“Em dễ dãi với anh thế, ai dám cam đoan em không lên giường với người khác”
Chẳng ngờ, anh buông một câu khiến tôi đánh rơi cả chén cơm: “Chắc gì đó đã là con anh. Em dễ dãi với anh được, ai dám cam đoan em không lên giường với kẻ khác”.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông nghèo khổ. Vì thế, học xong cấp 3, tôi đã nghỉ học để đi làm công nhân may cho một nhà máy tư nhân. Khi đó, nhìn những người bạn cùng lớp được đi học ở thành phố, trở thành sinh viên mà tôi thèm. Nhưng tôi phải kiếm tiền để giúp ba mẹ nuôi 2 em ăn học.
Tôi gặp Q trong công ty. Anh là bảo vệ làm việc ở đây đã lâu và hơn tôi 6 tuổi. Cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi xuất phát từ một xô xát nhỏ giữa bảo vệ và hai công nhân nữ khác. Trong lúc tức giận tôi đã tát anh một cái. Sau hôm đó, tôi cảm thấy áy náy nên đã hỏi xin số điện thoại của anh để nhắn tin xin lỗi.
Rồi anh mời tôi đi uống cà phê. Chúng tôi đã nói rất nhiều về công ty, về giám đốc… Càng nói, tôi càng cảm thấy có cảm tình với anh. Anh hài hước, nhiệt tình, cách ăn nói, đối xử với phụ nữ rất nhẹ nhàng, tình cảm. Sau 6 tháng, chúng tôi chính thức trở thành một cặp.
Từ khi yêu nhau, tôi hay đến nhà trọ của anh chơi. Anh rất chiều tôi, là đàn ông nhưng anh không ngại vào chợ, mua cá thịt để nấu ăn cho tôi. Bữa ăn nào anh cũng hỏi tôi có ngon miệng không? Có thích ăn món anh nấu không? Tôi cảm giác được anh rất quan tâm đến tôi, quan tâm từ những chuyện nhỏ nhất.
19 tuổi, tôi tự nguyện dâng hiến cho anh để chứng minh tình cảm của mình. (Ảnh minh họa)
Được gần 3 tháng như vậy thì tôi chính thức trở thành người của anh. 19 tuổi, tôi tự nguyện dâng hiến cho anh để chứng minh tình cảm của mình. Cũng trong thời gian đó, tôi bắt đầu nghe loáng thoáng chuyện anh là một kẻ sở khanh, yêu rất nhiều cô gái cùng lúc. Nhưng tôi đều không tin. Anh luôn bên cạnh tôi mỗi buổi chiều, cùng không ngại bày tỏ tình cảm với tôi giữa chốn đông người thì sao có thể phản bội tôi?
Video đang HOT
Ai nói gì về anh tôi cũng gạt phắt đi. Có khi, tôi còn mắng họ ghen ăn tức ở, thấy tôi được người yêu chiều chuộng thì nói xấu, chia rẽ chúng tôi (chuyện này đã xảy ra khá nhiều ở xưởng của tôi, nơi mà số nữ quá đông trong khi nam thì khá ít). Chính anh cũng thề thốt chỉ yêu mình tôi, mãi mãi chung thủy và sẽ cưới tôi làm vợ. Dù đã quan hệ nhưng anh vẫn yêu thương, vẫn chiều chuộng tôi chứ không thay đổi thái độ. Chính điều này càng làm tôi tin tưởng anh nhiều hơn.
Nhu cầu của anh khá mạnh. Hầu như đêm nào chúng tôi cũng làm chuyện vợ chồng tại phòng trọ của anh. Rồi anh bảo tôi chuyển về phòng trọ anh ở luôn cho tiện. Dù phân vân nhưng nghĩ đến cảnh được ở gần người yêu, tôi lại nhanh chóng gật đầu.
Về sống chung, chúng tôi quấn nhau suốt ngày. Sáng anh đèo tôi đi làm, chiều chúng tôi lại cùng đi chợ, về nhà nấu ăn. Cuộc sống chúng tôi chẳng khác nào một cặp vợ chồng son. Sống chung nhưng anh vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình. Lương hàng tháng anh đưa tôi giữ hết để chi tiêu cho “gia đình” và tiết kiệm gởi về cho ba mẹ tôi ở quê một ít.
