Em đâu còn trong trắng để trao anh!
Sự thật cô chỉ là một người con gái thành đàn bà khi chưa từng biết yêu. Ngoái nhìn lại thành phố nơi mình sinh ra và gắn bó, gạt đi nước mắt , Trinh sách chiếc valy bước lên chuyến ô tô chuẩn bị lăn bánh.
Vậy là chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời bỏ nơi này. Những kí ức và ước mơ trở thành quá khứ, Trinh không đủ can đảm để ở lại, để nhìn người đàn ông cô yêu sẽ hạnh phúc bên một người con gái khác. Cô ra đi, để chôn vùi một quá khứ đau thương dù cô không biết rằng điều gì chờ đợi cô ở nơi xa xôi vô định ấy.
Trinh đã từng vỡ òa khi anh thì thầm vào tai cô lời yêu ngọt ngào và một nụ hôn nồng say mê hoặc hơn bất cứ điều gì trên đời. Chính anh là người đã kéo cô ra khỏi chiếc vỏ ốc của sự cô đơn, mất niềm tin và đau khổ đến tột cùng. Cô đã từng thu mình lại trong một thế giới chỉ có sự yếu mềm và nước mắt vì nỗi đau thời quá khứ khi bị xâm hại. Mọi thứ trở thành một nỗi ám ảnh quá lớn với cô mà cô không biết phải ngỏ cùng ai. Có đôi lúc cô nghĩ rằng cuộc đời thật trớ trêu khi cha mẹ ban cho cô cái tên Trinh để rồi cô không còn trong trắng ngay cả khi chưa biết tiếng yêu đầu là gì.
Những năm tháng hồn nhiên nhất của tuổi trẻ Trinh sống trong cô độc. Cô không dám yêu thương một ai vì thấy bản thân mình như một vết nhơ. Cô tự nhủ với lòng sẽ không đến với ai vì cô không xứng đáng. Nhưng tình yêu mãnh liệt của anh đã khiến cô dám vất bỏ sự sợ hãi của mình để yêu. Lần đầu tiên cô thấy tim mình đập rộn ràng trước cái nắm tay của anh, cô đã chốn chạy. Đêm ấy Trinh khóc thật nhiều. Cô khóc vì những cảm giác rung động lần đầu cô được đón nhận và khóc vì biết…mình đã yêu.
Đêm ấy Trinh khóc thật nhiều. Cô khóc vì những cảm giác rung động lần đầu cô được đón nhận và khóc vì biết…mình đã yêu. (Ảnh minh họa)
Có lẽ không điều gì đau đớn bằng việc yêu một người mà phải kìm nén tình yêu đó . Trinh đã có những tháng ngày tưởng như vỡ òa vì hạnh phúc khi bên anh nhưng rồi mỗi khi màn đêm buông xuống lại là nỗi đau khổ tột cùng. Cô bị giằng xé bởi một nỗi sợ vô hình. Một nỗi sợ khi anh luôn coi cô như trinh nữ mà sự thật thì cô chỉ là một người con gái thành đàn bà khi chưa từng biết yêu. Trinh trốn chạy tình yêu. Nó như một trò chơi cút bắt. Cô chạy đi thật xa rồi lại chỉ muốn nó quay lại bên mình vì cô yêu anh thật lòng.
Lần đầu tiên Trinh dám dũng cảm vất bỏ nỗi sợ hãi để gật đầu thật khẽ khi anh tỏ tình. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn mà dám chắc cả đời này cô sẽ không bao giờ quên nổi và vì nó cô dám đấu tranh để yêu anh, để giành cho tình yêu mình.
Video đang HOT
Kể từ khi nhận lời yêu anh, cô sống hết mình cho tình yêu đó. Người ta thấy Trinh cười nhiều hơn, những nụ cười tỏa nắng vô ngần. Ở bên anh, cô tìm thấy cho mình những điều mà hơn hai mươi năm cô chưa từng được có. Nhưng cũng vì yêu anh mà đã bao đêm rồi, không một đêm nào cô không mường tượng ra cảnh có một ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt của sự khinh bỉ, coi thường và mỉa mai vì cô không còn trong trắng.
Em đi cùng anh, anh có một điều tuyệt vời muốn dành cho em!
Trinh nhìn sâu vào đôi mắt anh, đôi mắt lần nào cũng mang cho cô sự tin tưởng. Cô đưa bàn tay mình cho anh, anh nắm nó thật chặt. Cô không cần biết anh dắt cô đi đâu, miễn là có anh, đó sẽ là một thiên đường.
