Em đâu phải sân ga đợi mãi một con tàu
Em không phải là sân ga để chờ mãi một con tàu. Em cũng có cuộc đời của riêng em. Em không còn yêu anh nữa.
Nắng chiều dần tắt, những con đường thưa dần bóng người qua lại. Hoàng hôn phủ màu buồn lên chiếc ghế đá trong một góc công viên. Duyên ngồi lặng thinh, có một cảm giác thật lạ chạy qua tim cô. Một chút gì đó nuối tiếc, cái xuyến xao của ngày đầu yêu, cái cảm giác thật gần và xa xôi.
Người đàn ông ngồi bên cô đã từng là một người quá đỗi quan trọng, từng là điều mà mỗi sáng tỉnh dậy cô đều mong nhớ, những lúc buồn cô đều muốn kề bên đôi vai anh cho vơi bớt muộn phiền…Nhưng giờ đây, cô chỉ còn gọi anh là…người tình cũ.
- Em còn yêu anh không?
Câu nó của Nam vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề đến đáng sợ. Duyên bật cười thật khẽ. Cô đã từng mất hơn 2 năm sau ngày anh chia tay để chờ đợi một lần anh bất chợt tìm cô và hỏi câu hỏi này. Nhưng anh đã để Duyên chờ quá lâu. Anh mê mải với cuộc tình mới mà không nhận ra mình đã phụ tấm lòng của một người con gái từng rất yêu anh.
- Anh có nghĩ rằng câu hỏi đó giờ không còn ý nghĩa?
Duyên trả lời anh bằng một câu hỏi, không phải câu hỏi chỉ dành cho anh mà còn dành cho chính bản thân cô. Đúng là cô đã từng yêu anh, từng đau khổ sau sự ra đi phũ phàng của anh. Những nỗi đau tưởng chừng không thể nào vơi đi được vì cô đã yêu, đã tin và trao cho anh mọi thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái. Nhưng thời gian là liều thuốc đã chữa lành mọi vết thương cho cô. Ngày hôm nay, cô đang tự hỏi chính mình rằng: Cô có còn yêu anh nữa hay không?
Cô đã từng yêu anh hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ đây, cô chỉ còn gọi anh là…người tình cũ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
- Em đã từng yêu anh, nhiều hơn cả bản thân mình. Nhiều đến mức khờ khạo và vội vã trao đi mọi thứ. Vì thế mà em mới đau đớn tội cùng khi anh phản bội. Em cũng đã từng nghĩ tình yêu này sẽ theo em đến suốt cuộc đời. Nhưng không phải thế. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua dù là nỗi đau tưởng chừng như có thể giết chết người ta ngay lúc đó. Em đã nguôi ngoai mọi chuyện. Với em tất cả đã là quá khứ; anh, tình yêu dành cho anh, những dại dột, khờ khạo của em…mọi việc đều đã xa rồi…
- Lẽ nào em đã yêu người khác?
Anh hỏi giật giọng như muốn dồn sự phản bội năm xưa lên Duyên. Sự ngạc nhiên của anh làm Duyên thất nực cười. Có cảm giác giống như việc nếu cô yêu một ai đó thì sẽ là sự phản bội, một sự phản bội mà anh không ngờ tới. Có lẽ vì năm xưa, Duyên đã yêu anh đến mê muội, đã chạy theo anh như một kẻ mù quáng mà anh tin rằng cô sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh. Ngay cả khi anh phản bội, Duyên cũng vẫn chạy theo tình yêu đó để níu kéo. Chính vì vậy, ngày hôm nay, khi cô hững hờ anh đã không tin nổi đó là sự thật.
- Em chưa yêu ai nhưng điều đó không có nghĩa là em còn yêu anh. Em không muốn mình vội vã thêm một lần nữa. Còn anh, tình yêu đó đã chết lâu rồi!
- Em nói dối, em còn yêu anh chỉ là em đang cố muốn anh phải chinh phục em thêm lần nữa. Anh không tin. Tại sao em không cho anh cơ hội, anh đã biết mình sai rồi mà.
Yêu anh đã là một sai lầm trong đời cô, giờ thì không thể để sai lầm đó tiếp tục. (Ảnh minh họa)
Nhìn gương mặt anh lúc này, với Duyên chỉ còn đầy sự khinh bỉ vì độ trơ trẽn của anh ta:
- Em không phải là sân ga để chờ mãi một con tàu. Em cũng có cuộc đời của riêng em. Em không còn yêu anh nữa. Bởi vì anh không xứng đáng để nhận được tình yêu từ em…
Duyên đứng dậy quay về. Anh níu tay cô thật chạy, ôm ghì lấy cô vào lòng như ngày xưa anh từng làm. Duyên biết, anh làm như vậy với hi vọng làm tan chảy trái tim cô, để một người con gái yếu mềm như cô lại gật đầu nối lại tình yêu. Nỗi đau đã làm cô trở nên nhu nhược nhưng nỗi đau kéo dài lại làm cô cứng rắn hơn bao giờ hết.
Duyên gạt tay người đàn ông mà cô từng yêu, từng hi vọng anh không bao giờ rời xa cô để ra đi. Cô muốn gạt anh ra khỏi cuộc đời phía trước. Yêu anh đã là một sai lầm trong đời cô, giờ thì không thể để sai lầm đó tiếp tục.
Duyên ra về thấy lòng mình nhẹ bẫng…
Theo VNE
Khi yêu đừng đánh mất mình
Em yêu anh nhiều tới mức quá độ. Em quên cả chính bản thân mình để yêu anh. Đó là sai lầm.