Duy nhất chỉ có một điều, anh hay đi chơi đêm mà không muốn đưa tôi đi cùng. Có những đêm, anh đi tới 11 giờ mới về. Vì chuyện này mà chúng tôi cãi nhau thường xuyên. Anh cũng chưa bao giờ ngỏ ý đưa tôi về giới thiệu gia đình, dù tôi hối thúc.
Cho đến tháng vừa rồi, thấy mình trễ kinh. Tôi mua que thử thai và sửng sốt khi thấy 2 vạch đỏ hiện lên. Tôi và anh canh ngày an toàn để quan hệ. Gần 1 năm chưa từng sai, vậy mà bây giờ tôi có thai.
Đêm đó, đợi anh gần 11 giờ anh mới về. Tôi đưa que cho anh coi. Anh cũng biến sắc mặt. Anh nói mai xin nghỉ làm, anh đưa đi khám. Suốt cả đêm, anh không ôm tôi lấy một lần. Lúc nào cũng vắt tay lên trán như suy nghĩ chuyện gì to tát lắm.
Tôi sững sờ đến mức không thốt nên lời nào. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao đến mà tát, mà đánh anh đó cho hả giận. (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, đi khám thì thai được gần 5 tuần. Tôi vừa vui vừa sợ. Cầm phiếu siêu âm, anh chỉ im lặng rồi chở tôi về. Không khí căn phòng nhỏ hẹp càng trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Chịu đựng sự lạnh nhạt của anh gần 2 ngày, chịu không nổi, tôi lên tiếng hỏi anh về đứa bé. Vốn nghĩ anh sẽ đồng ý cưới gấp. Chẳng ngờ, anh buông một câu khiến tôi đánh rơi cả chén cơm: “Chắc gì đó đã là con anh. Em dễ dãi lên giường với anh được, ai dám cam đoan em không lên giường với kẻ khác”.
Tôi sững sờ đến mức không thốt nên lời nào. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao đến mà tát, mà đánh anh đó cho hả giận. Nhưng tôi không thể làm được gì ngoài việc khóc. Cũng từ hôm đó đến nay, anh và tôi cứ như có một bức tường ngăn cách. Chúng tôi nói chuyện nhát gừng, lạnh lẽo. Đứa trẻ thì vẫn lớn lên hàng ngày trong bụng tôi. Còn anh vẫn chẳng đề cập đến chuyện cưới hỏi. Tôi hỏi đến lại gắt gỏng, bảo tôi muốn tính sao thì tính.
Giờ em bé đã gần 3 tháng. Tôi vừa mệt mỏi vì nghén, vừa rối như tơ vò. Nếu ba mẹ tôi biết chuyện, ông bà sẽ đánh tôi chết mất. Nhưng bảo tôi bỏ con, tôi không nhẫn tâm làm được. Còn “chồng hờ” thì cũng chẳng tỏ thái độ gì rõ ràng. Anh không bảo tôi bỏ thai, cũng chẳng bảo cưới khiến tôi khổ sở vô cùng. Tôi có nên tìm đến tận nhà anh, nói cho ba mẹ anh biết chuyện không mọi người? Con thì lớn lên hàng ngày, còn tôi vẫn chẳng tìm được cách giải quyết. Xin mọi người giúp mẹ con tôi với?
Theo Afamily
Bi kịch của người phụ nữ hết lòng hy sinh nhưng vẫn bị chồng phụ bạc
Chị đã từng hy sinh tất cả, hết lòng chăm lo vun vén cho chồng con đến quên bản thân mình những mong giữ gìn tổ ấm. Vậy mà anh vẫn tìm đến người phụ nữ khác. Để đến khi ngộ ra, chị chẳng còn gì ngoài tấm thân tàn...
ảnh minh họa
Chị năm nay 32 tuổi, sau 7 năm hôn nhân với người chồng doanh nhân thành đạt, cô con gái đầu lòng đến nay cũng được 5 tuổi. Với chị, cuộc sống như thế đã quá vẹn tròn. Chị từng nghĩ lui về làm hậu phương vững chắc, hết lòng chăm sóc chồng con rồi "gái có công chồng chẳng phụ".
