Em đi giữa mùa xuân nỗi nhớ
Mùa đã gói kỉ niệm vào trong nỗi nhớ, trong đôi mắt em.
Một sáng mùa xuân, điệu đà vì khóm cúc vẫn rực sắc vàng trước ngõ. Mùa đón đợt gió se sắt sao khéo vừa cho em thôi buộc tóc lên cao, sáng ra phố với mái tóc dài thả nhẹ buông phủ bờ vai. Trời xám màu ủ ê cơn mưa bụi lất phất, nghe lạnh giá xôn xao tìm về. Em lại khoác thêm tấm áo bông mềm có túi bởi em biết để đôi tay mình vào đâu khi con phố vắng anh…
Mùa nồng nàn ở lại với mùi sơn còn thoảng từ nhà ai đầu ngõ, với những chậu hoa cúc vàng, thạch thảo ra Giêng rồi vẫn còn nở thắm như đã hứa với người vun trồng chăm bón bấy lâu. Và mùa cũng chỉ lạnh vừa đủ se sắt thôi để người ta tha thiết nắm tay nhau đi về giữa phố. Còn em đan cài đôi tay mình trong những niềm mơ.
Đi giữa mùa xuân, chợt thấy lòng nhung nhớ thật nhiều. Muốn tìm về những tháng ngày hò hẹn, ghé qua hàng kem Tràng Tiền để cùng xuýt xoa vị ngọt lạnh của ly kem sữa, sau đó thì thong dong tản bộ trên con phố ngập sắc ánh đèn. Phố cũng mỉm cười nhìn những lúc chúng mình ngồi tán dóc hệt như hai đứa bạn thân anh ạ. Dẫu biết chặng đường phía trước còn dài, có lắm những khó khăn và thử thách đón đợi, cuộc đời vốn dĩ đâu dễ dàng tròn vẹn như những gì ta mơ. Nhưng có anh ở bên, luôn thương yêu và ân cần chăm sóc nên hãy làm tròn cuộc đời này từ chính trái tim ta.
Video đang HOT
Em nhẹ bước trong niềm mơ, chậm rãi đi giữa mùa xuân không tuổi (Ảnh minh họa)
Mùa đã gói kỉ niệm vào trong nỗi nhớ, trong đôi mắt em. Mùa chợt lạnh cho em thấy mình cần một vòng ôm, mông lung những ấm áp của những ngày được vỗ về che chở, mùa lất phất hạt mưa cho thương yêu ướt át và mùa cũng biết em đủ lớn để biết cách lau khô. Dù góp nhặt những tháng ngày trong veo kỉ niệm thì em vẫn không thể nào lấp đầy khoảng vắng những ngày anh xa, nhưng tình yêuđã chia trái tim của em thành hai miền xúc cảm anh ạ, một bên là nỗi nhớ, một bên là tin yêu.
Những ngày mùa xuân lại muốn rũ bỏ đi vài thứ, em không mang theo những nỗi buồn, lo lắng hay những vụn vặt gom nhặt rồi gửi lại hết thảy theo tờ lịch cũ. Để rồi thêm một ngày mới là lại thêm những ngọt ngào thương yêu. Và để mùa xuân lại căng đầy nhựa sống, rạng rỡ và tươi mới như tự ngàn năm rồi vẫn thế phải không anh?!
Bước trên phố, vui ngắm những cánh hoa mà chú công nhân khéo sắp đặt trên vỉa hè, ngắm những dòng xe cộ thư thái đứng chờ đèn đỏ chuyển xanh, những con người thân quen, những câu chuyện còn đọng lại góc quán cà phê, trà nóng. Cảm như mình đã thấm chút vị của Cố đô nên cũng dịu dàng mơ mộng lắm. Vẫn biết có người đang hẹn hò nhau sáng xuân, có ai đó diện váy áo xinh tươi, thẹn thùng e lệ lúc đưa tay đón nhận những đóa hồng tuyệt đẹp. Cũng có ai đó trao nhau thanh socola ngọt lịm trong ngày của tình nhân. Và phố có em – nhẹ bước trong niềm mơ, chậm rãi đi giữa mùa xuân không tuổi, em không đua đòi, cũng chẳng ghen tỵ với ai cả, bởi định nghĩa hạnh phúc trong em bình dị hơn thế rất nhiều. Em mở chiếc điện thoại, mỉm miệng cười hiền lúc đọc dòng tin nhắn: “Nhớ em lắm, Bảo à!”
