“Em đợi anh đi, ly hôn đâu có dễ”
Tôi chẳng tha thứ cho anh ta ngay được, vết thương của tôi quá lớn nhưng tôi cũng chẳng thể dễ dàng chia tay vì các con tôi vẫn cần có bố.
Tôi năm nay 32 tuổi, có gia đình yên ấm với con gái lớn 8 tuổi và con trai nhỏ 5 tuổi. Tôi là nhân viên văn phòng của công ty nước ngoài, còn chồng là cán bộ văn hóa của một cơ quan nhà nước. Cuộc sống gia đình chúng tôi luôn yên ấm, hạnh phúc bởi chồng tôi là người biết yêu thương vợ con. Dù công việc của anh vất vả nhưng anh vẫn dành thời gian chăm sóc mẹ con tôi chu đáo. Vì đặc thù công việc của anh, nên anh thường xuyên giao lưu, tiếp xúc với những người là trong giới văn nghệ sĩ, có lẽ vì vậy mà anh khéo nói, mồm miệng cũng dảo hoạt hơn. Cuộc sống gia đình phức tạp, cũng có đôi lần vợ chồng tôi cự cãi nhau nhưng những lúc thế anh lại khéo léo làm lành khiến tôi chẳng giận nổi anh quá 1 ngày.
Tôi làm văn phòng cho công ty nên mọi việc từ giấy tờ sổ sách, mua bán đến thủ tục pháp lý đều một tay tôi làm hết. Chả thế mà gần như những văn phòng luật sư trong thành phố tôi đều quen biết. Đó cũng là một nguyên nhân gần dẫn đến đau khổ hôm nay của tôi. Đôi khi tôi luôn tự ước, giá như hôm đó tôi không qua văn phòng tư vấn luật ấy; giá như tôi không thân với chị tư vấn thì tôi đã không biết được sự việc đau lòng. Và nhiều lúc tôi lại nghĩ cũng may mắn vì quen biết những nơi đó nên tôi mới nhanh chóng biết được bộ mặt thật của người chồng giả nhân, giả nghĩa của mình.
Chuyện là, hôm đó tôi có việc lên thành phố, hoàn thành công việc sớm hơn dự định nên tôi tạt qua văn phòng luật sư của chị bạn chơi. Đang lúi húi dựng xe thì tôi thoáng nhìn thấy chồng qua cửa kính. Tưởng chồng có việc cơ quan cần nhờ đến luật pháp nên đến đây nhờ tư vấn. Tôi cứ lẳng lặng đi vào, định bụng khi nào anh xong việc hai vợ chồng mới hội ngộ. Ngồi bàn chờ, nhìn nét mặt chồng trình bày tôi đoán là sự việc nan giải. Anh vò đầu bứt tai trình bày với chị luật sư tư vấn (chị đó rất thân với tôi), tôi nghe câu được câu chăng nhưng cũng biết anh đang cần tư vấn về hôn nhân, tình cảm.
Khoảng 15 phút sau anh nghe điện thoại của ai đó rồi nói rất to, “em đợi anh đi, li hôn đâu có dễ. Không cẩn thận, kín kẽ trắng tay như chơi”. Tôi nghe anh nói thì hơi chột dạ, hàng trăm ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Nghĩ khôn chẳng nghĩ, toàn nghĩ dại, rồi tôi tự trấn an mình rằng anh đang hỏi cho người bạn nào đó, vợ chồng tôi đang rất hạnh phúc cơ mà… sau cuộc điện thoại tầm 10 phút, anh chào chị luật sư và ra về. Ban đầu định bụng sẽ gọi chồng nhưng sau khi hàng trăm ý nghĩ lóe lên tôi lại im lặng để anh ra về còn mình sẽ ở lại tìm hiểu sự việc. Cho dù tự tin về cuộc hôn nhân của mình nhưng tôi vẫn phải đề phòng sự việc xấu nhất.
Video đang HOT
Xong việc với khách hàng, chị luật sư ra hiệu gọi tôi lại. Tôi dò hỏi chị người đàn ông vừa vào có việc gì. Chị hỏi người quen của tôi sao, tôi bảo không quen nhưng hình như người công ty tôi. Chị thở dài ngao ngán nói: “đời đúng chẳng tin được ai em ạ? Anh ta có vợ đẹp, con ngoan nhưng lại đang muốn ly hôn. Nhờ chị tư vấn xem làm gì để vừa không phải nuôi con, vừa không bị mất tài sản”. Tôi nghe rõ từng lời của chị nhưng không khỏi ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại. Chị thấy lạ bèn nói, “loại đàn ông bạc bẽo, để ý làm gì em. May đời mình không gặp loại chồng thế”. Tôi vẫn hỏi chị, anh ta hỏi cho anh ta hay cho ai, chị trả lời “hỏi cho anh ta mà. Hình như gã này có con với bồ rồi, ả ta giục cưới”.
Tôi không tin vào tai mình nữa, phải bíu chặt tay vào bàn để không mất thăng bằng. Rồi đầu tôi mông lung, suy nghĩ vẩn vơ, chẳng nghe nổi chị bạn đang nói gì. Mặt tôi cắt không ra một giọt máu. Thấy tôi thất thần, chị luật sư hốt hoảng, tưởng tôi trúng gió. Lấy lý do không khỏe, tôi xin phép chị ra về. Trên đường chạy xe về quê, đầu tôi ong ong, muôn ngàn câu hỏi đang lẩn quất trong đầu. Chồng tôi đang làm gì vậy? Không lẽ anh lừa dối mẹ con tôi thật sao, anh đang rắp tâm cướp tài sản và đẩy mẹ con tôi ra đường sao…. Không được, dù bất cứ lý do gì tôi phải làm cho ra nhẽ, tôi không thể mất chồng, con tôi không thể mất cha như vậy được. Tôi phải hành động trước khi bị anh “hất khỏi lồng”.
Dù đau khổ, hoang mang và cực kỳ sốc nhưng tôi phải cố gắng trấn an mình như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn trở về nhà tươi cười đon đả, cơm nước cho bố con anh như thường ngày. Một ngày, rồi hai, ba ngày đến 1 tuần trôi qua, chồng tôi vẫn là người chồng chuẩn mực, vẫn yêu chiều, thân thiện với vợ con. Nhiều lúc tôi nghĩ chắc mình đa nghi quá! Nhưng tôi vẫn để ý những cuộc điện thoại lạ của chồng, vì trước giờ chưa khi nào tôi cầm điện thoại của anh để kiểm tra, tôi tin chồng tuyệt đối nên chồng tôi vẫn không chút đề phòng.
Khoảng 10 ngày sau khi tôi gặp chồng trên văn phòng luật, anh có biểu hiện lạ. Thường xuyên ra ngoài sân nghe điện thoại cho dù trước đây anh luôn nghe điện thoại ngay trước mặt tôi. Anh xóa tin nhắn ngay sau khi đọc, nhiều khi tôi trêu sao phải xóa thì anh bảo “xóa cho đỡ nặng máy, em không tin thì kiểm tra đi”. Cho dù biết mười mươi anh chỉ “cả vú lấp miệng em” nhưng tôi cười xòa cho yên chuyện. Tối hôm đó, anh ngồi trong phòng làm việc rất khuya, sau về phòng có vẻ bối rối. Nửa đêm, điện thoại của anh có tin nhắn. Trước đây tôi chẳng bao giờ tôi sờ đến, nhưng hôm đó tôi đã phá lệ và biết được mọi chuyện. Mở tin nhắn ra tôi như không tin vào mắt mình, tin nhắn lưu là “vợ yêu”, tôi bàng hoàng và mường tượng ra điều gì đang diễn ra. Cô ta nói anh nhanh ly dị đi, bụng cô ta to rồi, không chờ được nữa. Nếu anh sợ không nói thì cô ta sẽ nói hộ. Chỉ đọc đến đó thôi, mắt tôi nhòe nước, tim tôi thắt lại như có ai đó bóp nghẹt. Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà mà khóc. Tôi khóc cho sự ngu ngơ đến vô tâm của mình; khóc vì người chồng bội bạc. Tôi khóc cho sự hi sinh suốt 10 năm qua cho gia đình này cuối cùng bị anh rắp tâm phá vỡ.
