Em đi tìm hạnh phúc
Anh à! Em chưa từng muốn quên anh, chỉ là em sợ cái cảm giác nhớ nhưng không thể thấy, em chấp nhận nhưng không có nghĩa là em ổn. Em ích kỷ lắm phải không? Em đã từng cố ép bản thân phải quên anh…
Bây giờ, nghĩ về anh em không còn đau buồn hay tự trách nữa, từng cung bậc cảm xúc đang thay đổi dần trong em. Em sẽ không cố gắng để quên anh, sẽ không chạy trốn cảm xúc của bản thân cũng như sẽ không ngăn hình ảnh của anh vô tình lướt qua tâm trí em nữa. Và những kí ức về anh, em sẽ để chúng nhẹ nhàng đi vào cuộc sống của em. Vì thời gian đã xoa dịu nỗi đau mất đi anh.
Em cứ cứ ngỡ mất anh, là điều bất hạnh nhất trong chuỗi dài bất hạnh em gặp phải. Và thế em cứ mãi sống trong sự trách móc và hạnh phúc đối với em là một thứ gì đó quá xa vời. Em trách vì sao mọi thứ mình cố gắng, nỗ lực đạt được lại không như ý, ừ thôi thì có lẽ em chưa đủ cố gắng hoặc nó không thuộc về em. Rồi thì sao? Những người em yêu quí cũng gặp bất hạnh, trong đó có anh. Tại sao em chưa bao giờ có được may mắn? Tại sao kì tích không xuất hiện? Tại sao lại bất công như thế? Trong khi em vẫn sống và nỗ lực mỗi ngày vì ước mơ và ngững người mình yêu quí. Điều đó đâu có gì là sai, là xa xỉ phải không anh?
Và rồi em cứ tự trách và đặt ra những câu hỏi dù biết sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào cả. Cho đến một ngày, em mở lại cuốn nhật ký đã lâu rồi em không viết, bất chợt nhận ra bấy lâu nay mình sống trong quá khứ quá nhiều.
Giờ thì em đã có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó. Và em biết vì sao mình nỗ lực bao nhiêu cũng không có kết quả tốt đẹp, đơn giản là vì em chọn sai, nó không thật sự là điều em muốn có. Và anh, cũng không phải là một trong những bất hạnh em gặp phải, anh chính là điều may mắn trong những may mắn em sẽ gặp được sau này.
Video đang HOT
“Hạnh phúc là khi nghĩ về, bạn sẽ bất chợt mỉm cười.”
Hy vọng ở một đất nước xa xôi, một cuộc sống mới, em sẽ “bất chợt mỉm cười”.
“Hạnh phúc là một cuộc hành trình chứ không phải là đích đến!”
Và em sẽ tiếp tục hành trình hạnh phúc dù không có anh bên cạnh. Hạnh phúc của riêng em.
Theo VNE
Tôi luôn tự hào khi có em gái là lesbian
Hãy cứ ngẩng cao đầu, cứ tự hào dù mình có là người đồng tính.
ảnh minh họa
Được biết đến câu chuyện của một bạn bị em gái người yêu bày tỏ tình yêu đồng giới, tôi rất đồng cảm với những gì mà bạn đang phải trải qua. Tuy nhiên, tôi không thể đồng tình với lời khuyên "hãy giữ kín chuyện này", rồi "hãy giữ khoảng cách với cô ấy", "tránh mặt cô ấy" của rất nhiều bạn đã bình luận ở bên dưới. Thật sự, nếu các bạn không phải người trong cuộc thì không thể hiểu hết được những gì mà họ phải trải qua đâu.
Em gái tôi là lesbian. Khi mới biết em gái mình như vậy, lại còn nghe từ chính miệng nó nói ra, tôi thật sự rất shock. Shock đến nỗi tôi cứ ngồi ngây người ra, không nói được câu nào mặc cho nó vừa khóc vừa giải thích. Thật sự là lúc ấy trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Tôi cảm thấy ghê sợ chính em gái của mình - người mà ngày nào tôi cũng ngủ chung giường từ nhỏ cho đến bây giờ. Tôi muốn tránh xa nó, càng xa càng tốt... Chính những phản ứng lúc đấy của tôi đã khiến nó bị trầm cảm. Tôi còn nhớ những ngày đen tối đấy, chị em tôi giống như kẻ thù, cứ nhìn thấy tôi là nó lại sợ hãi, quay lưng đi.
Nhưng rồi, có lẽ cũng bởi nó là đứa em gái ruột thịt của mình nên tôi không thể chối bỏ dù có sợ hãi đến mức nào. Chúng tôi mất gần nửa năm để tôi làm quen với việc có một đứa em là les và vứt bỏ các định kiến của mình. Nhìn em mình lo lắng, sợ hãi, đau khổ, lần đầu tiên bản năng làm chị khiến tôi trở nên mạnh mẽ và quyết bảo vệ em mình bằng mọi cách. Tôi lên mạng, vào các diễn đàn của les để tìm hiểu. Tôi lắng nghe những tâm sự của em mình. Tôi chơi với những người bạn đồng tính của nó. Và rồi, thế giới les mở ra trong tôi rất nhiều điều bất ngờ.
