Em đẹp thì em có quyền
Em đẹp, em có quyền nhận những món quà đắt tiền mà không phải phân vân, lo lắng?
Năm ngoái, tôi có đăng ký lớp tập gym ở một trung tâm thẩm mỹ khá lớn ở Hà Nội. Điều khiến tôi có động lực đi tập thường xuyên hơn là bởi vì ở lớp tập gym (thể dục) của tôi, có một cô người mẫu 9x xinh đẹp, nổi tiếng, là “của hiếm” của làng thời trang cũng tham gia lớp học.
Những buổi đầu đến lớp, tôi mê mẩn vẻ đẹp của cô gái ấy hơn là nghĩ tới vòng eo thon gọn, cơ thể săn chắc của mình sau khi tham gia khóa học. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trái xoan cô ấy, làn da trắng mịn, má lúm đồng tiền đáng yêu và vóc dáng chuẩn mực của một người mẫu, không ít cô gái trong lớp lân la làm quen để hỏi bí quyết làm đẹp của cô gái trẻ.
Thế nhưng, khi tiếp xúc với cô gái ấy, nhiều bạn gái trong lớp học đã lắc đầu ngao ngán trước thái độ kiêu ngạo của cô ta. Nhiều người còn tỏ ra bất bình trước thái độ khó chịu, kiêu căng của một ngôi sao đang nổi bần bật trong làng mẫu miền Bắc. Thế nhưng, chỉ chừng ấy thôi, chưa đủ để mọi người có thể phán xét cô gái 9x ấy điều gì… và tôi tự biện minh cho cô ấy rằng, vì cô ấy còn quá trẻ nên ăn nói không suy nghĩ, vì hôm đó cô ấy không vui nên mới có thái độ lạnh lùng, khó chịu và kèm theo những lời nói “hơi” thiếu văn hóa như vậy!
Nhưng mấy ngày hôm sau, khi tôi đang sửa sang trang phục trong phòng thay đồ thì nghe cô ấy nói chuyện với một cô gái, là bạn thân của cô ấy và cũng là người mẫu khá nổi ở miền Bắc. Tôi giật mình khi cô ấy nói về những dự định sắp tới của mình: “Sang năm tao sẽ đăng ký thi hoa hậu Việt Nam! Mày biết không? Từ khi con A nó đoạt danh hiệu Hoa hậu, xung quanh nó không biết bao nhiêu đại gia cung phụng đưa đón. Rồi là quà cáp, từ túi xách, trang sức đến quần áo… tất tần tật đều là hàng hiệu. Đời nó phất lên cũng là nhờ cái vương miện hoa hậu đó đấy”.
Nghe xong câu chuyện của hai “người nổi tiếng”, tôi nghĩ thầm, “Không lẽ tiền cát xê mỗi đêm diễn của họ được tính bằng USD mà lại không đủ tiền để sắm cho mình những món đồ hàng hiệu đắt tiền, còn nhờ đến đại gia hay sao?”. Hơn nữa, cô bé này đang là học sinh phổ thông, tại sao lại không lo học hành, rèn luyện bản thân mà chỉ biết đến lối sống hưởng thụ, vụ lợi từ những gã đại gia lắm tiền nhiều của? Và chẳng nhẽ, trở thành hoa hậu là để phục vụ lợi ích của bản thân, chứ không phải là trách nhiệm của một người đẹp phải gánh vác những công việc xã hội trong suốt hai năm đăng quang?
Nhưng điều khiến tôi sửng sốt hơn là sau giờ tập gym, hai cô gái trẻ hào hứng chỉ trỏ một chàng trai đang tắm ở dưới bể bơi, “Anh ta hôm nay lái con mui trần bóng nhoáng đến trung tâm đấy”; “Nhìn anh ta cũng khá okie đấy chứ?”… Nói rồi, hai cô gái trẻ cười rộn rã và không quên nháy mắt cho anh chàng đang ngắm nhìn mình ở dưới bể bơi.
Nhưng, điều khiến tôi rất đỗi ngạc nhiên là chỉ ngay ngày hôm sau, hai cô gái trẻ không còn tập gym trong lớp tôi nữa mà đã đổi món sang bơi lội. Khi nhìn xuống bể bơi, tôi đã thấy anh chàng đó khoác vai hai cô mẫu trẻ và họ nói cười với nhau rất đỗi vui vẻ.
Video đang HOT
Phải chăng đấy chỉ là ảo tưởng của “tuổi trẻ nông nổi, bồng bột” của một người con gái chưa học hết chữ “tâm”, chữ “đức” trong cuộc sống? (Ảnh minh họa)
Cuối buổi tập, cả trung tâm thẩm mỹ nhốn nháo khi nghe tiếng người quản lý trung tâm quát mấy cậu nhân viên, “Vào kéo hai đứa con gái ấy ra khỏi phòng mát xa nam tức khắc. Đây là trung tâm thẩm mỹ, chứ không phải là nhà nghỉ”. Và phải mất tầm 10 phút sau, với những pha tranh cãi gay gắt, cùng những ngôn từ tục tĩu được văng ra từ phòng mát xa nam, nhân viên mới có thể kéo được hai “chân dài” ra ngoài.