Hóa ra anh đã nuôi ý định hất mẹ con tôi khỏi nhà lâu rồi. Chẳng nhớ tôi khóc trong bao lâu, khi bình tâm lại tôi dựng anh ta dậy khi trời còn chưa sáng. Tôi ném điện thoại vào mặt anh rồi la hét chửi bới anh là kẻ khốn nạn, đạo đức giả. Rồi anh lại sử dụng điểm mạnh mồm mép của mình để trấn an tôi rằng có ai đó nhắn nhầm. Anh đưa ra biết bao lý do, tôi chỉ nực cười anh đang xem tôi như đứa trẻ, khi giận hờn anh sẽ dỗ bằng kẹo. Để mặc cho anh thanh minh, thề thốt rồi tôi lạnh lùng kể chuyện gặp anh đi tìm hiểu thủ tục li hôn ở văn phòng luật trên Thành phố thì anh mới im lặng. Anh cầu xin tôi cho anh cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, tôi chỉ im lặng không nói gì. Tôi cần thời gian bình tâm suy nghĩ lại.
Thực lòng tôi còn yêu anh rất nhiều, các con tôi cần bố. Nhưng nếu tôi chấp nhận lời xin lỗi và tin vào lời hứa của anh thì liệu dấu ấn câu chuyện anh tìm cách li hôn tôi và cướp tài sản có mất đi được không? Tôi có thể sống tiếp với người chồng đã từng nuôi âm mưu đuổi mẹ con tôi ra ngoài đường để đưa mẹ con người phụ nữ khác về nhà chăm sóc không? Hiện giờ anh ta rất sợ tôi ly hôn bởi vì nhà, đất đều là của bố mẹ đẻ tôi cho, là tài sản cho tặng của riêng tôi. Sổ tiết kiệm của gia đình cũng đứng tên tôi hết. Nếu li hôn chắc anh ta cũng chỉ ra đi tay trắng, anh ta chẳng cam lòng.
Thời gian này, anh ta ngoan ngoãn cũng phụng tôi như bà hoàng, tỏ vẻ hối cải vô cùng. Hết lòng chăm sóc mẹ con tôi nhưng biết đâu đấy, anh ta chẳng phải hối hận vì hành động của mình mà đang nghĩ cách khác để đuổi mẹ con tôi đi. Tôi tự nghĩ rồi tự cười một mình. Tôi chẳng tha thứ cho anh ta ngay được, vết thương của tôi quá lớn nhưng tôi cũng chẳng thể dễ dàng chia tay, các con tôi vẫn cần có bố. Chắc chắn rằng tôi sẽ tìm mọi cách giữ lại gia đình này, tôi cần nó và hơn hết tôi muốn xem, chồng tôi viết tiếp màn kịch ra sao, sẽ là một “happy ending” hay một sự chia ly thê thảm. Tất cả phụ thuộc hoàn toàn vào thái độ của anh ta.
Theo Tintuc
Tâm sự xót xa của người đàn ông, bị vợ lừa dối, đem hết tài sản dâng cho nhân tình
Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình. Đôi khi tôi nghĩ dù em có chết đi tôi cũng chẳng thể nào tha thứ được.
Tôi năm nay 45 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa có chuyên môn giỏi, có vợ và 2 con trai gái đủ cả. Vợ tôi là một giáo viên dạy violon nổi tiếng của nhà hát kịch thành phố. Con gái đầu năm nay 21 tuổi, nếu không có gì thay đổi mùa hè tới con gái tôi sẽ đi du học ở Úc. Nhưng hiện nay gia đình rối ren, kinh tế của chúng tôi cũng đang bị khủng hoảng trầm trọng. Tôi chỉ lo sợ một điều, ước mơ của các con tôi sẽ bị lỡ dở, gia đình tôi không còn yên ấm như trước nữa.
