“Em đi lấy chồng, anh sẽ phá”
Tôi vưa mơi bo con xong, anh đa phong thu bao cao su đê quan hê vơi cô gai khac.
Tôi la môt cô gai đa chiu qua nhiêu bât hanh trong tinh yêu va cuôc sông. Sau bao nhiêu ngay đau khô, tư dăn văt ban thân minh, tôi quyêt đinh gưi găm nhưng dong tâm sư nay tơi Ban tre cuôc sông đê mong nhân đươc nhưng lơi chia se cua cac ban đôc gia.
Trươc đây, tôi co môt môi tinh rât đep. Chung tôi đa hưa hen se cung nhau tô chưc lam đam cươi khi hai đưa đa ôn đinh công viêc. Thê nhưng, thơi điêm hai đưa ruc rich lam đam cươi thi anh bi tai nan giao thông kha năng. Thơi gian đo, tôi lăn lôn hêt cơ quan lai đên bênh viên đê chăm soc anh, co nhiêu hôm tôi phai xin nghi lam đê tuc trưc, chăm soc anh. Suôt hai thang anh năm viên, tôi cung đa rât mêt moi va bi kiêt sưc, tư 42 kg, tôi hao hut xuông con 36kg.
Khi anh đa khoe hơn thi em gai cua anh tư quê lên chăm soc nên tôi quyêt đinh vê quê đê nghi ngơi vai ngay cho hôi sưc. Thê nhưng, khi tôi vưa vê quê thi anh đa nhanh chong quen vơi môt cô y ta lam viêc trong bênh viên anh đang điêu tri. Trong suôt mây ngay đo, anh không hê nhăn tin, goi điên hoi han tôi nưa lơi, khi tôi goi điên hoi thăm thi anh than mêt moi va bao muôn đi nghi sơm.
Sau đo thi em gai anh đa goi điên cho tôi va kê chuyên giưa anh va cô y ta đo cho tôi nghe (vi em gai anh rât quy mên tôi). Em anh bao: “Cư môi lân chi ta vao phong anh ra la đâu toc rôi xu… va cung co lân em nhin thây hai ngươi lam chuyên ây vơi nhau”. Nghe xong nhưng điêu đo tư em gai anh, tôi bun run hêt chân tay va không dam tin điêu đo la thât. Tôi không thê ngơ ngươi đan ông tôi yêu thương, hy sinh hêt minh lai co thê nhanh chong phan bôi tôi đên thê!
Khi xac minh đươc tât ca nhưng điêu em gai anh noi la thât, tôi đa quyêt đinh ơ quê luôn. Nhưng môt thơi gian ngăn sau thi suôt ngay anh goi điên xin lôi, năn ni tôi vao lai thanh phô. Va ngay nao cung vây, cư đên 10, 11h tôi la anh lai goi điên cho tôi, noi nhưng lơi ăn năn hôi lôi va mong tôi se lên vơi anh sơm. Khi tôi hoi anh vê môi quan hê vơi cô y ta đo thi anh noi răng, “Cô ây cung vê quê, không lam ơ đây nưa nên bon anh đa quyêt đinh chia tay”.
Sau khi lên thanh phô đươc 5 thang, tôi phat hiên ra minh co thai va giuc anh cươi. Nhưng khi biêt tin đo, anh lai cau co noi răng: “Nêu cươi bây giơ thi lây gi ma nuôi con?”. Tôi lai đông viên anh: “Thê thi chung minh lam giây đăng ky kêt hôn đê giư lai đưa con. Khi nao minh co điêu kiên se lam đam cươi, nêu không co đam cươi cung chăng sao” nhưng anh vân không đông y.
Cuôi cung, tôi đanh căn răng dưt bo giot mau cua minh. Cung tư đo, tôi chuyên ra sông môt minh, không ơ chung vơi anh nưa. Chăng bao lâu sau, anh lai co nhưng ngươi con gai khac. Rât nhiêu lân tôi phat hiên ra trong vi anh co nhiêu loai bao cao su khac nhau, khi tôi hoi: “Anh dung bao cao su quan hê vơi ai vây?” (vi tư khi pha thai, chung tôi không gân gui nhau nưa) thi anh than nhiên: “Chăng vơi ai ca. Thich thi bo vao thôi”… Nhưng nêu không co ngươi con gai khac thi tai sao trong vi anh lai thay đôi bao cao su liên tuc như vây?
Tôi sơ sau nay lây nhau, anh se chi chiêt vi “qua khư không mây đep đe” cua tôi (Anh minh hoa)
Khi không chiu đưng đươc ngươi đan ông lăng nhăng đo nưa, tôi quyêt đinh chia tay anh va chuyên đên môt căn hô khac. Thê nhưng anh vân tim moi cach đê liên lac vơi tôi, rôi đên chô tôi chi chiêt, đanh đâp va băt tôi quay lai vi nêu không quay lai thi anh ta se không đê tôi yên. Khi nghi minh không con cơ hôi tim hanh phuc khac, tôi đa quyêt đinh quay lai vơi anh.
Video đang HOT
Nhưng cuôc đơi co ai biêt trươc chư ngơ? Vưa mơi quay vê vơi nhau chưa đươc môt thang thi anh đa quen ngươi con gai khac. Khi ây, tôi đa quyêt đinh rơi xa anh vinh viên băng cach chay trôn vê quê lâp nghiêp. Va giơ thi hai ngươi ho đang chuân bi lam đam cươi, con tôi vân đau đau nôi đau cua riêng minh.
Tuy đa chia tay nhau đươc hai năm nhưng tôi vân chăng thê nao quên đươc anh ây. Vi chung tôi đa co rât nhiêu ky niêm bên nhau, cung như co sư găn kêt gân gui như chông vơ suôt môt thơi gian dai. Nhưng luc tôi muôn quên đi nhưng ky niêm cu thi anh ây lai goi điên, nhăn tin noi nhưng lơi nhơ nhung, yêu thương… khiên tôi không thê nao quên đươc hinh bong anh ây.
Rôi mơi đây, anh ây đa nhăn tin noi vơi tôi răng: “Anh rât muôn cươi em lam vơ nhưng hiên tai, anh va cô ây cung đa đinh hôn rôi. Bon anh cung đa chung sông vơi nhau như vơ chông nên không thê lam khac đươc. Nêu như co thê… anh muôn cươi ca em va cô ây”. Cung co lân vơ săp cươi cua anh goi điên thoai noi vơi tôi răng: “Nhiêu luc em rât muôn ra đi cho hai ngươi quay lai bên nhau. Em biêt chi vân con rât yêu anh ây… nhưng nêu em ra đi bây giơ thi cuôc sông cua em cung se không biêt đi vê đâu”. Nhưng lơi cua cô ây như ngan vêt dao cưa sâu vao trai tim tôi. Tôi hiêu, đo không phai la “long tôt” cua cô ây, ma cô ây chi muôn khơi dây nôi đau tôi đa muôn chôn vui suôt hai năm qua.
Tôi biêt răng, rơi xa anh, cuôc sông cua tôi se tôt hơn… nhưng dương như tư ngay xa anh, tôi chưa co môt ngay nao đươc yên ôn. Không phai vi cam thây day dưt vơi anh ma tôi cam thây dăn văt vi đưa con cua minh. Đêm nao trươc khi đi ngu, tôi cung guc măt vao gôi khoc nưc nơ va noi lơi xin lôi con. Nhin bê ngoai, ai cung noi tôi vui ve, hoa đông nhưng bên sâu thăm long minh, tôi rât khô tâm vê nhưng gi đa xay ra. Ngay ca bây giơ đây, khi co nhưng chang trai khac theo đuôi, ngo lơi yêu tôi, tôi cung vôi vang ne tranh vi cam thây minh không xưng đang vơi ho.