Căn phòng trải đầy hoa hồng, có chút ánh sáng của nến và một bản nhạc mà trong lúc trào dâng cảm giác này cô không thể nào nhớ nổi tên. Anh ôm ghì Trinh thật chặt vào lòng. Hơi thở gấp gáp, tiếng nói thì thầm của anh làm cô muốn trở thành một con mèo bé nhỏ trong vòng tay anh: “Làm vợ anh em nhé!”.
Cô không cần biết anh dắt cô đi đâu, miễn là có anh, đó sẽ là một thiên đường. (Ảnh minh họa)
Anh lặng lẽ bế cô lên chiếc giường, nơi có những cánh hồng được phủ hình trái tim. Cô nằm yên bất động, nước mắt cô lăn dài. Anh nghĩ đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và sự đồng ý. Nhưng với cô, đó là nước mắt của sự xót và từ bỏ. Đêm đó, cô trở thành người đàn bà của anh dù cô vốn dĩ đã là một người đàn bà. Lần đầu tiên, cô thấy chuyện ấy không ghê tởm như bao nhiêu năm qua cô từng sợ hãi.
Số điện thoại của anh tắt máy. Không một cuộc điện, không một dòng tin nhắn mà chỉ có sự im lặng đến ghê người. Cô tìm đến căn phòng trọ của anh, ngước mắt lên nhìn giàn hoa giấy màu tím, không còn có giọt nước mắt nào có thể rơi ra được nữa. Mọi thứ đã quá cạn khô.
Trinh để lại một lá thư viết vội và ra đi. Cô chỉ nói với anh về cảm giác của lần đầu được bên anh như một người vợ và sự thật bấy lâu nay cô giấu kín. Cô không cầu xin anh chấp nhận, càng không mong anh yêu cô vì tự trong thâm tâm cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng. Cô chỉ dám cảm ơn vì những gì mà anh đã mang tới cho cô trong cuộc tình này…
Trinh bước lên chuyến xe đang lăn về một miền đất mới. Ở đó, cô sẽ lại xây cho mình một niềm tin mới, một cuộc hành trình mới với những ước mơ và nỗi đau còn dang dở. Ở đó cô sẽ lại cô độc, sẽ lại khóc nhưng lần này cô tự hứa với lòng mình, phải có đủ dũng khí để sống và yêu thương.
Theo VNE
Tình khờ vì yêu anh!
Vì yêu Tuấn, Vân chấp nhận đánh đổi danh dự và những ước mơ. Tình yêu cho cô can đảm ấy. Vân có thể cảm nhận được cái nhìn đầy khinh bỉ của gia đình Tuấn khi cô đứng trước nhà họ. Một cái nhìn xoáy sâu vào chiếc bụng lùm xùm của cô.
Một đứa trẻ vô tội vừa mới được hình thành. Và vì giọt máu đó, Vân chấp nhận sự khinh bỉ của nhà Tuấn, chấp nhận một sự soi mói và nhiếc móc của người đời. Dù sao đó cũng là sai lầm của cô, đứa bé không hề có tội.
Vân không biết trước mắt mình là điều gì đang chờ đợi, hạnh phúc hay nỗi khổ đau? Cô chỉ biết rằng cô cần phải đối diện với tất cả mọi thứ vì chính cô là người đã chọn con đường này và không thể chối bỏ trách nhiệm đó, không thể để một sinh linh vô tội phải hứng chịu. Niềm hạnh phúc, mong ước được làm mẹ đã cho cô có đủ dũng cảm để về ra mắt bố mẹ Tuấn mặc dù trước đó cô đã từng bị chối bỏ thật phũ phàng.
Nhờ có tình yêu của Tuấn, Vân hiểu được thế nào là thứ tình mà người ta có thể vì nó mà hi sinh tất cả (Ảnh minh họa)
Ở cái tuổi 23, Vân hiểu rõ ràng được việc so với Tuấn cô giống như một đôi đũa lệch mà mới chỉ hình dung tới việc đặt chúng cạnh nhau người ta đã thở dài ngao ngán. Gia đình Tuấn giàu có, bản thân anh cũng là một chàng trai ưu tú. So với Tuấn, Vân như đến từ một thế giới khác, thế giới của sự nghèo túng và tầm thường. Vân chỉ là một cô gái làm thuê. Nếu có thứ duy nhất mà Vân có thể tự hào thì đó chính là tấm lòng nhân hậu của cô và chút ngoại hình xinh xắn.