22 năm sống cùng nhau, tôi luôn nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất khi có vợ xinh đẹp, đảm đang và những đứa con ngoan, học giỏi. Vợ và tôi là bạn học chung từ hồi cấp 3, tôi si mê em bởi em có giọng hát hay và phong cách nghệ sĩ, lãng mạn. Còn tôi ngoài học giỏi ra chẳng có gì nổi bật, vậy mà em đã yêu tôi, chung thủy với tôi suốt mấy chục năm vừa rồi. Vợ tôi vì lo toan cho gia đình nên từ bỏ ước mơ biểu diễn trên sân khấu, em lui về làm công tác giảng dạy để có nhiều thời gian lo cho chồng con, gia đình. Tôi càng trân trọng em hơn vì sự hi sinh cao cả đó bởi hơn ai hết tôi biết ước mơ đứng trên sân khấu của em mãnh liệt đến nhường nào. Vì công việc của tôi bận rộn lại trực đêm liên miên nên nhiều lúc tôi quên đi sự hi sinh của vợ, chỉ xem đó là sự hiển nhiên. Ngoài việc đưa tiền đều đặn về cho vợ, gần như tôi chẳng có chút quan tâm, sự lãng mạn nào cho cuộc sống của chúng tôi. Đến giờ nghĩ lại, tôi mới thực sự hiểu, nguyên nhân dẫn đến bất hạnh hôm nay của gia đình chính là sự vô tâm, lạnh lùng của mình. Trong khi vợ là người lãng mạn tình cảm, cần được quan tâm, yêu thương rất nhiều thì tôi lại là một gã chồng khô khan.
Gần đây, tôi thấy vợ buồn phiền nhiều, đôi khi có chút lo lắng. Tôi gặng hỏi nhiều lần thì em chỉ trả lời, em buồn vì sắp phải xa con gái. Những lúc vậy tôi chỉ cười và xem đó là nỗi buồn mang tên "đàn bà" rồi chẳng thèm để ý. Tai họa ập đến gia đình tôi lúc nào tôi chẳng rõ, tôi chỉ nhận ra khi có người đến nhà tôi siết nợ. Tôi ngỡ ngàng khi người ta đưa giấy nợ cho tôi, nói số tiền là hơn 2 tỷ đồng, giấy vay nợ, cắm sổ đỏ có chữ ký của tôi, nhưng tôi nào biết tôi đã ký, đã vay và cắm sổ đỏ khi nào. Tôi hỏi vợ thì em vẫn làm lơ nói không biết gì, tỏ ra hết sức ngỡ ngàng.
Trong khi tôi xem đó là trò vu cáo, tống tiền, tìm đến các cơ quan chức năng và văn phòng luật nhờ tư vấn. Thậm chí tôi đến công an tỉnh nhờ giám định chữ ký. Nhưng mọi việc đều chống lại tôi, bởi chữ ký đó 100% là của tôi. Tôi sốc và không tin vào tai mình. Số tiền quá lớn, tôi chẳng có khả năng trả ngay lập tức. Tôi trở về nhà trong nỗi buồn khó tả, tôi khá suy sụp. Vợ con nhìn tôi buồn cũng rớt nước mắt theo. Sáng hôm sau tôi quyết tâm tìm đến chủ nợ để hỏi cho ra nhẽ. Tôi nhận được câu trả lời kẻ đứng tên và nhận tiền chính là vợ tôi. Nghe những lời đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Tôi không hiểu vợ tôi dùng số tiền lớn vào việc gì, tại sao cô ấy lại nói dối tôi như không biết chuyện gì... tôi thấy mình trở thành một kẻ ngốc nghếch, bị vợ qua mặt, sỏ mũi. Tôi bỏ làm về nhà ngay lập tức, tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, tôi không muốn những ý nghĩ vẩn vơ làm mình phân tâm bởi có ở cơ quan tôi cũng chẳng làm được gì khi tâm trạng rối bời, đầu óc mông lung với cả nghìn câu hỏi.
Tôi về nhà thấy cửa cổng không khóa, nhà cửa vắng tanh, gọi mà chẳng thấy vợ tôi đâu. Còn hai đứa con chắc đi học từ sáng, chưa về. Tôi đi lên phòng, định nằm cho nghỉ ngơi một lúc cho đỡ căng thẳng rồi sẽ gọi điện cho vợ làm rõ mọi chuyện. Đẩy cửa phòng ra, tôi như chết đứng. Vợ tôi nằm sóng xoài trên giường, nền nhà vương vãi thuốc. Tôi hốt hoảng, gọi xe cấp cứu đưa em vào viện. Cũng may, tôi về kịp, em không chết nhưng bị hôn mê sâu. Tôi trách vợ dại dột, dù có việc gì cũng nên nói với tôi, chắc em sợ tôi trách phạt nên mới quên sinh như vậy. Tôi tự trách mình nhiều hơn khi vô tâm để em phải chịu khổ sở, dày vò một mình.