Sau bao nhiêu ngay bi anh quây rôi, tôi đa quyêt đinh viêt môt bưc thư cho anh va noi răng: “Anh đưng lam phiên em nưa. Cung đưng nhăn tin cho em nưa. Nươc sông không nên đung cham tơi nươc giêng”. Thê nhưng anh ta vân không chiu buông tha cho tôi, anh ta noi răng, “Nêu em cươi, anh se đên pha. Va em se không bao giơ co đươc hanh phuc”.
Moi chuyên tôi se co thê giai quyêt đươc nêu như mơi đây, không co môt chang trai yêu tôi say đăm. Anh ây đa luôn ơ bên canh tôi, chăm soc cho tôi tưng ly, tưng ti… Nhưng khi nghe tôi noi: “Em không con la con gai nưa” thi anh đa khoc va đau khô rât nhiêu. Tôi khuyên anh: “Chung minh chia tay đi. Nêu cư tiêp tuc thi anh se mai dăn văt qua khư cua em thôi” nhưng anh không châp nhân điêu đo. Anh noi vơi tôi răng: “Cư coi như đo la chuyên qua khư va hai chung ta se không bao giơ nhăc lai nưa”.
Cung kê tư đo, anh không bao giơ nhăc lai chuyên qua khư cua tôi, cung không bao giơ đưa tôi ra so sanh vơi nhưng ngươi con gai khac. Gia đinh tôi rât quy mên anh va gia đinh anh cung vây. Thê nhưng, quê anh ơ tân miên Tây, con quê tôi ơ tân Lâm Đông. Hiên tai tôi đang sông va lam viêc cho môt công ty ơ gân nha, con anh lai đang lam viêc ơ Thanh phô Hô Chi Minh. Du ba me tôi rât ung hô tinh yêu cua hai đưa nhưng gia đinh tôi lai không muôn tôi lây chông xa, lơ luc trai gio trơ trơi lai không co con cai bên canh chăm soc.
Bây giơ tôi hoang mang qua! Thât sư tôi rât muôn lây anh, ngươi đan ông yêu thương minh… nhưng tôi cung rât sơ gia đinh không châp nhân cho tôi theo anh. Hơn nưa, điêu tôi lo sơ nhât la sau nay lây nhau, anh se thay đôi va băt đâu dăn văt, chi chiêt vi qua khư “không mây tôt đep” cua tôi.
Ban tre cuôc sông a! Tôi phai lam sao đây? Tôi không biêt minh phai lam thê nao đê cưu vơt cuôc đơi cua minh nưa?
Mong cac ban hay cho tôi lơi khuyên đê tôi vươt qua nôi đau nay!
Theo VNE
Tôi làm sao có thể trách mẹ chồng?
Bà khóc và xin lỗi tôi vì "con dại cái mang" nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ?
Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên".
Tôi nói rằng tôi không mơ giàu có mà chỉ muốn anh được thỏa chí bay nhảy và cuộc sống gia đình đỡ chật vật hơn. "Còn cái chuyện lên thành phố thì sau này tính vì em quen sống ở đây rồi, trên đó ồn ào lắm". Tôi nói để anh đỡ lo chớ thật ra ai cũng bảo tôi chồng đâu thì vợ đó mới chắc ăn vì ở thành phố mọi thứ không đơn giản, nhất là đàn ông, không có vợ con bên cạnh, họ rất dễ sa ngã. "Nhớ là không được lo lắng bậy bạ nghe chưa. Anh chỉ có một mình em thôi"- anh ôm hôn tôi trước khi đi.
Anh lên thành phố hùn hạp với bạn bè mua bán phế liệu; được hơn 2 tháng thì lập cơ sở gia công cơ khí. Có lẽ ông trời thương tình, cộng với tính tình chăm chỉ của anh nên chỉ 5 năm sau anh đã kiếm được 5 cây vàng mua miếng đất ở Bình Chánh cất căn nhà nhỏ. Khi nghe anh nói tôi rất mừng vì có nhà rồi, anh sẽ đỡ vất vả; hơn nữa có nhà rồi thì ngày vợ chồng sum hợp cũng không còn xa nữa.