Kể từ lần “tai nạn” đáng tiếc đó, tôi không còn thấy hai cô gái trẻ đến phòng tập nữa. Thi thoảng lướt web, tôi vẫn nhìn thấy “tài năng 9x” tỏa sáng trên sàn catwalk hay xuất hiện với những bộ thời trang đẹp lung linh trên mặt báo. Họ tự đánh bóng bản thân mình bằng những từ ngữ hết sức trơn tru: “Em đã cố gắng, nỗ lực trong suốt một thời gian dài mới đạt được những thành công đó”; “Để có được ngày hôm nay, em đã phải trải qua những ngày tháng luyện tập cực kỳ vất vả, nhọc nhằn…”… Khi đọc được những câu trả lời ấy, tôi lại tự hỏi mình: “Đây có phải là cô gái mà tôi đã từng gặp ở lớp tập gym không?” Vì cô gái tôi đã từng gặp và chứng kiến không nói được những lời lẽ “tử tế” như khi phát ngôn trên báo chí.
Cách đây khoảng một tuần, cư dân mạng lại như “nổi đóa” khi đọc được bài viết về một cô hoa hậu người miền Tây khẳng định mình là phận “tầm gửi”, sống dựa dẫm vào người yêu và chưa tự lập được cuộc sống của mình. Tôi thấy đa phần độc giả “ném đá” cô gái trẻ này và dành cho cô không ít những lời mỉa mai, xỉa xói hay những lời nói ác ý, đơm đặt…
Tuy nhiên, tôi lại không thấy ác cảm với cô gái đó. Vì sao ư? Đơn giản thôi! Dù cô ấy không được sinh ra trong một gia đình đủ đầy như hầu hết ngôi sao khác, cũng không được học hành tử tế như đa số chân dài bây giờ nhưng cô ấy lại có một phẩm chất rất đáng khen ngợi, đó là sự thẳng thắn, thật thà… mà trong làng showbiz Việt, rất hiếm khi nghe được những điều như thế!
Cô ấy cũng không cần tô hồng mình bằng những lời lẽ bay bổng mà khi độc giả đọc được, họ sẽ cho là những lời xảo ngôn, rỗng tuếch, cũng không giỏi bao bọc bản thân bằng những “nỗ lực, cố gắng, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới đạt được thành quả đó” như những ngôi sao, nghệ sỹ khác vẫn thường “kêu gào” trên báo chí… Và điều tôi thấy cần phải học hỏi ở cô gái ấy chính là biết trân trọng chính bản thân mình, biết yêu thương gia đình và những người nghèo khó hơn mình, chứ không chỉ biết sống trong sự xa hoa của đống hàng hiệu và những quà cáp của các đại gia cung phụng mình.
Cô mẫu trẻ 9X ấy, từng được báo chí tung hê như một “hiện tượng lạ” trong làng mẫu Việt, từng tự tin trả lời báo chí về ngôi vị hoa hậu tương lai, từng đánh bóng bản thân bằng những nỗ lực, với vai trò là vedette của các đêm diễn thời trang nổi tiếng… nhưng đã bao giờ cô gái ấy tự soi mình vào gương và tự hỏi, “Mình có xứng đáng là người của công chúng không khi chính cách ăn nói, hành xử ngoài xã hội vẫn chưa – được – văn – hóa cho lắm!”. Và liệu một người con gái như vậy có đủ tư cách để tự nhận mình trở thành ngôi vị hoa hậu trong tương lai, đặt gánh nặng, trách nhiệm của xã hội lên đôi vai của mình? Hay đấy chỉ là ảo tưởng của “tuổi trẻ nông nổi, bồng bột” của một người con gái chưa học hết chữ “tâm”, chữ “đức” trong cuộc sống?
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổi vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổi ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổi, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổi nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổi đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, "đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình". Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổi của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổi quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổi mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổi này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
Sếp đòi đi nhà nghỉ mới thưởng Tết Đã 2 năm rồi, mỗi lần đến Tết là tôi lại lo ngay ngáy, vì bản thân làm công ty tư nhân, tôi thấy có nhiều thứ thiệt thòi. Nỗi khổ làm công ty tư nhân Đã 2 năm rồi, mỗi lần đến Tết là tôi lại lo ngay ngáy, vì bản thân làm công ty tư nhân thấy nhiều thứ thiệt thòi....