Khi Tuấn ngỏ lời yêu, Vân đã khóc thật nhiều. Cô khóc không hẳn vì niềm hạnh phúc mà khóc vì cảm thấy tự ti. Cô biết sẽ chẳng có cơ hội nào cho mình bởi gia đình Tuấn sẽ không chấp nhận. Nhưng tình yêu là một thứ không thể nào khống chế nổi. Lí trí có thể nhìn ra cặn kẽ những khó khăn và trắc trở nhưng con tim lại cứ hối thúc người ta lao vào sự khổ đau ấy. Và cuối cùng, cũng như bao cô gái trẻ khác, Vân đầu hàng con tim. Cô yêu Tuấn, một tình yêu không vụ lợi, không toan tính...
Đã không biết bao lần Vân khóc, Vân ước mong rằng giá như người đàn ông cô yêu không phải là Tuấn thì hẳn với cô tình yêu thật tuyệt vời. Nhưng cuộc đời đâu cho người ta có quyền "giá như". Tuấn yêu cô, bản thân cô biết điều đó nhưng tình yêu đó dường như gặp phải một chướng ngại vật quá lớn là sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Tuấn ra sức phản đối, thậm chí nguyền rủa cô như một kẻ hám lợi nên mới yêu Tuấn. Những nỗi đau khổ đó khắc vào tim Vân bao vết thương.
Vân đã từng từ bỏ nhiều lần bởi nước mắt rơi mãi cũng có ngày cạn khô, sức chịu đựng của con người có hạn nhưng Tuấn không cho Vân quyền đó. Anh tìm mọi cách để níu giữ Vân lại và vì tình yêu của người con trai đó, Vân không thể nào từ bỏ. Vân cũng không thể nào lí giải nổi vì sao Tuấn lại yêu cô nhiều đến vậy dù cho khoảng cách giữa hai người là quá lớn...
Cái nắm tay thật chặt của Tuấn, cái ôm ghì bờ vai cô của Tuấn khiến Vân nhận ra rằng, khi tình yêu đủ lớn mọi vật cản sẽ trở thành hư vô. (Ảnh minh họa)
Tình yêu này đã mang đến cho Vân rất nhiều điều. Nhờ có tình yêu của Tuấn, Vân hiểu được thế nào là thứ tình mà người ta có thể vì nó mà hi sinh tất cả. Lòng tự trọng, danh dự, sĩ diện và cả nhân phẩm của Vâ cũng đều bị gia đình Tuấn nhấn chìm khi cô yêu Tuấn. Nhưng vượt lên trên tất cả, tình yêu đó vẫn sống và cho Vân nghị lực để vượt qua mọi gian khổ trong cuộc đời.
Khi Tuấn nói với Vân về kế hoạch có một đứa con cô đã ngồi lặng thinh. Người con gái nào cũng ước ao được danh chính ngôn thuận trở thành vợ của người đàn ông mình yêu thương. Nếu có thai với Tuấn lúc nào có nghĩa là Vân đánh đổi mọi ước mơ, mọi danh dự của đời con gái để đổi lấy tình yêu. Cô biết việc làm của cô có thể sẽ khiến cô được đặt chân vào gia đình Tuấn dù là như một thứ chướng tai gai mắt hoặc biết đâu đấy cô cũng chẳng hề được đón nhận. Nhưng Vân đồng ý. Cô không phải đồng ý có một đứa con làm phương tiện để được gia đình Tuấn thừa nhận mà vì tình yêu quá lớn khiến Vân muốn gắn kết sâu đậm cùng anh.
Ngày Tuấn đưa Vân về tuyên bố muốn cưới, cô đã hít một hơi thật sâu trước khi bước vào ngôi nhà ấy. Vẫn là một sự ghẻ lạnh thậm chí ở mức độ còn cao hơn...Những lời đay nghiến, nhiếc móc bỗng chốc trở thành động lực để cô phải sống tốt vì con. Cái nắm tay thật chặt của Tuấn, cái ôm ghì bờ vai cô của Tuấn khiến Vân nhận ra rằng, khi tình yêu đủ lớn mọi vật cản sẽ trở thành hư vô. Rồi đây cô và Tuấn sẽ sống bên nhau dù cho có thể cô không được thừa nhận trong gia đình Tuấn. Nhưng khi người ta đủ dũng cảm đi đến tận cùng, hạnh phúc sẽ chờ đón phía cuối con đường. Vân gạt nước mắt, cô khẽ nở một nụ cười bên cô còn có Tuấn và một đứa con bé bỏng tiếp sức.
Theo Eva
Buồn một lát còn hơn đau cả đời Em yêu anh nhưng không có đủ can đảm để chấp nhận một cuộc tình đầy sóng gió. Giá mà anh cũng chỉ là một chàng trai bình thường giống như bao nhiêu chàng trai khác, giá mà anh bớt đào hoa, bớt đa tình đi một chút, giá mà có một phép màu nào đó xảy ra để những nỗi lo lắng,...