Có lần mẹ chồng tôi bảo: "Hay là con dọn lên ở với nó, để mẹ về Cà Mau với con út chớ vợ một nơi, chồng một ngã như vầy, mẹ thấy không được". Ý mẹ tôi nói chuyện con cái vì cưới nhau như vậy là đã được hơn 8 năm mà tôi vẫn chưa sinh cho mẹ thằng cháu nội. Đâu phải tôi không muốn có con mà vì thời gian đầu mới cưới còn nghèo quá nên vợ chồng kiêng cữ; còn kể từ khi anh đi Sài Gòn thì mỗi tháng anh về một lần rồi đi, tôi cũng van vái trời phật phù hộ cho tôi có một đứa con để hủ hỉ cho vui cửa, vui nhà nhưng mãi vẫn không thấy.
Cho đến một lần cách đây chưa lâu, anh gọi điện nói rằng anh bị bệnh nên không về được. Anh bảo tôi đừng lo, tiền chi tiêu trong tháng của hai mẹ con, anh đã bỏ vô thẻ cho tôi đầy đủ. Tự dưng tôi muốn khóc. Cái mà tôi cần là hơi ấm của một người chồng chứ đâu phải những đồng tiền vô tri mà tháng tháng anh gởi vào tài khoản cho tôi? Anh đâu biết rằng, tôi không hề đụng đến những đồng tiền đó. Lương giáo viên của tôi cộng với thu nhập từ tiệm tạp hóa của mẹ, hai mẹ con chi xài tằn tiện thì cũng đã đủ.
"Tháng này thằng Tuấn không về hả con?"- tối thứ bảy, mẹ tôi đột ngột hỏi. Tôi cứ tưởng mẹ quên, ra là mẹ vẫn nhớ. "Dạ, ảnh bệnh rồi mẹ"- tôi nói để bà đừng trông. Không ngờ bà bảo tôi: "Vậy thì con phải lên coi nó bị làm sao". Bà giục tôi đi Sài Gòn. Thú thật nghe nói là tôi đã sợ. Tôi xem tivi thấy trên đó đủ thứ phức tạp thì rất sợ. Hơn nữa đường đi nước bước tôi đâu có biết, lỡ mà đi lạc thì không biết làm sao? "Đường đi trong miệng mình, cứ hỏi người ta thì ra hết"- mẹ tôi gắt.
Tôi biết bà nóng ruột con trai nên mới như vậy chớ trước nay lúc nào bà cũng nhẹ nhàng với tôi. "Dạ, để con đi thăm ảnh, mẹ đừng lo, mẹ ngủ đi". Tôi trấn an bà trong khi cả đêm tôi gần như không ngủ được. Tôi cũng không dám gọi cho Tuấn vì biết tính anh, một khi anh đã nói không được làm thì không được cãi lời.
Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình (Ảnh minh họa)
Sáng sớm, tôi đón xe đi Sài Gòn. Lên tới Bến xe miền Tây thì đã 11 trưa. Tôi đưa địa chỉ cho một anh xe ôm nhờ anh chở đi. Anh ta săm soi tờ giấy rồi lắc đầu: "Ghi vầy ông nội tui tìm cũng hỏng ra nói chi tui". Nhưng có lẽ thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, anh ta tội nghiệp nên lại nói: "Thôi thì để tôi chở cô đi tìm nhưng nói trước là tôi coi đồng hồ để tính tiền đó nghen".
Đúng là cái địa chỉ mà Tuấn nói và tôi ghi lại chẳng tồn tại trên đời này. Nó là một khu nhà xây dựng trái phép, chẳng có số nhà, cũng không có tên đường. Tôi nói với anh xe ôm: "Thôi, anh để tôi đi hỏi từng nhà, thế nào cũng kiếm được". Anh xe ôm có vẻ ái ngại cho tôi: "Lỡ cô kiếm không ra thì sao?".Tôi bảo anh đừng lo, kiếm không được tôi sẽ đón xe ra bến xe để về quê. Anh chỉ lấy 50 ngàn tiền xe dù phải mất cả buổi trưa chở tôi đi vòng vòng.