Theo VNE
Vợ sinh non mà con vẫn đủ tháng
Từ ngày gặp cho đến ngày cưới cô ấy chưa đầy 6 tháng rưỡi, vậy mà giờ vợ tôi đã sinh con...
Xấu chàng thì hổ ai, nhưng cực chẳng đã giấu mãi trong lòng tôi cũng không chịu nổi. Bố mẹ tôi làm nông nghiệp bình thường, nhà cũng chỉ đủ ăn. 20 tuổi, bố mẹ dồn dạy tiền cho tôi đi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. 3 năm bên xứ người, tôi tập trung làm nụng, hàng tháng ngoài chi tiêu cũng gửi được ít tiền về quê cho bố mẹ. Tôi vẫn xác định là sẽ cưới một cô dâu Việt nên khi sang đây chỉ chú ý làm ăn, còn chuyện yêu đương gạt sang một bên.
Trời không phụ lòng người, sau 3 năm đi xuất khẩu lao động tôi cũng có chút ít vốn liếng mang về. Tôi xây lại căn nhà khang trang hơn, mở một cửa hàng nhỏ chuyên sửa xe máy để tiếp tục làm ăn nuôi bố mẹ già. Rồi tôi cũng tính đến chuyện lấy vợ , sinh con để an cư, lạc nghiệp, tính chuyện lâu dài cho mình.
Qua một vài mối giới thiệu, tôi quen một cô gái kém tôi 2 tuổi ở xã trên. Nhìn cô ấy hiền lành, tháo vát nên tôi có cảm tình. Chúng tôi tìm hiểu và đi đến hôn nhân. Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình như thế cũng là viên mãn, vậy mà có một chuyện xảy ra đã khiến cả gia đình tôi náo loạn.
Tôi thì như đứng giữa biển lửa, chẳng biết phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Người ở quê vốn nhát, trong khoảng thời gian hai vợ chồng quen biết nhau cũng chỉ vài tháng nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn của cái nắm tay hay nụ hôn. Vậy mà từ ngày cưới cho đến khi sinh vợ tôi sinh con chỉ chưa đầy 6 tháng rưỡi.
Ban đầu, tôi nghĩ là vợ sinh non nên khi vợ vào phòng đẻ thì cả nhà lo lắng lắm. Cho đến khi tiếng oe oe của trẻ con cất lên, cô y tá mang con ra, tôi sợ sệt hỏi: Con em sinh non có làm sao không bác sĩ? Vợ em thế nào rồi ạ? Trái lại với tâm lí lo âu của tôi, vị bác sĩ quát ầm ĩ: Mẹ khỏe, con khỏe, đủ tháng, sinh non đâu mà cứ loạn hết cả lên.
Tim tôi đứng lại, rõ ràng tôi không nghe nhầm vì tôi còn hỏi lại: Con em đủ tháng hả bác sĩ? Và câu trả lời nhận lại là: đứa bé 3,4 cân; gần đủ 9 tháng 10 ngày còn hỏi cái gì?
Cả tôi, mẹ tôi, bố tôi đều đứng đó. Giờ thì cả vợ và đứa bé đều đã xuất viện về nhà nhưng không khí gia đình lúc nào cũng u ám. Vợ tôi khóc lóc, lủi thủi một mình với đứa con, bố mẹ tôi không ngó ngàng tới và nhất quyết là "phải trả đứa con dâu mất nết này về nơi sản xuất". Tôi thì như đứng giữa biển lửa, chẳng biết phải làm sao?
Theo VNE
Chồng hùng hục "cho xong chuyện" Chẳng lẽ, cứ có con là vợ chồng không còn tình cảm, gần gũi nhau như trước? Yêu nhau và về chung dưới một mái nhà sau 8 năm hẹn hò, tôi và anh là cặp đôi lý tưởng trong mắt bạn bè khi vừa cả hai đều là dân tỉnh lẻ nhưng do chăm chỉ làm ăn, chúng tôi đã có được...