Vợ tôi đã hôn mê suốt 1 tuần và giờ đã tỉnh, em chỉ nhìn tôi và nước mắt lăn dài. Tôi biết em rất hối hận, nên cũng chẳng hỏi gì, chỉ động viên em nhanh khỏi để về nhà với bố con tôi. Tôi nhờ vả bạn bè người thân và dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, số nợ kia cũng tạm ổn. Tiền bạc dù có bao nhiêu cũng có thể làm ra, nợ nần sẽ trả hết. Tôi chỉ mong gia đình được đoàn tụ yên ấm. Suốt mấy ngày qua, tôi luôn ở cạnh em không rời nửa bước, thấy tôi mệt mỏi, gầy guộc, nên mẹ vợ đến trông nom giúp cho tôi về nghỉ. Tôi về phòng mình như một kẻ vô hồn, đặt mình xuống tôi chẳng thể nhắm mắt khi nghĩ lại cảnh vợ tôi một mình chống chọi với sự lo lắng nỗi sợ hãi trong suốt thời gian qua. Trằn trọc mãi, tôi vắt tay lên trán, trở mình ôm gối suốt mà chẳng thể ngủ được. Tôi thấy một lá thư em để lại dưới gối. Tôi như chết sững một lần nữa khi đọc nội dung thư. Em xin lỗi bố con tôi, vì đã lừa dối khiến gia đình rơi vào cảnh khó khăn. Em kể lại việc có chữ ký của tôi là do em lừa khi ký giấy chứng minh tài chính cho con gái du học cách đây 3 tháng, em đã kẹp cả những tờ giấy vay nợ, cam kết trả nợ vào đó. Tôi tin em nên ký hết chẳng cần đọc nội dung. Tất cả với tôi giờ chẳng là gì, vì tôi chỉ đợi em tỉnh dậy để nói lời tha thứ cho em. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận, chính là em dùng số tiền đó để cho nhân tình làm ăn, rồi anh ta lừa em trốn mất. Em đã tìm nhưng không có tung tích anh ta. Đọc đến đây mọi thứ trước mắt tôi sụp đổ, tôi không tin nổi người vợ yêu thương suốt mấy chục năm của tôi lại lừa dối tôi đến vậy. Tôi ê chề nhục nhã và giận em biết nhường nào. Dù cho em có hối lỗi bao nhiêu cũng chẳng thể nào xóa đi những chuyện này.
Mấy ngày qua, tôi dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thể tha thứ cho em, tôi không muốn nhìn mặt kẻ phản bội như em. Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình của em qua mẹ vợ mà chẳng đến gặp em lần nào.Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình. Đôi khi tôi nghĩ dù em có chết đi tôi cũng chẳng thể nào tha thứ. Nhưng khi tôi nghĩ lại, thì thấy thương em vô hạn. Em nghệ sĩ, lãng mạn, yếu đuối còn tôi khô khan, cứng nhắc đến lạnh lùng. Có lẽ vì vậy mà em thấy trống vắng hụt hẫng phải tìm đến người đàn ông khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tha thứ cho em thì tôi đánh mất sĩ diện, lòng tự trọng của mình, còn không tha thứ chắc hẳn gia đình tôi sẽ tan nát, con cái tôi sẽ khổ tâm. Nhưng nếu cứ sống cùng nhau mà trong đầu tôi vẫn còn nghĩ về quá khứ cũng sẽ chẳng hạnh phúc gì. Tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Đàn bà đừng vỗ ngực khoe mình giỏi hơn chồng Tôi dự đoán, hôn nhân của vợ chồng chị sẽ chẳng còn được êm ấm bao năm nếu như chị không nhận ra sai lầm và sửa chữa. Người ta bảo, người vợ dù giỏi giang cỡ nào mà không có một gia đình hạnh phúc, yên ấm, thì coi như đó là người không thành công. Đàn bà, dù đã bình đẳng...