Cuối cùng rồi tôi cũng tìm được nơi cần tìm. Đó là nhờ tôi nhanh trí, kiếm nhà tổ trưởng dân phố để hỏi. Nhưng bà tổ trưởng cũng nghĩ nát nước mới nhớ ra: "À, nhớ rồi, hai vợ chồng ông này ở tuốt luốt trong hẻm. Nghe đâu vợ mới đẻ. Cháu là em ổng hả? Dưới quê mới lên hả?". Tôi nghe vậy thì tin chắc rằng bà tổ trưởng đã nhầm lẫn, thế nhưng đã lỡ nhờ người ta dắt đi tìm, thôi thì cứ đến rồi cảm ơn và đi chỗ khác cũng không sao.
Thế nhưng bà tổ trưởng không lầm, chỉ có tôi lầm. Nhà đó đúng là có một người tên Tuấn, đúng là họ có hai vợ chồng và đúng là vợ anh ta vừa đẻ... Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hốt hoảng của anh lúc đó. Anh đứng như trời trồng, miệng há hốc. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi chính tôi lại người giải vây cho anh. Tôi cố nén để đừng khóc: "Anh hai, mẹ nghe nói anh bệnh nên bảo em lên coi anh sao rồi".
Bà tổ trưởng tươi cười: "Thôi, ở chơi với anh chị nghen, dì về đây".
Tôi chết sững nhìn chồng mình. Ra lý do anh không về là đây. Tôi nhìn vào buồng, nơi có tiếng con nít khóc oe oe rồi lại nhìn anh. "Ra là vậy!". Tôi chỉ nói được có bấy nhiêu rồi quay lưng bỏ chạy. Anh đuổi theo kéo tôi lại: "Nghe anh nói, chuyện dài dòng lắm, không phải như em nghĩ đâu". Tôi hất tay anh ra: "Tôi không muốn nghe".
Tôi chạy như bị ma đuổi khỏi ngôi nhà không số, không có tên đường ấy. Đất trời như đổ sụp dưới chân. Đầu óc tôi quay cuồng.
Hôm đó tôi về tới nhà đã 11 giờ đêm. Mẹ chồng tôi vẫn còn thức chờ. Nghe tiếng kêu cửa, bà lật đật chạy ra: "Nó sao rồi con? Vô tắm rửa rồi ăn cơm. Để mẹ hâm đồ ăn". Thấy mẹ luýnh quýnh, tôi thương bà đến nghẹn lời: "Ảnh chỉ bị cảm sơ sơ thôi mẹ". Rồi tôi vào phòng tắm. Dường như sức chịu đựng của tôi chỉ đến đó. Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.
Giờ thì mẹ tôi đã biết. Bà nằm vùi mấy ngày. Bà khóc và xin lỗi tôi vì "con dại cái mang" nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ? Nếu có trách là trách chồng tôi, anh đã không giữ được lòng mình, không giữ vẹn chữ thủy chung như đã từng thề thốt. Anh gọi điện về nói rằng, anh không dám về để gặp tôi, gặp mẹ. Anh nói do hoàn cảnh đưa đẩy chứ anh vẫn một dạ với tôi...
Thế nhưng giờ đây niềm tin trong tôi đã sụp đổ. Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình. Tôi phải buông bỏ để anh đi với người đàn bà kia hay là giành giật, níu kéo một con người đã không còn trọn vẹn thuộc về mình?
Theo VNE
Nếu "cho" quá sớm, anh có khinh tôi? Nếu tôi dâng hiến cho anh quá sớm, liệu anh có khinh thường hay lợi dụng tôi? Nếu tôi gần gũi thể xác với một chàng trai phải nói là khá sớm cho một mối quan hệ, vậy anh ấy có khinh thường, lừa dối hay lợi dụng tôi không? Và liệu tôi có nhận được một tình yêu chân thành từ trái...