Chị hàng ngày miệt mài với sự nghiệp nuôi con khỏe, dạy con ngoan, lo những bữa ăn "cơm dẻo canh ngọt" cho chồng mà quên mất rằng mình cũng cần phải làm đẹp, cần làm mới từ hình thức tới tâm hồn. Chị quên mất chồng đôi khi muốn đưa mình tới một buổi tiệc sang trọng cũng không xong, bởi chị tẻ nhạt. Cuộc sống của chị giờ chỉ quanh quẩn trong xó bếp, coi mấy bộ phim lụy tình với những bộ đồ nhăn nhúm đôi khi còn ngai ngái mùi cháo sữa của con.
Chuyện vợ chồng cũng hục hặc, ai đời đang cao hứng mà đầu chị toàn nghĩ đến ngày mai ăn gì, lo ngủ sớm một chút để sáng còn chở con gái đi học. Những câu chuyện bỉm sữa, bữa ăn được chị vô tình đưa vào phòng ngủ. Chồng chị riết rồi cũng buông lơi, tối cứ vào nhà tắm, "tự xử" cho qua cơn rồi ra ngủ. Tình cảm vợ chồng cứ thế trở nên nhạt dần.
Rồi chồng chị có người đàn bà khác. Người ta chẳng trẻ hơn chị bao nhiêu, cũng chẳng cao tay hay dùng chiêu nọ trò kia để quyến rũ. Có chăng chỉ hơn chị ở chỗ tự chủ, ăn mặc hợp thời, hiểu chuyện xã hội, ít ra có thể ngồi cùng bàn uống với anh ly rượu để hàn thuyên tâm sự.
Biết chuyện, chị ghen. Cái ghen yếm thế đàn bà. Nhìn quẩn quanh, thấy tới nay mình luôn tốt, lo chuyện trong nhà chu toàn, sao chồng lại lăng nhăng. Hay tại mình chỉ có mỗi đứa con gái, trong khi chồng là con trai một trong nhà. Và chị nghĩ cần một đứa con trai để níu giữ chân anh.
Khốn nạn thay cái thiên chức làm mẹ, một sinh linh được dùng làm công cụ níu giữ mối quan hệ trên bờ vực tan vỡ, mà chị nào được toại nguyện. Chị giật mình nhận ra, lâu nay chồng có đụng tới mình đâu mà có thể mang thai.
Chị kêu con bạn thân ra tâm sự, khóc lóc. Con bạn nhìn chị, kéo chị đến tấm gương lớn, nói to, hãy nhìn lại mày, nếu tao là chồng mày tao cũng bỏ.
Nhìn vào gương chị hốt hoảng, con đàn bà trong gương là chị đây sao? Sau 7 năm lẽ nào nó đã trở nên nhàu nhĩ, cũ kỹ đến mức này? Chị chợt hiều ra rằng, đàn ông đến tận cùng vẫn là những gã theo đuổi cái đẹp và cái mới. Cái đẹp, cái mới đó không chỉ từ ngoại hình mà còn đến tận trong suy nghĩ.
Đàn bà, nên học cách yêu thương bản thân, gìn giữ bản thân trước khi mong được đàn ông nâng niu chiều chuộng. Và dù có mất đi đàn ông, họ vẫn còn lại vẻ đẹp và đứa con, thay vì mất tất cả. Chị cũng hiểu rằng không thể dùng đứa con làm cái bẫy giữ chân người đã muốn ra đi. Hiểu ra được điều đó, liệu chị còn cơ hội để làm lại?
Theo blogtamsu
Vẫn cứ yêu người đàn bà phụ bạc ấy Trong hơi thở ngập ngừng, Hải nói "anh vẫn còn yêu em"!, còn Dương, có lẽ từ đầu cô đã biết mình chưa bao giờ hết yêu anh. Dương đang loay hoay với chiếc máy may công nghiệp may nốt hàng để trả cho khách thì điện thoại reo, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mắt khiến Dương ảo tưởng,...