Hóa ra, từ trước đến nay, những gì tôi vẫn lầm tưởng về "trào lưu les", về "một đứa con gái ăn mặc và cư xử như một thằng con trai, ôm ấp tình cảm với một đứa con gái khác là sai hoàn toàn. Họ hoàn toàn bình thường như bao người khác, về mọi mặt. Ban đầu, lúc mới đi chơi với nhóm bạn les của đứa em gái, tôi cũng sợ lắm! Lúc có đứa quàng vai tôi, thậm chí có đứa còn ôm eo, tôi đã cảm thấy rùng mình và vô cùng sợ hãi. Thế nhưng, sau này, khi đã quen, tôi mới hiểu đó chỉ là những hành động bình thường, chẳng khác gì tôi với mấy con bạn hay thằng bạn thân ở trên lớp cả.
Chúng nó rất vui tính và hóm hỉnh. Chúng nó vẫn đi học, chơi hòa đồng với các bạn ở lớp một cách bình thường như bao người khác, cũng rất ghét những đứa con gái bình thường nhưng cứ đóng giả đồng tính để gây sự chú ý của mọi người... Chỉ có điều, em tôi và các bạn của nó luôn phải tìm cách che giấu giới tính thật với mọi người xung quanh, để tránh những cái nhìn coi thường, sự kỳ thị của mọi người. Lúc thấy ai đó có thái độ khinh miệt người đồng tính, chúng nó cũng buồn và tủi thân lắm, có những đứa còn nghĩ quẩn, nói là "muốn chết quách đi cho xong".
Cảm thấy cứ như thế này mãi thì cũng không ổn. Em tôi rồi cũng lớn, cũng phải đi làm và lập gia đình. Cứ nghĩ cách che giấu mãi cũng vô cùng mệt mỏi. Tôi và nó nghĩ mãi và rồi đi đến quyết định là phải nói thật tất cả với bố mẹ. Chúng tôi đã biết trước là bố mẹ sẽ rất shock, nhưng không ngờ họ lại phản ứng dữ dội như vậy. Lúc biết sự thật, bố tôi đã cầm gậy lao vào đánh em gái tôi tới tấp, miệng không ngớt chửi rủa nó là "đồ súc sinh", "chết đi cho rồi"... Bố tôi lúc đó đã nóng giận tới mức không thể kiềm chế, đòi đánh chết em gái tôi vì cảm thấy quá xấu hổ và nhục nhã khi sinh ra đứa con như thế. Thời gian sau đó, gia đình tôi không khác nào địa ngục. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi nhau. Bố đổ lỗi cho mẹ không biết dạy con, mẹ thì oán trách bố. Không khí gia đình căng thẳng vô cùng khi bố mẹ tôi đòi ly dị. Tôi và em gái lúc đó đã quỳ xuống van xin, vừa khóc vừa nói trong nước mắt, giải thích với bố mẹ...
Mọi chuyện rồi cũng qua đi. Cũng may mà hai chị em tôi hiểu nhau nên mới có thể vượt qua hết chuyện này đến chuyện khác. Bây giờ gia đình tôi cũng tạm thời yên ổn. Bố mẹ đã chấp nhận giới tính thật của em gái tôi. Giờ hai chị em tôi chỉ cố gắng, nỗ lực làm việc để kiếm tiền để giúp nó thực hiện ước mơ phẫu thuật chuyển giới. Lúc đó em tôi sẽ có thể kết hôn và có một cuộc sống tốt hơn.
Thế nên, đứng ở vị trí một người chị gái có em là les, tôi khuyên bạn Hải Yến nên nói chuyện này với anh trai của cô bé kia và cũng chính là người yêu bạn. Có như vậy, anh trai mới có thể hiểu hơn về em gái mình và bảo vệ nó trước sức ép của xã hội. Bởi dù rằng xã hội bây giờ đã đón nhận hơn những người đồng tính, nhưng thật sự, vẫn còn rất nhiều người chưa thể chấp nhận, còn có thái độ kỳ thị. Có những người thì nói là ủng hộ nhưng trong lòng thì chưa hề chấp nhận họ... Hơn thế nữa, các bạn còn phải đối mặt với những người thân, mà nhất là bố mẹ. Chuyện này có thể sẽ rất khó khăn, vì thế hãy cùng nhau bảo vệ em gái mình.
Tôi cũng xin được gửi lời dành riêng cho những bạn đồng tính. Tôi đã chơi, đã hiểu rất nhiều về những người như các bạn. Tôi hiểu các bạn cũng như những người khác, cũng cần được tôn trọng, được sống vui vẻ, hạnh phúc. Vì thế, hãy cứ tự hào cho dù mình là người đồng tính, chỉ cần các bạn sống tốt là được. Tôi tin là các bạn có thể vượt qua mọi chuyện.
Theo VNE
Sốc khi anh thích 2 người cùng lúc Khi tôi hỏi anh thích cả hai người cùng một lúc à, anh đã trả lời là đúng như vậy. Điều đó giống như nhát dao đâm buốt trái tim tôi. ảnh minh họa Tôi là một cô gái bình thường, nếu thực sự mà nói thì tôi không xinh đẹp lắm, vậy nên suốt từ thời đi học cấp 3, cho đến...