Anh tìm đến bên em sau sự ra đi của người con gái ấy. Đôi mắt anh đỏ au, hằn những hận thù. Anh tìm em để tâm sự, để khuây khỏa những gì mà anh đang phải chịu đựng. Em chỉ ngồi yên nghe anh nói, nghe anh giãi bày về nỗi đau thất tình. Nhưng nếu dừng lại đôi chút thì anh sẽ nhận ra rằng, đó chính xác là những gì mà anh đã trao cho em khi anh phản bội em để đến bên người con gái ấy.
Giờ mình gọi nhau bằng hai tiếng bạn bè. Bạn bè theo một nghĩa khác thường nào đó. Chỉ mới vài tháng trước đây thôi, em còn sắm vai người con gái anh yêu nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi. Cái cảm giác mà anh đang phải trải qua giống hệt với em ngày đó. Em cảm thấy hả hê nhưng cũng cảm thấy giận. Hả hê vì anh đang nhận về những gì mà anh trao đi nhưng giận vì anh bỏ em thì phải hạnh phúc, vậy mà anh lại thất bại. Thất bại một cách đau đớn.
Em không trách anh trong cuộc tình của chúng mình. Không oán giận anh đã bỏ em vì em đã sai lầm khi yêu anh. Em yêu anh nhiều, nhiều tới mức quá độ. Em quên cả chính bản thân mình để yêu anh. Người ta có thể cho đó là một tình yêu vĩ đại nhưng lúc này, em lại nhìn nhận đó là một sai lầm. Em tôn thờ anh, tôn thờ tình yêu đó mà không màng tới danh dự, lòng tự trọng của riêng mình. Và khi em không biết trân trọng mình, khi anh nhận về ê hề sự cung phụng, chiều chuộng... anh chán em là đương nhiên. Không sớm thì muộn, một người con gái dâng tặng tất cả, không có những bí mật, không có những điều ẩn sâu mà luôn sẵn sàng vì anh ta làm mọi việc...sẽ bị chính người đàn ông mà mình yêu thương đó quay lưng ra đi. Cái gì quá cũng không tốt, kể cả là tình yêu!
Tình yêu của mình "chết" là vì em đã "nuôi dưỡng" nó bằng một tình yêu quá độ. Em tự tước bỏ mọi quyền lợi của mình trong tình yêu đó mà chỉ nghĩ về anh. (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều sau sự ra đi của anh. Em khóc không phải vì mất người yêu mình mà mất một người mình đã quá yêu. Nước mắt và nỗi đau làm em nhận ra rằng em đã sai lầm. Em chỉ nên buồn vì một người yêu mình chứ không nên đau khổ vì một người đã hết yêu. Tình yêu của mình "chết" là vì em đã "nuôi dưỡng" nó bằng một tình yêu quá độ. Em tự tước bỏ mọi quyền lợi của mình trong tình yêu đó mà chỉ nghĩ về anh. Cho đi mà không cần nhận lại cũng không phải là một cách để giữ tình yêu thật chặt.
Ngày anh nói rằng anh yêu người con gái ấy vì cô ta mang tới cho anh sự khao khát, em đã rất đau khổ. Vẻ lạnh lùng, thờ ơ, nét dửng dưng và đầy bí ẩn của cô ta khiến anh thấy thích thú và muốn chinh phục, chứ không giống như em, em đã không còn chút hấp dẫn nào nữa khi tôn sùng anh lên vị trí độc tôn trong tình yêu. Em chấp nhận buông tay anh từ đó và tự nhủ rằng sẽ luôn phải biết trân trọng bản thân mình khi yêu. Chỉ có cách đó thì người mình yêu mới yêu và trân trọng lại mình.
Anh chạy theo cuộc tình mới và gọi em là bạn. (Ảnh minh họa)
Anh chạy theo cuộc tình mới và gọi em là bạn. Em nhìn thấy sai lầm của mình trong cách anh yêu cô gái đó hiện tại. Anh lại là em ngày trước. Anh cung phụng cô ta, chiều chuộng cô ta. Có đôi khi anh còn vất bỏ cả sĩ diện của một người đàn ông để làm vừa lòng người đẹp. Anh đã phạm sai lầm rồi đấy. Anh đang làm cho người con gái đó dần chán anh.
Và đúng như những gì em nghĩ: Cô ta rời bỏ anh! Anh đau khổ, anh oán trách vì cô ta lỡ bỏ anh khi anh yêu cô ta nhiều tới vậy. Em muốn nói với anh một điều rằng: "Tình yêu như cây nhỏ, nó sẽ chết khi người ta chăm chút quá độ". Vậy là giờ anh đang trải qua cảm giác bị bỏ rơi như em ngày trước. Anh có vẻ như muốn nối lại tình xưa với em. Nhưng đã muộn rồi anh ạ. Bài học đầu tiên mà em có được khi yêu đó là phải biết trân trọng mình, mà sự trân trọng ấy lúc này là không chấp nhận "yêu lại một người đã từng hết yêu thương".
Theo VNE
Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại Nếu như một ngày nào đó anh quay về, em sẽ đón nhận, vì chúng ta rồi sẽ quay về nếu còn yêu thương... Ngày anh nói tiếng yêu em, em không khóc òa, không nghẹn ngào xúc động, em nói về sự "chia ly". Có lẽ em là cô gái kì cục nhất khi mà trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc...