng nói: “ Khi được ngủ là sướng nhất” nhưng giờ đây, em sợ ngủ lắm rồi anh ạ, vì ngủ em sẽ phải tỉnh dậy, nhất là lúc này đây, em lại bị giật mình tỉnh giấc, lại ước giá như anh đang nằm cạnh em… nhưng em biết, mơ ước cũng vẫn chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh?
Trời mưa, ngồi một mình trong nỗi cô đơn, em thấy tâm trạng mình sao giống bài hát “Hoang mang”… “Dẫu đã biết anh không hề yêu nhưng vẫn mơ mộng nhiều… xa là nhớ, đêm nằm mơ, mơ tình ta xanh như bài thơ…”. Lại nhớ cái đêm mình ở bên nhau, chỉ một đêm duy nhẩt nhưng những kỉ niệm ngọt ngào về nó thì em không thể nào quên. Nhiều khi bất giác em chợt nghĩ, em sa vào vòng tay anh, yêu anh phát điên lên, phải chăng tất cả đều là vì “chuyện ấy”?
Anh, một người đàn ông đã có vợ và từng trải, kinh nghiệm trong tình trường, còn em cháy mình với những đam mê, với những giây phút ngọt ngào bên anh… Những cái vuốt ve, những nụ hôn nồng cháy, em được ôm lấy anh thật chặt, được hôn anh, được hờn dỗi anh “Sao anh lại làm thế, đang ngủ cơ mà, bắt đền anh đấy“… Ôi, tất cả giờ đã qua, chỉ còn lại trong ta một nỗi đau vô cùng! Không biết anh của em có còn nhớ hay không nhưng em thì nhớ lắm, nhớ đến không thể nào quên, nhớ vào sâu trong tim, để trái tim em lạnh giá đi, để suốt phần đời còn lại em không bao giờ phải sa vào bất cứ mối tình nào nữa….
Anh, em thấy khó thở quá! Em cởi cúc áo trong ra, muốn sờ tay lên ngực mình vì đó là cảm giác mà em rất thích khi được ở trong vòng tay anh… nhưng giờ đây, em không dám làm thế nữa rồi vì nó lại làm cho em bị ám ảnh và tưởng rằng, đấy là bàn tay anh chứ không phải bàn tay em. Em sợ nhiều thứ quá phải không anh? Còn anh, chắc là anh quên hết rồi phải không?
Video đang HOT
Em phải làm sao để quên được anh đây? (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh cũng coi em chẳng khác gì mối tình một đêm. Và em hiểu, anh sẽ chỉ trân trọng những cô gái mà họ phải chạy theo chứ không phải là những cô gái mải miết chạy theo họ. Không biết anh có nghĩ rằng em đang chạy theo anh không?… Nếu anh nghĩ như vậy thì chắc chắn anh đã hiểu nhầm em rồi!
Em yêu anh nhiều nhưng vì anh đã có gia đình, vì em biết em chẳng còn gì để mất nên em mới phải níu kéo “yêu thương mong manh” từ anh. Nếu như em có thể bắt đầu từ đầu thì em tin rằng mình sẽ làm cho anh thay đổi, tốt đẹp hơn rất nhiều… cái lỗi của người phụ nữ kia là quá nuông chiều anh, không biết uốn nắn tình yêu theo cách của mình, chỉ tiếc là em không được đứng ở vị trí của chị ấy, nếu không em chắc chắn làm được điều đó.
Tình yêu là gì mà làm cho ta đau khổ thế này? Tất cả chỉ vì một chữ “yêu” mà đời ta đã bước sang trang khác, một trang đời u tối. Những tưởng yêu anh, muốn mang đến cho anh một cuộc đời hạnh phúc, không lo toan và vất vả thì anh lại muốn một cuộc đời sóng gió, vất vả, buồn đau,… thật là oái oăm thay! Chính vì những cái nghịch lý và ngang trái đó nên em đã tự làm tổn thương trái tim mình mất rồi!
Anh biết không anh? Hôm chủ nhật anh đi đón em, lúc ngồi sau xe anh, em muốn ôm anh thật chặt mà sao không thể… lúc ấy, nước mắt ước đẫm mi em nhưng em phải cố kìm nén lại vì em đã khóc quá nhiều và giờ đây, em không thể khóc thêm được nữa… Em chỉ biết được cảm giác đau đớn vì biết rằng, anh đã không còn thuộc về em và ngay cả khi anh ôm em cũng không còn chặt nữa rồi, anh hôn em không còn nồng nàn và ham muốn trong anh cũng không còn như xưa nữa… tất cả trong anh giờ đây đã nguội lạnh. Một chuyện tình đã qua, một gương mặt đã qua, chẳng còn trong anh một chút vương vấn hay tình yêu thương!
Giá mà em có được một chút vô tình như anh dành cho em thì giờ đây em đã không phải đau nhiều đến vậy! Bây giờ, cứ nghĩ đến đàn ông là em sợ… em vốn thích người đẹp trai, giàu có, galăng… nhưng giờ đây, có là diễn viên, người mẫu, tỷ phú đứng trước mặt em thì em cũng chẳng quan tâm vì trái tim em đã lạnh giá mất rồi. Hôm nọ có một người đàn ông giàu có đến làm quen với em nhưng em thiết nghĩ, dù ông ta có là tỷ phú thì với em, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả! Trái tim em giờ không còn cảm xúc, không còn chỗ cho những ham muốn, yêu đương, mà chỉ là sự trống rỗng, đau đớn…
Em cảm giác mệt mỏi lắm rồi anh ạ! Em sẽ lại một mình với căn phòng trống rỗng, một mình đối diện với màn đêm cô độc, một mình ôn lại những yêu thương ngày còn bên anh… để rồi đớn đau nhận ra mình rất đáng thương và cô đơn.
Em phải làm sao để quên được anh đây?
Linh Đa (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khóc cho một lần chia tay
Đôi khi, bạn nên khóc cho một lần chia tay, cho một lần bạn thật sự nhìn lại chính bản thân, khóc để quên đi cảm giác đau, khóc để hiểu mình xứng đáng được yêu...
Cho một lần chia tay ư? Có khi không hẳn chỉ là nỗi đau hay nỗi cô đơn bình thường được nữa mà gần như thường trực, trở thành một vết thương lòng, thật lâu lành hay một vết sẹo sâu, đau đớn triền miên nếu như ai đó không đủ dũng cảm vượt qua thì cái mất mát tiếp theo chính từ vết thương kia, lối mòn cũ... và không bao giờ dừng lại.
Ai cũng bảo tình yêu là thứ tình cảm cao quý của con người, cũng là thứ tình thương mà vì thế họ hy sinh hay bỏ qua mọi cái xấu xa...Thiêng liêng, cao thượng là thế, vậy mà khi mất đi tình yêu tất cả dường như đổi khác, đôi khi không nhận ra chính mình, thành con người khác, suy nghĩ khác mà nếu như tiêu cực sẽ là một bi kịch cho chính mình và cả những người thân bên cạnh.
Tôi biết, bởi vì không chỉ một mà vài lần đau như thế, thậm chí tự cho rằng mình bất hạnh, tôi không thể nói ra ngay lúc đó vì tôi sợ rằng người đời chẳng thể hiểu mà cảm thông ngược lại có khi chia sẻ với người dưng lại càng thêm tổn thương và mất mát, vì dù sao khoác lên mình một chiếc áo đẹp, tôi cũng có một vài người ngưỡng mộ và thầm mong được như thế... nhưng tôi sai lầm, người ta càng mong mỏi thì tôi càng cố giữ, tất nhiên vì sao tôi lại từ bỏ những thứ mà mọi người cần trong khi chỉ mình tôi có. Chính tôi bây giờ khi nghĩ lại còn tự cười mình một cách mỉa mai châm biếm, tôi giống như giữ một chiếc áo đẹp nhưng không hề ấm, như khi lạnh, bạn nhất định chỉ mặc chiếc áo ấy, để khoe với mọi người, để mua về do sự ngộ nhận... Thật dại khờ... vì đâu đó chắc cũng có người thương hại, sao lại mặc cái thứ không phù hợp. Chúng ta thật dại khờ và tự hành hạ bản thân mình... Tại sao chúng ta lại phải khổ thế?
Người đàn ông đã bỏ lạc tôi ngay giữa đường... (Ảnh minh họa)
Nhưng chẳng có ai nói với tôi chuyện đó, không ai nhắc nhở tôi, ngay cả những người thân cũng thế... tôi lẽ ra đã trách họ nếu như đây chỉ đơn giản là chiếc áo để mặc, để có thể thay bằng những chiếc áo khác. Đúng vậy, tôi đang ám thị một người đàn ông, đã từng nói rất yêu tôi, hứa hẹn thật nhiều, đưa tôi đi và bỏ tôi lạc lõng giữa đường, để tôi cứ loay hoay không thể bước tiếp, để tôi phải khóc thật to, gọi người đàn ông đến lạc giọng, đến kiệt sức. Xưa nay tôi chỉ biết có anh, coi anh là cả vũ trụ, vì anh là người tôi chọn lựa sau cùng khi đã trải qua một vài mối tình đến đi nhanh chóng không chút nhớ thương, không chút ấn tượng. Anh đã đưa tôi đi, nói về tương lai, về cái màu hồng của hạnh phúc, cho tôi theo anh không chút nghi ngờ, để rồi trao cho anh tất cả. Tôi vì anh hơn chính bản thân mình và tôi có được cảm giác vui theo khi anh cười, chỉ vậy thôi tôi đã nghĩ mình may mắn, nghĩ mình có tình yêu thật đẹp.
Tôi cứ giữ anh, nói về anh, thuyết phục mọi người phải nhìn nhận như tôi. Cũng lại sai lầm.. giống như khi bạn thuyết phục người ta chiếc áo nào đó, bạn không thể nói nó rất đẹp, rất mắc tiền, mà hãy chỉ cho họ thấy cái giá trị mà nó mang lại, đó chính là cái để người ta cảm thấy cần và chấp nhận. Bởi vậy khi tôi cứ tự huyễn hoặc cứ tưởng mình có được yêu thương đúng nghĩa, tôi đã chấp nhận từ bỏ bạn bè, người thân, những lời khuyên chân thành chẳng để tôi lưu tâm, để theo anh, bởi tôi cho rằng đó chính là hạnh phúc tôi cần. Bạn biết không khi cứ mải cho đi mà không bao giờ được nhận lại, bạn cứ yêu thương mà không bao giờ được bù đắp... giống như bạn cứ tin và hy vọng vào một người đàn ông, chỉ khi họ bội bạc, quay lưng vô tình, khi thất vọng... bạn mới thấy nuối tiếc những thứ đã sẵn sàng trao gửi một cách dễ dàng khi chưa hiểu sự thật.
Khi nói về sự thật, người ta thường chỉ về cái phũ phàng của nó, ví như tôi, lúc nào đó trở về chính mình, nhìn xung quanh tôi cũng phải khóc giống như ai, những người con gái khi yêu, chỉ biết yêu một cách mù quáng..họ tưởng họ đang cao thương họ đang mang hạnh phúc cho người, nhưng họ đã lầm, cái phạm trù của tình yêu thật mênh mông, không lý do, không lời giải thích mà chỉ ở trong hoàn cảnh của từng người cụ thể mới hiểu vì sao nên nỗi như thế. Khi một người ra đi, kẻ ở lại thường đau và mất mát, chênh vênh hơn, hụt hẫng hơn..từ níu kéo bày tỏ tâm chân tình, đến hận thù, căm ghét, như chưa từng quen, như chưa một lần gặp. Ra đi, có khi còn sẵn sàng đạp lên những mảnh vỡ đó để rồi kẻ ở lại đau thêm những vết thương tiếp tục rỉ máu. Sẽ không còn lành lặn, không trọn vẹn một cuộc tình, vì yêu, vì cả tin đã dễ dãi chứng minh tình yêu, chỉ một lần đã mất đi một thời thiếu nữ dại khờ, nông nổi!
Ở đâu đây, hạnh phúc vẫn đang chờ bạn (Ảnh minh họa)
Tôi cũng từng như thế, từng bị phản bội, từng thấy khuôn mặt của gã đàn ông đã đẩy tôi ngã, từng biết về những cung bậc của tâm trạng, chia ly và nước mắt... nhưng tôi thôi khóc, tự mình đứng lên, tôi lại có được cảm giác về cái mình cần hơn, cái mình quan tâm hơn, cái tôi tìm cho mình, cái tôi giữ lại là trái tim tôi, không là những mảnh vỡ của quá khứ. Nếu tôi lại yêu và được yêu bởi ai đó, hãy hàn gắn cho tôi từ những vết thương lòng, hãy mang đến cho tôi một thứ thật vẹn nguyên về tương lai, là cái hạnh phúc tôi cần, không vội vã, không chắp vá như thế. Tôi xứng đáng hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, cho dù trái tim tôi đau, nhưng vẫn vẹn nguyên nhân hậu, bao dung, vẫn đầy ắp yêu thương vì tôi chưa bao giờ ngừng nhắc nhở mình, hãy cúi xuống nhặt đầy túi tình yêu, để thấy hơn hết, tôi đã có thứ mà nhiều người không thể có, nhiều người không biết lấy ở đâu và cũng không bao giờ biết giữ. Cho dù ngay bên cạnh, nhưng họ vô tình bước qua, họ sẽ không cảm nhận được hạnh phúc, không bao giờ hiểu đúng nghĩa về chữ yêu. Hạnh phúc chỉ dành cho những ai biết trân trọng biết nuôi dưỡng, từ tận đáy lòng hay tận sâu trong tim luôn cháy lên khát khao và hy vọng về tương lai, yêu và được yêu mới là hạnh phúc .
Đôi khi, bạn nên khóc cho một lần chia tay, cho một lần bạn thật sự nhìn lại chính bản thân, khóc để quên đi cảm giác đau, khóc để hiểu mình xứng đáng được yêu, cho đi có nghĩa là nhận về không phải lúc này, nhưng đâu đây, hạnh phúc đang chờ bạn. Đừng bao giờ dừng lại và chỉ nhận về những cái xứng đáng, bạn nhé.
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Căn gác mưa! Dường như mưa ngoài kia cũng đang thấu được tâm sự của cô... (Ảnh minh họa) Một mình trên căn gác nhỏ, lòng cô trĩu nặng một tâm sự. Nhìn ra ô cửa nhỏ, lòng cô cũng như những cơn mưa nặng hạt đang rơi ngoài kia. Mưa dường như xối vào lòng cô nỗi cô đơn, lạnh giá. Bật chiếc radio quen...