Em đòi chia tay vì bố mẹ tôi quê mùa
Tôi đã từng nghĩ, của cải làm nên từ hai bàn tay. Chỉ cần hai người đồng lòng, tình cảm tốt đẹp, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng…
Bây giờ thì tôi hiểu &’nghèo đúng là cái tội’. Tội của nó là không thể khiến cho người yêu thương mình ở bên cạnh mình, không thể mang lại cho người mình yêu cuộc sống sung túc như bao người khác. Và cuối cùng, cái tội của nó là phải khổ đau và hi sinh.
Nhưng tôi chưa bao giờ oán thán chuyện mình sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ chọn một người khác làm cha làm mẹ. Tôi tự hào về bố mẹ tôi, về những người đã nuôi tôi ăn học, trưởng thành. Những giọt mồ hôi của bố mẹ đã làm nên con người tôi ngày hôm nay.
Tôi là chàng trai tỉnh lẻ, đi học và đi làm, tự nuôi bản thân mình vì không muốn bố mẹ phải chịu khổ. Dù là con trai nhưng tôi vẫn phải chắt chiu tiết kiệm từng đồng cho tới khi ra trường. Ngày đi học, tôi được học bổng nên bố mẹ cũng đỡ phải lo toan phần nào. Rồi tôi ra trường, kiếm được một công việc tốt phù hợp với năng lực của bản thân.
Những ngày đi làm, tôi đã gặp và yêu em, người con gái Hà Nội dịu dàng và xinh xắn. Trong mắt tôi em thật đẹp và tế nhị, cư xử đúng mực, hết sức quan tâm người khác. Tôi cũng vì sự hiền thục ấy mà thích em. Bởi tôi nghĩ, em sẽ là người con dâu tốt, là người vợ hiền. Nhưng tôi luôn nghĩ, tôi là trai tỉnh lẻ, với làm sao được gái Hà Nội kiêu sa như em. Vậy mà, thật may mắn, em cũng thích tôi.
Video đang HOT
Cả bữa cơm em không nói gì. Chỉ gật và trả lời những câu hỏi của bố mẹ tôi. Em cũng không ăn mấy, có vẻ thức ăn không hợp khẩu vị của em. (ảnh minh họa)
Sau này em thú nhận đã yêu vẻ bề ngoài của tôi hơn cả. Tôi đẹp trai, nhìn thư sinh, có cái gì đó rất chân thành. Nhưng tình yêu sớm nở tối tàn. Có lẽ con người ta cũng không còn quá mặn nồng nữa, cũng không còn nghĩ phải hi sinh sống chết vì nhau nên gặp vài chuyện không như ý, người ta có thể bỏ nhau và chia tay.
Tôi mừng rỡ đưa em về ra mắt. Thật ra, tôi biết gia đình mình nghèo, so với em tôi thua xa nhiều nhưng lúc nào tôi cũng động viên, em yêu tôi thì có nề hà gì những chuyện đó. Về tới nhà, tôi thấy em sững sờ, có vẻ ngạc nhiên lắm. Căn nhà cấp bốn nhỏ xinh, trong nhà không có gì ngoài mấy cái bàn ghế tuềnh toàng. Bố mẹ tôi vừa đi gặt về, chân lấm tay bùn, mồ hồi nhễ nhại. Bố cười hớn hở nói hai đứa vào nhà và mẹ thì bận bịu rửa chân tay rồi ra vườn hái rau chuẩn bị cơm nước cho chúng tôi. Nhà chỉ có mấy xào ruộng, xào vườn, nên bố mẹ tôi chủ yếu mưu sinh nhờ vào đó. Năm nào mà mất mùa là cũng khốn đốn đấy. Tôi đi học, đi làm, đã có chút tiền nên thi thoảng cũng phụ giúp được bố mẹ phần nào. Nhưng chuyện để sắm sửa, lo lắng mua nhà mua cửa thì chắc không thể tính ngày một ngày hai.
Cả bữa cơm em không nói gì. Chỉ gật và trả lời những câu hỏi của bố mẹ tôi. Em cũng không ăn mấy, có vẻ thức ăn không hợp khẩu vị của em. Trời thì nóng, em toát mồ hôi. Có lẽ, em không nghĩ gia đình tôi nghèo như vậy. Vì tôi dù không phải là dân Hà Nội nhưng cũng mang mác người ở một tỉnh thành lớn, có tiếng. Hình như em hơi thất vọng.
Và sau lần ấy, em thưa dần những tin những tin nhắn yêu đương, không còn mặn nồng với tôi như trước nữa. Em bắt đầu tính chuyện mở rộng các mối quan hệ, đi chơi và gặp gỡ bạn bè thường xuyên hơn. Rồi một ngày, em chủ động hẹn hò tôi, đi xem phim, đi ăn cùng em, sau đó em nói chia tay. Tôi ngạc nhiên nhưng không sững sờ vì tôi đã đoán được ý đồ của em. Chỉ là tôi đang chờ đợi cái ngày này mà thôi. Em nói vì gia đình tôi quá nghèo, em không thể nào sống cảnh ấy được. Em sợ khổ, sợ tôi chẳng có gì, lấy tôi về em không quen, không thể sống chật hẹp được. Ban đầu em cũng không nghĩ gia đình tôi lại nghèo như thế. Vậy mà cuối cùng tôi lại khiến em thất vọng.
