Em dâu láo với mẹ tôi mà nhà em còn đến bắt đền
Mẹ tôi ngồi buồn bã còn bố thì đốt thuốc. Bố mẹ tôi già yếu không làm gì được nữa, chỉ ở nhà trông đứa cháu nhỏ. Còn em dâu và em trai tôi đều đi làm.
ảnh minh họa
Ngay từ khi mới cưới, em dâu đã bộc lộ bản chất là người lười biếng và ngang bướng. Gia đình ái ngại thay cho em út nhưng cậu quyết lấy thì mọi người có cấm cản cũng không được.
Em dâu khá xinh đẹp, trắng trẻo và cao ráo. Em tôi nói, nó phải vượt qua cả hàng dài người mới có thể chạm được tới bàn tay nàng chứ không phải dễ dàng gì. Thôi thì tùy cậu, vợ cậu khôn thì cậu được nhờ, dại thì cậu chịu. Vợ chồng là duyên số, lấy về phải bảo ban nhau mà sống.
Bố mẹ tôi sống với vợ chồng cậu út tính đến nay đã ba năm. Câu chuyện mẹ chồng nàng dâu xảy ra như cơm bữa, chuyện này không thể tránh khỏi. Xong, cái ngữ cãi láo và đánh mẹ chồng là không thể chấp nhận. Ba chị em tôi, mỗi người một phương nhưng nghe tin này, lòng như lửa đốt tức tốc về quê ngoại gấp.
Vợ chồng cậu út có với nhau một mặt con nói bỏ cũng không hề dễ. Nhưng cái bản tính ngang bướng không thay đổi được, có lẽ em tôi đã quá nuông chiều vợ mất rồi. Nay, sự việc này xảy ra, nó bênh vợ và nói rằng vợ nó lỡ tay làm rơi cái chổi vào lưng bà chứ không hề có ý đánh bà. Chuyện cãi láo với bà là chuyện sai, xin lỗi là được.
Một mặt chị em tôi không muốn nhận đứa em dâu như vậy, một mặt em trai tôi lại bênh vợ chằm chặp thật khó xử. Bố mẹ tôi nhất quyết không ở cùng vợ chồng cậu út nữa. Chẳng lẽ, ông bà ngoài 70 tuổi lại ra ở riêng. Tuổi già lọ mọ đêm hôm, chúng tôi không thể nào yên tâm được.
Video đang HOT
Nhân lúc chị em tôi đi thăm nhà họ hàng, hai anh trai đã đưa em dâu xuống và bắt đền cậu út. Họ nói họ đã gả con em cho nhà tôi, nhà tôi phải có trách nhiệm về thân thể cũng như tâm hồn nó, chứ không phải là hùa nhau bắt nạt nó. Nghe xong mà tôi lộn hết cả ruột gan. Tội của nó tày trời như thế mà nhà tôi còn bị bắt đền, thử hỏi nghĩa lý đấy ở đâu.
Em trai tôi nhất định không bỏ vợ còn ông bà cũng không thể sống chung với con dâu được nữa. Khó xử quá! Mong mọi người cho lời khuyên.
Theo TPO
Ghen thế này là thông minh hay ngu ngốc?
Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt có chồng và tình nhân đang ở rồi phóng xe về nhà.
18 giờ, chị gọi điện thoại đến công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: "Sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng".
Linh tính cho chị biết đó là... nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng.
Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
"Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp".
"Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì".
Một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa.
Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc.
Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng...
Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: "Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ".
Sếp gọi điện thoại cho nàng: "Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé". Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: "Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về".
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: "Ôi! Chiếc giày chân phải của em!".
Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: "Anh xin lỗi em - nghìn lần xin lỗi!
Câu chuyện trên là có thật. Tuy nhiên, có người nói người vợ đánh ghen rất thông minh, có người lại cho rằng bà vợ này thật nhu nhược. Theo độc giả thì người vợ này thông minh hay nhu nhược và nếu ở trong tình huống này, độc giả sẽ làm gì?
Theo VNE
Đoạn kết được báo trước của người đàn bà 'thả hình bắt bóng' Đó là cái kết tất lẽ dĩ ngẫu cho trường hợp như chị. Nhưng không hiểu chị đã quá ngây thơ và non nớt khi đi hy vọng vào một điều viển vông như thế hay chị nghĩ rồi mình sẽ là một ngoại lệ... Ê chề thay người đàn bà đuổi hình bắt bóng... Chồng chị là một người đàn ông không...