Tôi đã từng nghĩ, của cải làm nên từ hai bàn tay. Chỉ cần hai người đồng lòng, tình cảm tốt đẹp, mọi thứ sẽ ổn. Chúng tôi sẽ yêu thương và cố gắng vun đắp, cố gắng tiết kiệm lo cho tương lai. Có nhiều cặp vợ chồng khó khăn cũng vẫn cùng nhau vượt qua tất cả. Vậy tại sao em làm thế.
Tôi buồn vô cùng. Tôi từng tin tưởng em không câu nệ chuyện đó mà giờ như thế này sao. Tôi chấp nhận cuộc sống này, có lẽ nghèo là cái tội. Đợi khi tôi có thể kiếm được nhiều tiền, chắc tôi mới dám nghĩ tới việc lấy vợ.
Theo Eva
Mang thai 2 tháng, anh đòi hủy hôn
Cái bụng tôi càng ngày càng to, còn anh chỉ một câu hỏi &'em phá chưa'. Chào tác giả bài viết &'sắm váy cưới rồi anh còn đòi hủy hôn'. Tôi đã rớt nước mắt khi đọc bài viết của bạn, bởi tôi nhìn thấy hình bóng của mình trong đó. Giờ thì tôi càng hiểu ra, trên đời còn rất nhiều người khổ hơn tôi, chịu cay đắng hơn tôi, không phải chỉ có tôi gánh chịu nỗi đau đớn này. Nhưng dù có nghĩ được như thế tôi cũng không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con tôi, đi lấy người đàn bà khác. Tôi sẽ hận đến cả đời này.
Nói như vậy không phải tôi là người nhỏ nhen, cố chấp hay ích kỉ, vì nỗi đau tôi mang trong mình quá lớn. Tình yêu ư, đó là thứ gì khiến người ta đau khổ như thế. Hi vọng quá nhiều để rồi thất vọng nhiều hơn.
Bạn đã yêu và chung tình với tình yêu 10 năm, còn tôi chỉ có 5 năm. Bạn đau đớn, mệt mỏi vì bị gia đình người yêu phản đối sau khi đã chuẩn bị lễ cưới, còn tôi, sau khi đã mang đứa con trong mình cũng bị anh ta phũ phàng bỏ rơi. Cay đắng hơn nữa, những lần gần gũi, anh luôn nói, nếu có bầu trước bố mẹ anh sẽ đồng ý cưới vì không thể bỏ cháu nội của mình. Tôi đã vì quá yêu và tin anh nên gật đầu đồng ý, cuối cùng, ngay cả đứa cháu nội của mình ông bà cũng không thiết tha, họ quyết định từ bỏ tôi với lý do đau khổ hơn là &'đứa con gái ấy dễ dãi buông thả nên mới để cho có bầu trước'.
Nếu tôi phá rồi chắc chắn anh sẽ rũ bỏ trách nhiệm, sẽ đá phay tôi như với một người dưng nước lã. (ảnh minh họa)
Anh không biện minh cũng không giải thích thêm vì anh nói, không muốn làm bố mẹ đau khổ vì chuyện này nữa, và đã 5 năm qua bố mẹ phải mệt mỏi vì anh rồi. Vậy ư, có phải anh là gã đàn ông hèn hay không, sao anh không nghĩ 5 năm qua tôi cũng đấu tranh thế nào vì anh, cũng đau khổ mệt mỏi vì anh và hơn nữa, tôi đã mang đứa con trong mình mà anh còn không chịu cưới. Anh đưa cho tôi xấp tiền và nói tôi đi phá thai. Anh bỉ ổi như vậy sao?
Cái bụng tôi càng ngày càng to, còn anh chỉ một câu hỏi &'em phá chưa'. Nếu tôi phá rồi chắc chắn anh sẽ rũ bỏ trách nhiệm, sẽ đá phay tôi như với một người dưng nước lã. Tôi biết tất cả những điều đó và chuẩn bị tâm lý trước. Tôi không phá thai, tôi sẽ giữ lại đứa trẻ vì con tôi không có tội gì cả. Hận anh tôi càng phải sinh con để sau này anh nhìn thấy con mà ân hận. Tôi mặc kệ người ta bàn tán, là mẹ đơn thân thì có sao, phụ nữ đã không còn quá nặng nề chuyện này nữa. Tôi sẽ nhịn hết, nuốt nước mắt vào trong để sinh con, liệu có thể như thế không?
Bạn thấy đó, tôi đau khổ như vậy nhưng vẫn cố gắng sống cho thật tốt. Còn bạn thì sao, bạn còn chưa khó khăn như tôi, bạn còn có tương lai hơn tôi, vậy hãy cố lên bạn nhé. Hãy sống thật tốt và tìm cho mình một người yêu thương bạn chân thành và sống hạnh phúc để trả thù người tình.
Theo Eva
Bị người yêu chia tay, nữ sinh nhảy cầu tự vẫn Do người yêu nói lời chia tay, một nữ sinh vừa tốt nghiệp Phân viện Ngân hàng Phú Yên (TP Tuy Hòa, Phú Yên) đã quẫn trí lao mình xuống sông tự vẫn. Nạn nhân được xác định là chị Nguyễn Thị M.N., 21 tuổi, ở thị trấn Hai Riêng, huyện Sông Hinh, tỉnh Phú Yên, vừa tốt nghiệp Phân viện Ngân hàng...